Mua Vợ (Bắt Lấy Tình Yêu: Cô Dâu Đắt Giá Của Tổng Tài)

Chương 230: Chân tướng khó bề phân biệt



Cả tối hôm đó Âu Dương Vân cứ trằn trọc mãi, nhưng không hỏi gì Nam Cung Phong, nếu như anh đã không muốn cô phải lo lắng, vậy thì cô không thể phụ lại tấm lòng anh.

Buổi tra ngày hôm sau, nhân lúc Nam Cung Phong ra ngoài, cô gọi Quý Phong tới công ty, hỏi thẳng cậu ta: "Hai ngày hôm nay tổng giám đốc Phong gặp phải phiền phức đúng không?"

Quý Phong ngậm miệng không nói, hiển nhiên cũng không muốn nói cho cô biết lắm.

"Bây giờ cậu thực sự yêu Tình Tình đúng không? Cậu biết được tâm trạng vì yêu một người mà lo lắng đúng không? Quý Phong, nếu như cậu thực sự yêu Tình Tình, vậy thì xin hãy nói với tôi."

Câu nói này của Âu Dương Vân khiến Quý Phong khá chấn động, cậu ta khẽ thở dài: "Đúng vậy, gặp phải một số phiền phức nhỏ."

"Cụ thể có chuyện gì?"

"Chẳng phải vì cô em gái của cô đó sao, đối đầu với chúng tôi mọi lúc mọi nơi, vốn dĩ tổng giám đốc đã lên kế hoạch trong vòng một tháng có thể hút cạn cổ phần trong tay Đàm Tuyết Vân, bây giờ bởi vì có cô ta tăng giá, kế hoạch giậm chân tại chỗ, Đàm Tuyết Vân cũng nhân cơ hội này mà gây loạn, công trình ở thành phố Biên lại xảy ra chút vấn đề, hầy... tóm lại, bây giờ tổng giám đốc Phong đang gặp khốn đốn tứ bề, rất vất vả."

Trái tim Âu Dương Vân bỗng chốc rất khó chịu, cô chỉ biết có thể Nam Cung Phong đã gặp phải một số chuyện không thuận lợi trong công việc, nhưng không ngờ lại đến mức này, chẳng trách tối hôm qua anh nằm trong bồn tắm mà mặt mũi nhíu chặt, rốt cuộc phải mệt tới mức nào chứ, một mình cáng đáng hết tất cả mọi chuyện.

Nói chuyện với Quý Phong xong, cô quay về văn phòng thu dọn một chút, xách túi ra khỏi công ty.

Trong đầu cô chỉ có một ý nghĩa, chiếc xe phóng rất nhanh, dừng ở trước căn biệt thự mà cô đã sống gần mười năm nhưng không hề có tình cảm gì.

Dừng trước cổng biệt thự, cô không thể không cảm thán, lần này Âu Dương Kiều trở mình rồi, căn nhà lúc trước bị tòa án niêm phing này cũng được chuộc lại.

Hít một hơi thật sâu, cô cất bước tiến vào phòng khách, một người giúp việc lạ mặt bước tới hỏi han: "Thưa cô, cô tìm ai vậy?"

"Ông chủ Âu Dương có nhà không?" Cô hỏi mà mặt không hề có cảm xúc.

"Ông chủ đang ở thư phòng, phiền cô đợi một lát, tôi đi gọi ông chủ ra."

Âu Dương Vân bước tới ngồi xuống sô pha, nơi này vẫn giống như trước kia, không có thay đổi gì mấy, chưa ngồi được bao lâu đã nghe thấy tiếng bước chân, cô từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt bắt gặp ánh mắt của Âu Dương Trường Phong.

Đột nhiên nhìn thấy cô, Âu Dương Trường Phong trầm mặt xuống, lạnh nhạt hỏi: "Cô đến đây làm gì?"

"Tôi đến thăm ông thôi."

"Xem xem tôi chết chưa chứ gì?"

Âu Dương Trường Phong chất vấn đầy châm chọc, trong lời nói của ông ta, không khó để nhận ra ý tứ oán trách Âu Dương Vân.

"Nếu như mong một người chết mà người đó có thể chết được, ông nghĩ mình còn sống tới hiện tại được à?"

Âu Dương Vân lạnh lùng phản bác, Âu Dương Trường Phong không còn lời nào để đối lại.

Ông ta biết rõ mấy năm nay ở trong tù luôn có một người nặc danh tới đưa đồ ăn và quần áo, tuy rằng người đó chưa từng xuất hiện, nhưng ông ta biết người đó là Âu Dương Vân.

Sau này Âu Dương Vân rời khỏi thành phố B hai năm, nhưng việc chăm sóc ba cũng chưa từng dừng lại, cô không thể tự mình đưa đồ đến trại giam, nhưng vẫn dùng chuyển phát nhanh gửi qua đó.

Cô trước giờ chưa từng nghĩ tới việc đòi Âu Dương Trường Phong cảm kích mình, cô chỉ muốn làm trọn nghĩa vụ mà một cô con gái nên làm, cho dù cô hoàn toàn có lí do để không hỏi han đếm xỉa gì đến người đàn ông bạc tình phụ nghĩa này.

"Nói đi, rốt cuộc tìm tôi có việc gì?"

Im lặng trong chốc lát, Âu Dương Trường Phong phá vỡ sự trầm lặng, ông ta tin rằng Âu Dương Vân không thể vô duyên vô cớ xuất hiện trong ngôi nhà này.

"Ông khuyên nhỉ cô con gái bảo bối Âu Dương Kiều của mình đi."

"Nó làm sao?"

"Cô ấy cả ngày đối đầu với Nam Cung Phong, tôi biết tôi tìm cô ấy cũng chẳng có tác dụng gì, cho nên chỉ có thể gửi gắm hi vọng ở chỗ của ông."

Âu Dương Trường Phong sa sầm mặt mũi: "A Kiều không giỏi như cô nói đâu."

"Cô ấy không giỏi, cô ấy chỉ tìm được một chỗ dựa khá khẩm mà thôi."

"Cô muốn bảo tôi làm thế nào?"

"Tôi nói rồi, hi vọng ông có thể ngăn cản cô ấy, sở dĩ các người vẫn có thể đứng trên mảnh đất này, là vì khi ấy tôi ra tay mà còn thương tiếc, hôm nay hà tất các người phải ép tôi tới đường cùng?"

"Nói như vậy, chúng tôi còn phải cảm kích cô ấy nhỉ?"

Sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói châm chọc, cô kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy Âu Dương Kiều không biết đã dẫn theo hai người bảo vệ đứng ở cửa từ lúc nào.

"A Kiều."

Âu Dương Trường Phong đứng dậy, ánh mắt khác hẳn với lúc nhìn thấy Âu Dương Vân, đó là ánh mắt yêu thương mà một người cha dành cho con gái, ánh mắt đó như châm thẳng vào trái tim Âu Dương Vân.

"Ba, xem ra con phải sắp xếp thêm vài người canh cửa nữa cho ba rồi, nếu không bất kể hạng người nào cũng không có mắt mà tới nhà chúng ta."

Biểu cảm trên mặt Âu Dương Vân không có một chút gợn sóng nào, vẻ châm chích của Âu Dương Kiều, không phải bây giờ cô mới được biết.

"Chị đến nhà chúng tôi làm gì? Tôi thực sự tò mò chị có mặt mũi nào mà bước qua cánh cửa nhà chúng tôi?"

Âu Dương Kiều khoanh hai tay trước ngực, tư thế như một nữ hoàng đứng chặn trước mặt Âu Dương Vân, cô trầm ngâm trong chốc lát, đứng dậy, nghiêng mặt nói với Âu Dương Trường Phong: "Xem ra hôm nay chúng ta không thể nói chuyện tiếp được rồi, hôm khác gặp lại."

"Đứng đó."

Âu Dương Kiều lạnh lùng quát cô: "Chị coi nhà chúng tôi là khách sạn à? Là nơi chị muốn đến thì đến, muốn đi thì đi à?"

Cô ta vòng tới trước mặt Âu Dương Vân: "Đến tìm nhờ ba tôi nói đỡ cho chị, để tôi không đối đầu với Nam Cung Phong nữa đúng không?"

Cô ta cười cười, tiếng cười vô cùng châm chọc: "Những lời này chị đến nói với tôi này, chị tìm ba tôi có tác dụng gì? Chị hại ba tôi ngồi tù mấy năm, chị tưởng ông ấy sẽ bằng lòng giúp chị à?"

Âu Dương Vân lười đấu khẩu với cô ta, đành lặng lẽ vòng qua cô ta mà đi về phía trước.

"Chị quỳ xuống cho tôi, chỉ cần chị quỳ xuống, ân oán trước kia của chúng ta coi như chấm dứt, sau này chúng ta nước sông không phạm nước giếng."

"Cô nằm mơ đi."

Âu Dương Vân quay đầu, nghiến răng nói một câu.

"Vậy thì đừng trách tôi không khách sáo nhé."

Âu Dương Kiều đưa mắt ra hiệu, hai người bảo vệ đứng ở cửa chặn Âu Dương Vân lại.

"Các người muốn làm gì?"

"Tôi nói rồi, quỳ xuống cho tôi, vậy thì tất cả chuyện xấu mà chị làm với chúng tôi đều xóa sổ hết."

Trước mặt có sói, sau lưng có hổ, Âu Dương Vân nhẫn nhịn cảm giác phẫn nộ trong lòng, hướng ánh mắt về phía ba mình: "Ông định cứ trơ mắt nhìn như thế sao? Hay là ông cũng mong tôi quỳ xuống trước mặt cô ta?"

Âu Dương Trường Phong lựa chọn im lặng, ông ta chẳng nói một lời.

Thái độ của ba khiến trái tim cô hoàn toàn lạnh lẽo, cô lạnh lùng chất vấn Âu Dương Kiều: "Nếu như tôi nhất quyết không quỳ thì sao?"

Hai người bước lên phía trước, mỗi người ấn một cánh tay cô, định ấn cô quỳ trên nền đất.

"Các người buông tôi ra, dám tổn thương đến đứa trẻ trong bụng tôi, Nam Cung Phong sẽ lấy mạng các người!"

Âu Dương Vân ra sức vùng vẫy.

"Chậc chậc, nghe nói trước kia không thể nào sinh con được, bây giờ mang thai rồi thì nên thương tiếc một chút chứ, nếu đã thương tiếc, thì nên thức thời đi, quỳ xuống là xong chuyện, tôi cũng không cần ép cô như ngày xưa cô ép mẹ tôi quỳ trước mộ mẹ cô một ngày một đêm, chỉ cần cô cam tâm tình nguyện quỳ xuống, vậy thì tất cả chúng ta đều vui vẻ rồi."

"Tôi nói rồi, cô nằm mơ!"

Thái độ cương ngạnh của Âu Dương Vân đã chọc giận Âu Dương Kiều, cô ta hung dữ ra lệnh: "Nếu như cô ta không chịu chủ động, vậy thì bắt cô ta bị động!"

Hai người bảo vệ một lần nữa ấn chặt ánh tay cô, có lẽ cũng sợ làm tổn thương đến đứa bé trong bụng cô mà không dám mạnh tay quá, ba người cứ giữ nguyên trạng thái như thế, Âu Dương Vân lần thứ hai đưa mắt về phía Âu Dương Trường Phong, thấy ba vẫn nhắm mắt làm ngơ, oán hận và tủi hờn tích tụ bao nhiêu năm trong lòng cô bỗng chốc bùng phát...

Đột nhiên không biết lấy sức mạnh từ đâu ra, cô vùng vẫy thoát được khỏi bàn tay to lớn của hai người bảo vệ, xông tới trước mặt ba cô như một người điên, túm lấy cổ áo ông ta mà chất vấn: "Tôi không phải con gái của ông sao? Trong cơ thể tôi không chảy cùng dòng máu với ông sao? Tại sao nhìn thấy tôi đối diện với tình cảnh như thế mà mí mắt ông không chớp nổi một cái? Nếu như ông đã chán ghét tôi như thế, tại sao lúc trước còn để tôi đến với thế giới này? Bởi vì ông không chịu trách nhiệm, tôi đã chịu bao nhiêu năm đau khổ? Năm bảy tuổi tôi đi rửa bát ở chợ đêm nhơ nhuốc, khi ông lái xe ngang qua mặt tôi, nhìn thấy dáng vẻ nhỏ bé và mệt nhọc của tôi, trong lòng từng có một chút áy náy nào không? Năm mười tuổi khi mẹ dắt tôi đến cửa nhà các người cầu xin ông nhận nuôi tôi, tôi cùng mẹ cầm cự hai ngày ròng không ăn không uống ở bên ngoài, ông không nghĩ rằng đứa trẻ đó cũng biết đói sao? Không nghĩ rằng đứa trẻ đó sẽ thấy buồn vì sự vô tình của ba nó sao? Năm mười hai tuổi, khi ông và vợ ông khóa tôi trong căn phòng kín đen như mực, khi các người rút ống thở của mẹ tôi, ông có từng nghĩ đến việc tạo thành bóng ma trong lòng đứa trẻ ấy, đứa trẻ ấy sẽ mất đi người thân duy nhất của nó không? Từ năm mười hai tuổi đến năm hai mươi tám tuổi, mỗi ngày nhìn vợ và con gái ông giẫm đạp tôi dưới chân, lẽ nào ông chưa từng nghĩ tới một lần, đứa trẻ đó có biết đau không? Ba mươi năm ròng, ông có từng cảm thấy sám hối vì hủy hoại cuộc đời của một người phụ nữ, hủy hoại nửa cuộc đời của một đứa trẻ không? Cho đến giờ tôi không nói, không có nghĩa là trong lòng tôi không oán hận, không có nghĩa là tôi không hề biết đau, tôi cũng là người có máu thịt, tôi cũng sẽ vì mình không được ba yêu thương mà cảm thấy buồn bã, đau lòng, nhưng tại sao? Đến tận bây giờ ông cũng không cảm thấy mình đã sai, phải đến bao giờ ông mới nhìn thấy vết thương trong lòng đứa con gái không được đối xử ra gì như tôi..."

Âu Dương Vân gần như gào khóc khi nói những người này, từng chữ cắm vào tim, nước mắt lan xuống, đến cả hai người đàn ông cao lớn phía sau cũng vì thế mà động lòng.

Vẻ bình tĩnh trên mặt Âu Dương Trường Phong, sau những giọt nước mắt chất vấn của cô, cuối cùng không thể bình tĩnh được nữa, ban đầu là tái nhợt, sau đó là trắng bệch, nếu như nói chưa từng áy náy, thực ra ông ta cũng từng thấy lương tâm mình bất an...

Âu Dương Vân quệt nước mắt trên mặt, lên tiếng một lần nữa: "Như ông thấy đấy, bây giờ tôi cuối cùng cũng bắt đầu có được hạnh phúc, nhưng hạnh phúc của tôi khiến các người khó lòng khoan nhượng đến thế sao? Hổ dữ còn không ăn thịt con, mà ông luôn muốn tôi sống trong địa ngục, đây là lần đầu tiên tôi giải tỏa hết phẫn uất và bất mãn đối với ông trong lòng, chỉ một lần duy nhất, cũng là lần sau cùng, kể từ ngày mẹ tôi tạ thế, tôi đã nói với bản thân rằng mình là một đứa trẻ mồ côi, cho đến bây giờ, sự thật ấy chưa từng thay đổi, tôi không cảm thấy tiếc, tôi chỉ cảm thấy nhẹ nhõm, cuối cùng tôi cũng nói ra được suy nghĩ vốn có trong lòng, những lời mà cho đến khi ông chết tôi cũng coi khinh chẳng thèm nói với ông."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.