Mua Vợ (Bắt Lấy Tình Yêu: Cô Dâu Đắt Giá Của Tổng Tài)

Chương 219: Trời ban tin vui



"Mẹ à, mẹ khẩn trương quá rồi."

Âu Dương Vân mỉm cười nhìn mẹ chồng. Bà Nam Cung lại lắc đầu: "Sao không khẩn trương cho được? Có một đứa bé là mẹ đã vui muốn chết rồi, nay lại một lúc hai đứa bé, mẹ thật sự chỉ muốn đội con lên đầu thôi."

Cô em chồng cũng vui vẻ muốn chết, áp tai lên bụng Âu Dương Vân: "Mau để cô nghe xem nào, cháu trai cháu gái của cô có đạp không vậy?"

"Bé ngốc, đã phát triển hoàn thiện đâu, sao có thể đạp cho được."

Âu Dương Vân không hài lòng chọc chọc lên trán em chồng.

"Em có muốn lên tầng nằm nghỉ một lúc không, đến bữa anh sẽ gọi."

Nam Cung Phong hỏi với ngữ khí dịu dàng như sắp nhỏ ra nước. Anh thật sự mong có thể làm cho tất cả mọi người biến mất, chỉ còn lại anh và Âu Dương Vân, sau đó sẽ ôm chặt lấy cô rồi hôn cô một hồi để cho thấy lúc này mình đang sung sướng tới mức nào.

"Không sao, em cũng đâu phải bệnh nhân gì. Mọi người đừng quá lo cho em. Mọi người cứ căng thẳng thế này làm em cũng căng thẳng theo."

"Ồ, không được căng thẳng, không được căng thẳng. Từ giờ trở đi con phải giữ cho mình thoải mái vui vẻ, như vậy khi sinh ra đứa bé mới thông minh đáng yêu."

Từ ba giờ chiều, bà Nam Cung đã bảo nhà bếp chuẩn bị bữa tối. Bà còn chuẩn bị hẳn một cuốn sách hướng dẫn nấu ăn dành riêng cho thai phụ cho nhà bếp làm theo. Đến bữa tối, nhìn một bàn đầy các món ngon với gần mười chén canh tẩm bổ, Âu Dương Vân trợn tròn mắt gần như còn to hơn cả đồng xu: "Mẹ à, nhiều món thế này sao con ăn hết cho được?"

"Mấy món này đều có ích cho việc dưỡng thai đó, mẹ không biết con thích loại nào nên bảo nhà bếp cứ nấu hết ra. Con cứ nếm thử mỗi món một ít, thích cái nào mẹ sẽ bảo nhà bếp ghi lại, sau này ngày nào cũng nấu cho con uống."

Âu Dương Vân ngồi xuống. Nam Cung Phong nhìn qua một lượt: "Uống cái này trước đi."

Âu Dương Vân bưng bát đó lên uống. Kết quả là cô vừa nhấp một ngụm thì đã buồn nôn. Khi cô ra khỏi toilet, bà Nam Cung lại bưng một bát khác: "Con thử cái này xem, bát vừa rồi nhiều mỡ quá."

Vì thế Âu Dương Vân lại kiên trì uống thêm vài ngụm nữa, kết quả lại là nôn lấy nôn để.

Bà Nam Cung vẫn chưa từ bỏ ý định, lại bưng một bát khác lên. Lúc này Âu Dương Vân thật sự không muốn uống nữa, nhưng lại không tiện từ chối ý tốt của mẹ chồng, đành phải cố gắng nhấp một hớp nhỏ nữa, kết quả là cô vẫn ói ra.

Nhìn cô nôn ọe mệt mỏi như vậy, Nam Cung Phong đau lòng ngăn cản: "Mẹ à, đừng để cô ấy uống nữa."

"Nhưng con bé đã không ăn gì một ngày rồi, nếu không húp thêm ít canh thì lấy đâu ra dinh dưỡng chứ."

"Muốn tẩm bổ thì cũng không vội lúc này đâu mẹ. Bác sĩ nói là bây giờ là lúc cô ấy ốm nghén nặng nhất, mẹ xem cô ấy nôn ọe mệt mỏi thế này mà."

Không phải là bà Nam Cung không hiểu cho việc con trai thương con dâu, bà gật đầu: "Thôi được rồi, có lẽ là mẹ căng thẳng quá mà. Thật ra ba tháng đầu lúc mang thai Tình Tình mẹ cũng chẳng ăn được gì cả, ngày nào cũng chỉ muốn húp cháo loãng thôi."

"Mẹ, ngày mai cũng nấu cháo loãng cho con với nhé. Con cũng muốn ăn cháo loãng."

"Ừ ừ, con muốn ăn gì cứ nói với mẹ. Nhưng mà các tối trước khi đi ngủ nhất định phải uống một ít sữa, dù không muốn uống thì cũng phải cố mà uống vì con mình."

"Vâng, con biết rồi ạ."

Khi bữa tối kết thúc, Nam Cung Phong kéo Âu Dương Vân lên tầng. Cô quay đầu liếc thấy nụ cười trêu ghẹo của cô em chồng, ngại ngùng buông tay ra: "Đừng nắm, em có mảnh mai thế đâu."

Nam Cung Phong nhớ tới cảnh Đường Huyên từng ngã xuống cầu thang này trước đây, khăng khăng nắm lấy tay cô: "Không được bướng."

Tắm xong, hai người nằm dài trên giường. Nam Cung Phong ôm chặt lấy người đẹp, Âu Dương Vân bùi ngùi: "Sống hai mươi tám năm rồi, giờ phút này em mới cảm nhận được thế nào là hạnh phúc chân chính."

Nam Cung Phong bất mãn phản đối: "Chẳng lẽ anh chưa từng khiến em hạnh phúc à?"

"Có chứ ạ, chỉ là đạt được thứ hạnh phúc mà mình tưởng rằng không bao giờ có được thì mới cảm nhận được sâu sắc ý nghĩa của nó."

Nam Cung Phong hôn lên trán cô: "Anh cũng đang rất hạnh phúc, ngay lúc này."

"Anh đặt tên cho con của chúng ta chưa?" Âu Dương Vân ngẩng đầu lên.

"Sao lại phải đặt? Lúc trước không phải ta đã đặt rồi à?"

"Tên đặt lúc trước là tên chính, sử dụng khi nào đi học thôi, anh đặt thêm hai nhũ danh đi."

Anh gật đầu: "Ừ, để anh nghĩ một chút đã."

Nam Cung Phong nghĩ không tới ba phút: "OK, nghĩ xong rồi."

"Tên là gì ạ?"

Âu Dương Vân chống người lên nhìn anh với ánh mắt đầy mong chờ.

"Con gái thì gọi là Hi Hi, con trai thì gọi là Ha Ha."

"Trời ạ, tên gì thế này chứ... Hi Hi Ha Ha..." Âu Dương Vân cười lăn ra giường.

"Em không thấy tên này rất hạnh phúc à?" Nam Cung Phong hỏi với vẻ nghiêm túc.

"Em chỉ thấy chúng rất ấu trĩ thôi."

"Ngốc, anh đặt tên này là có ý nghĩa cả đó."

"Có ý nghĩa gì cơ?"

"Hi Hi Ha Ha nghĩa là vui vẻ, mẹ của bảo bối của chúng ta không có được tuổi thơ hạnh phúc, nên anh hy vọng con của chúng ta mai sau có thể vui vẻ lớn lên, tận hưởng gấp bội niềm vui mà mẹ của chúng không có được."

Âu Dương Vân cảm thấy cay cay nơi sống mũi, sắp cảm động tới rơi nước mắt.

Cô lăn vào lòng Nam Cung Phong, ôm chặt lấy eo anh, nghẹn ngào nói: "Phong, anh tốt với em quá. Cuộc đời này có anh, em không còn gì nuối tiếc nữa."

"Cuộc đời này có em cũng là niềm vui lớn nhất của anh."

"Chắc là anh muốn hai đứa bé trong bụng em đều là con trai chứ?"

"Sao em lại cho là như vậy?"

"Nhà anh ít người, nếu có thêm hai bé trai nữa, chắc chắn anh và mẹ sẽ vui lắm."

"Không phải, anh rất mong hai đứa trong bụng em là sinh đôi một trai một gái."

"Tại sao?"

"Vì như vậy anh không phải đặt lại tên nữa."

"..."

Bạn bè người thân nhanh chóng hay tin Âu Dương Vân mang thai, số người tới chúc mừng phải nói là nườm nượp không ngớt. Một ngày kia, Lâm Ái cũng tới.

Âu Dương Vân ngồi trong phòng khách tầng một, nhìn cô bạn thân đã mấy tháng không gặp mà thực sự hoảng hốt. Cô nắm lấy tay Lâm Ái, hỏi han đầy quan tâm: "Cậu làm sao thế? Sao lại tiều tụy thế này?"

Có đôi khi con người chính là một loại động vật kỳ lạ, rõ ràng không muốn khóc, nhưng khi người khác hỏi bị làm sao là nước mắt sẽ trào ra, không thể khống chế.

Lâm Ái khóc nức nở: "Trái tim Giang Hựu Nam từ đầu đến cuối đều không thuộc về tớ."

Âu Dương Vân biết ngay là cô ấy buồn vì chuyện tình cảm, bèn vỗ vai cô: "Có khi cậu hiểu lầm anh ấy rồi. Lúc trước anh ấy nói rất rõ ràng với tớ là sau này bọn tớ sẽ làm bạn, anh ấy không lưu luyến tớ nữa."

"Anh ấy không lưu luyến cậu không có nghĩa là anh ấy yêu tớ."

"Vậy cậu làm thế nào xác định rằng anh ấy không yêu cậu?"

"Bằng trực giác, trực giác của đàn bà. Lòng anh ấy có tớ hay không, tớ có thể cảm nhận được."

Âu Dương Vân thở dài, thành khẩn khuyên nhủ: "Đôi khi cảm giác của con người vẫn sẽ sai. Nếu cậu muốn xác định xem cảm giác của mình có chính xác hay không, tớ bảo cậu một biện pháp."

Lâm Ái ngước khuôn mặt ướt đẫm nước mắt lên: "Biện pháp gì cơ?"

"Một biện pháp có thể thử xem rốt cuộc trong lòng Giang Hựu Nam có cậu hay không."

"Cậu nói đi."

"Muốn biết chồng cậu có quan tâm cậu không, biện pháp đơn giản nhất chính là thân thiết với người đàn ông khác. Tuy biện pháp này đã khá cũ, nhưng lại đơn giản và hữu hiệu nhất. Cậu đừng để anh ta nghĩ rằng thế giới của cậu chỉ có mình anh ta nữa, cũng đừng làm cho anh ta nghĩ rằng cậu chỉ biết quay quanh mình anh ta, như vậy sẽ rất dễ khiến anh ta sinh hư, làm cho anh ta không cảm thấy sợ mất cậu. Đàn ông là loại người dở hơi vậy đó, cậu càng để ý anh ta thì anh ta lại càng mặc kệ cậu, trái lại, lúc cậu không cần anh ta nữa thì anh ta lại cảm thấy không có cậu không được."

"Làm vậy có được không?" Lâm Ái có vẻ nghi ngờ.

"Đương nhiên là được rồi. Nếu Giang Hựu Nam không quan tâm cậu thì anh ta sẽ không nói gì, nhưng nếu quan tâm thì anh ta chắc chắn sẽ không thể coi như không thấy được. Đàn ông ấy, chỉ cần yêu người phụ nữ nào là chắc chắn không thể cho phép chuyện như vậy xảy ra."

"Vậy tớ sẽ thử xem sao."

Khi Lâm Ái từ dinh thự Bạch Vân về đến nhà trời đã sẩm tối. Cô bấm điện thoại gọi cho một anh bạn cùng lớp đã từng theo đuổi cô thời đại học. Sau khi tốt nghiệp hai người không liên lạc gì với nhau, cho nên cô không dám chắc là bây giờ người ta còn muốn tán tỉnh cô không.

Không ngờ khi anh bạn kia nhận được cuộc gọi từ cô thì rất là vui vẻ và nhiệt tình trò chuyện với cô. Lâm Ái không giấu diếm anh ta, nói thẳng mục đích của mình. Anh chàng kia đúng là một người đàn ông đích thực, lập tức đồng ý giúp cô.

Khi Giang Hựu Nam trở về từ bên ngoài thì thấy Lâm Ái đang ngồi nói chuyện điện thoại trong phòng khách với giọng điệu dịu dàng như nước, nội dung cuộc nói chuyện lại chòng ghẹo đầy mờ ám.

Anh vô thức nhíu mày lại, nhưng không nói gì mà đi thẳng vào phòng làm việc.

Mấy tháng nay, từ sau lần cãi cọ kia, Giang Hựu Nam luôn ngủ ở phòng khách, bình thường anh vẫn nói chuyện với cô, chỉ là có phần xa cách.

Anh ta ngồi trong phòng làm việc, thi thoảng nghe Lâm Ái cất tiếng cười vang bên ngoài, anh ta chẳng có lòng dạ nào đọc sách, bèn mở cửa phòng đi ra, nhắc cô một câu: "Nên đi tắm."

Lâm Ái không để ý tới anh ta, chỉ phất phất tay: "Biết rồi." Rồi cô lại tiếp tục hào hứng nói chuyện với bạn.

Giang Hựu Nam thở dài, đi thẳng vào phòng tắm. Chờ khi anh ta tắm xong đi ra, Lâm Ái vẫn đang nấu cháo điện thoại, vả lại nội dung cuộc trò chuyện ấy đã trắng trợn tới mức anh ta không thể nhịn được.

Anh ta lại bước tới đằng sau Lâm Ái, vỗ lên vai cô: "Đi tắm."

Lâm Ái quay đầu liếc anh ta một cái, phải cảm thán rằng biện pháp này của Âu Dương Vân quả thật rất hữu dụng. Trước kia anh ta chưa từng để ý tới cô như vậy, dù cô không tắm ba tháng thì anh ta cũng mặc kệ.

Cô lưu luyến cúp điện thoại, phát hiện Giang Hựu Nam đang mặt đen sì ngồi trên ghế sô pha, cô chẳng thèm noi gì, đứng dậy định đi tắm. Giang Hựu Nam lại châm chọc: "Nói chuyện điện thoại với ai mà hăng hái thế?"

Lâm Ái đáp lại với vẻ biếng nhác: "À, bạn đại học của em. Cậu ấy từng theo đuổi em."

Cô cố ý len lén liếc anh ta một cái, thấy sắc mặt anh ta không ổn cho lắm, lòng khá là vui vẻ. Cô thầm nghĩ, cho rằng Lâm Ái này không được ai yêu à? Lâm Ái này mà không có người theo đuổi thì sẽ không tên là Lâm Ái nhé.

"Em đã kết hôn rồi, tốt nhất là chú ý ngôn ngữ cử chỉ một chút."

"Em nào có không chú ý, chẳng lẽ kết hôn rồi thì không được nói chuyện điện thoại với bạn khác giới à? Hiệu trưởng Giang, anh không thích nói chuyện nên em cũng phải tìm một người thích tán gẫu để tâm sự với em chứ, không thì cuộc sống này chả tẻ nhạt muốn chết à."

Nghe cô nói như vậy, Giang Hựu Nam bị nghẹn không nói được câu nào.

Từ tối hôm đó trở đi, Lâm Ái bắt đầu cố tình về muộn. Tối hôm đó, anh chàng mà đã buôn chuyện hào hứng với cô đưa cô về, đúng lúc bắt gặp Giang Hựu Nam đi đổ rác. Anh ta với khuôn mặt đen sì nhìn hai người, rồi chậm rãi đi tới chào hỏi: "Đã về rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.