Mua Vợ (Bắt Lấy Tình Yêu: Cô Dâu Đắt Giá Của Tổng Tài)

Chương 231: Chân tướng khó bề phân biệt



Cô nhếch môi thành một nụ cười đau đớn, buồn bã quay người đi, nhắm mắt khập khiễng đi ra ngoài cửa, hai người bảo vệ đứng lặng tại chỗ không nhúc nhích, Âu Dương Kiều đột nhiên bừng tỉnh từ trong cơn chấn động, ban nãy cô ta hoảng sợ vì hành động gần như điên cuồng của Âu Dương Vân, lúc này mới bừng tỉnh, lập tức rống ầm lên: "Ngăn chị ta lại đi chứ!"

"Để nó đi!"

Âu Dương Trường Phong quát lên, Âu Dương Kiều một lần nữa chấn động: "Ba, ba điên rồi phải không? Ba quên ai đã hại chúng ta tan cửa nát nhà rồi sao?!"

Âu Dương Vân không bị bất kì ai ngăn lại, bước ra khỏi biệt thự nhà Âu Dương, có lẽ đây là lần cuối cùng cô bước chân vào căn nhà này khi còn sống.

Trong phòng khách, Âu Dương Trường Phong đột nhiên đỏ mắt: "A Kiều, dừng tay đi, đừng đối phó với chị con nữa."

"Chị con?" Hờ, Âu Dương Kiều mở to mắt không dám tin vào tai mình, như thể vừa nghe thấy chuyện cười nực cười nhất trên đời: "Ba, ba chưa từng nói cô ta là chị gái con, bây giờ ba nói như vậy, là có ý thừa nhận cô ta là con gái ba đấy à?"

"Sự thật vẫn là sự thật, không phải thứ mà ba thừa nhận hay không thừa nhận là có thể thay đổi được, ba chưa từng phủ nhận con bé là con gái ba, nhưng ba cũng chưa từng phủ nhận, con bé không phải con gái ba."

"Ba! Con thấy ba già quá nên hồ đồ rồi! Nhà chúng ta bây giờ biến thành như thế này là phước của ai? Vài giọt nước mắt của cô ta đã lừa được ba rồi sao? Sao con trước giờ không biết là người mềm lòng như thế nhỉ?"

Âu Dương Trường Phong thở dài, chậm rãi nói: "Không phải ba mềm lòng, mà là đột nhiên cảm thấy lời nó nói không phải không có lý, ba đã không định nhận đứa con gái như nó thì ngay từ đầu không nên đùa giỡn mẹ nó, nếu đã vì sự lăng nhăng của ba mà để con bé đến với thế giới này, ba nên có trách nhiệm với nó, nhưng ba chưa từng chịu một phần trách nhiệm nào với nó, nó chịu khổ cực chắc chắn nhiều hơn bất kì ai trong gia đình này, cho dù ba tiếp tục ngồi trong tù hai mươi năm, e là cũng không thể bồi thường cho tội lỗi mà ba đã gây ra cho hai mẹ con nó..."

Một hồi mở lòng sám hối của ba khiến Âu Dương Kiều không thể nào chấp nhận nổi, cô ta tức giận gào ầm lên: "Xem ra căn bản con không nên lôi ba ra khỏi tù, không phải ba muốn sám hối với mẹ con con hồ ly tinh đó sao? Con nên để ba ở trong đó chuộc tội mới đúng, ba điên rồi, tuyệt đối là điên rồi!!"

"A Kiều, ba biết chuyện của mẹ con khiến con chịu một số đả kích, nhưng con thử nghĩ mà xem, chị con đã sống thế nào? So với nó, con đã hạnh phúc lắm rồi, cho nên bây giờ để nó sống được vài ngày yên ổn đi, không phải con muốn đưa ba ra nước ngoài sao? Chúng ta cùng nhau đi nhé, sau này đừng quay về nữa, có được không?"

Âu Dương Kiều hất bàn tay đang nắm chặt cánh tay mình của ba cô ta, mặt mày xanh mét mà gầm lên: "Đó là suy nghĩ của ba, ba cảm thấy có lỗi với chị ta, nhưng con chưa từng cảm thấy mình có lỗi gì với chị ta, con chỉ biết chị ta đã hại gia đình chúng ta nhà tan cửa nát, chỉ cần con còn một ngày chưa hết giận, chị ta đừng mong sống yên ổn! Có chết con cũng phải kéo chị ta theo để lót lưng!"

Âu Dương Vân về đến nhà, trời đã nhập nhoạng tối, sau khi ra khỏi biệt thự nhà Âu Dương, cô lái xe đi một vòng bờ biển, cho đến khi tâm trạng khá hơn một chút mới quay về nhà.

Vừa vào đến nhà, Nam Cung Phong đã lo lắng hỏi han: "Em đi đâu vậy? Sao gọi cho em mà em không nghe máy?"

Cô trả lời anh mà viền mắt vẫn còn hơi đỏ: "Em không sao, có hơi mệt, em lên tầng nghỉ ngơi trước, cơm tối đã ăn bên ngoài rồi, không cần gọi em xuống nữa đâu."

Nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô đơn của cô, Nam Cung Phong đuổi theo, vừa vào đến phòng ngủ, anh đã trầm mặt hỏi: "Rốt cuộc em đã đi đâu."

Cô trầm ngâm vài giây, lí nhí trả lời: "Đi gặp ba em."

Nam Cung Phong ảo não bứt bứt tóc: "Quả nhiên em vẫn đi tìm Âu Dương Trường Phong, tại sao em lại muốn đi tìm ông ta? Không phải anh đã nói với em không được đi tìm ông ta rồi sao? Sao em không chịu nghe lời anh nhỉ?"

Cơn giận của anh không hề che giấu, viền mắt của Âu Dương Vân đã hơi mơ hồ: "Em chỉ muốn bảo ông ta khuyên nhủ Âu Dương Kiều, đừng đối đầu với anh mãi."

"Em tìm ông ta có tác dụng gì? Âu Dương Kiều là đứa trẻ con ba tuổi à? Sẽ nghe lời của ba mẹ à? Anh đã bảo với em từ đầu là em không cần nhúng tay vào bất cứ chuyện gì, sao em không thể khiến anh bớt lo một chút nào thế?!"

Nam Cung Phong lên giọng khá nhiều, vốn dĩ Âu Dương Vân đã chịu tổn thương từ bên ba cô, sở dĩ về muộn như vậy cũng là vì cố gắng điều chỉnh tâm trạng, vất vả lắm mới giúp tâm trạng khá lên được, không ngờ vừa về đến nhà đã bị Nam Cung Phong trách mắng như vậy, tâm trạng vốn được điều chỉnh của cô bỗng chốc buồn bã thêm gấp mấy lần, nước mắt rơi xuống không thể khống chế được: "Xin lỗi, anh không cần phải nổi giận với em như thế, em chỉ không muốn anh vất vả như vậy, cho dù em sức hèn lực mọn, cũng mong có thể giúp anh làm chút gì đo, lẽ nào vì yêu mà giúp người mình yêu cũng là sai sao? Anh bảo em không để tâm đến chuyện của anh, em là vợ anh, chồng em gặp khó khắn, em làm vợ sao có thể không hỏi han không đếm xỉa tới? Anh tưởng anh không nói cho em biết anh gặp trắc trở trong sự nghiệp em sẽ không biết sao, em đâu phải người khác, em là Âu Dương Vân yêu anh, không có gì có thể giấu được đôi mắt của người yêu cả, nhìn anh nằm trong bồn tắm tâm trạng nặng nề, em cảm thấy thất vọng vì mình chỉ có thể đứng một bên nhìn vào chứ không thể ra tay giúp sức, em không chỉ muốn là một người mẹ hiền, em còn muốn làm một người vợ tốt hơn, một người vợ tốt có thể thay chồng san sẻ, gánh vác..."

Nước mắt của cô rơi nhiều hơn: "Em cũng không phải không từng nghĩ tới Âu Dương Trường Phong sẽ không nể mặt, tất cả tình cảnh mà em có thể gặp phải em đã nghĩ tới rồi, nhưng em vẫn không khống chế được bước chân của mình, em ôm tâm lý cầu may, có thể qua vài năm gặp nạn ngồi tù, Âu Dương Trường Phong sẽ có lương tâm mà đồng ý với lời thỉnh cầu của em, nhưng không ngờ Âu Dương Kiều quay về, cho dù em chưa thể làm được gì cho anh, nhưng em không hề thấy hối hận, ít nhất thì vì anh, em đã từng cố gắng, cũng cố gắng hết sức rồi. Chỉ là... em rất không cam tâm, vốn dĩ em ở đó đã chịu nhiều ấm ức rồi, về đến nhà anh còn nổi nóng với em như thế, em cảm thấy mình càng vô dụng hơn..."

Trái tim Nam Cung Phong đột ngột mềm xuống, nghe những lời cô nói, anh rất cảm động, vươn tay ôm cô vào lòng: "Đồ ngốc, em ở bên cạnh anh, cho anh nhìn thấy nụ cười của em mỗi ngày chính là giúp đỡ anh nhiều nhất rồi, anh không cần em vì anh mà chịu đựng ánh mắt lạnh nhạt và ấm ức từ người khác, hứa với anh đi, sau này đừng đi cầu xin bất kì ai khác, cho dù mất hết tất cả đối với anh cũng không sao hết, chỉ cần có em và các con là đủ rồi."

Âu Dương Vân khẽ gật đầu, sụt sịt mũi ừm một tiếng.

"Chính vì anh biết em sẽ lo lắng nên mới không nói gì với em, anh hiểu tâm ý em dành cho anh, giống hệt như tâm ý anh dành cho em vậy, chúng ta chỉ cần hiểu tâm ý của nhau là đủ rồi, không nhất định phải làm gì cho đối phương, đối với Vân, anh chính là bầu trời của em, mà đối với anh, Vân chính là mặt đất, hạnh phúc nhất, thỏa mãn nhất không phải là tài sản bạc triệu, công danh hay thành tựu, mà là đứng trên mặt đất có thể nhìn thấy bầu trời, đứng trên bầu trời có thể nhìn thấy mặt đấy, bất kể đi xa đến đâu, bất kể bay xa chừng nào, trời và đất đều không thể tách rời. Điều này, chính là hạnh phúc lớn nhất trong mắt anh."

Nam Cung Phong dùng trời đất để bàn về tình yêu khiến Âu Dương Vân vô cùng ấm lòng, tâm trạng âm u như được quét sạch, cô và anh nhanh chóng vui cười với nhau, vứt hết tất cả những điều không vui ban ngày ra sau đầu.

Đùa nghịch một hồi, Âu Dương Vân có phần mệt mỏi, cô muốn đi tắm rửa nghỉ ngơi, nhưng lúc cởi đồ lót bỗng dưng không sao cởi được, cô đành phải gọi Nam Cung Phong: "Chồng ơi, anh vào đây một lát."

"Sao thế?" Nam Cung Phong tiến vào.

"Cởi giúp em cái này với."

Nam Cung Phong lướt mắt nhìn cơ thể lõa lồ của cô từ đầu xuống chân, nuốt nước miếng ừng ực, bước tới giúp cô cởi khuy cài áo ngực, ngón tay anh rất dài, có thể chạm vào sau lưng cô, có cảm giác như sợi lông vũ lướt qua, vừa thoải mái vừa tê dại.

"Ra ngoài đi, em tắm cái đã."

Âu Dương Vân vừa nhấc chân định bước vào bồn tắm, Nam Cung Phong đột nhiên ôm chặt lấy cô từ đằng sau: "Phong."

Cô ghé mắt nhìn qua, muốn nói gì đó, nhưng anh đã cất giọng khàn khàn ngăn lại: "Đừng nói gì, để anh ôm một chút thôi là được."

Anh vùi đầu vào hõm cổ cô, Âu Dương Vân cảm thấy không đành lòng, thời gian này thực sự đã để anh phải chịu thiệt.

"Nếu như anh thực sự muốn, chúng ta..."

"Không sao đâu, nhẫn nhịn một chút là ổn thôi."

Có trời mới biết, để nói được câu này, Nam Cung Phong cảm thấy gian nan thế nào, thời gian trước, anh đi khám khoa sản cùng Âu Dương Vân, nhìn thấy một thai phụ khóc đến chết đi sống lại, hỏi ra mới biết vì chồng của cô ấy mỗi lần uống say đều đòi quan hệ tình dục với cô ấy, kết quả dẫn đến việc đứa bé bị sảy ngoài ý muốn, hôm đó ra khỏi bệnh viện, mặt mũi Âu Dương Vân trắng bệch, hiển nhiên rất sợ hãi, Nam Cung Phong thương vợ, từ đó trở đi cho dù dục vọng lên cao đến mất cũng không dám manh động.

Anh ôm cô một lúc mới lưu luyến buông tay ra, nhanh chóng quay người đi: "Anh ra ngoài trước, có việc gì thì gọi anh."

"Ừ được."

Âu Dương Vân thực sự thương xót vô cùng, người đàn ông này sợ bản thân mình không kiềm chế được mà cứ thế quay lưng lại với cô mới dám nói chuyện.

Tắm xong, ra ngoài, Nam Cung Phong đã không còn trong phòng, cô vén chăn lên, nằm trên giường, mơ mơ màng màng nhanh chóng ngủ thiếp đi...

Buổi chiều khóc quá đau lòng, lúc này thực sự mệt mỏi.

Nửa đêm, cô nghe thấy tiếng mở cửa cùng tiếng bước chân rất quen thuộc, sợ đánh thức cô nên anh đi thẳng tới phòng tắm tắm rửa.

Lần này tỉnh dậy, không ngủ lại được nữa, Âu Dương Vân bật đèn, ngồi dậy, thực ra tối nay cô chưa ăn gì cả, cảm thấy hơi đói bụng, cô rón rén xuống tầng chuẩn bị vào bếp tìm chút đồ ăn.

Nam Cung Phong tắm xong bước ra mà giật mình hết hồn, người nằm trên giường không thấy đâu cả, anh đang định xuống tầng tìm thì đụng mặt Âu Dương Vân từ dưới tầng đi lên.

"Em đi đâu vậy, làm anh hết hồn."

Nam Cung Phong thấy cô lập tức yên tâm hơn, Âu Dương Vân quệt quệt miệng: "Đi ăn vụng đó mà."

"Đoán xem em ăn vụng gì nào?"

Cô hé miệng ghé lại gần cho anh ngửi, Nam Cung Phong hít một hơi thật sâu: "Dâu." Trong miệng cô toàn mùi dâu thanh mát.

"Ừ."

Cô cười cười, bước tới bên cạnh giường, nằm xuống một lần nữa: "Sao anh tắm muộn vậy, làm việc tới tận bây giờ à?"

"Đúng vậy."

Hai người một trước một sau tắm táp sạch sẽ, sau đó ôm nhau chuẩn bị đi ngủ, vừa tắt đèn xong, Âu Dương Vân đột nhiên nói: "À phải rồi, em quên mất chưa nói chuyện này với anh."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.