"Mẹ, mẹ không được nói Lâm Ái như vậy!" Giang Hựu Nam rất không vui mà nổi giận với mẹ mình.
"Cô cậu đi cho tôi, đi hết cho tôi. Tôi có chết cũng không phải chuyện liên quan tới cô cậu! Đi, đi càng xa càng tốt!"
Đàm Tuyết Vân thấy con trai không nghiêng về phía mình mà còn ra sức bảo vệ vợ, trong lòng càng lúc càng tức giận, nổi giận đùng đùng đuổi bọn họ ra ngoài.
Kiên nhẫn của Giang Hựu Nam cuối cùng cũng hết sạch, gào lên phẫn nộ: "Đi thì đi, nếu mẹ xác định muốn cố chấp tiếp tục vậy con không lo cho mẹ nữa. Mẹ tự giải quyết cho tốt đi! Con coi như người mẹ vào năm con tám tuổi kia đã chết rồi!"
Anh ta gào lên xong thì dắt tay Lâm Ái: "Chúng ta đi."
Mãi cho tới lúc về đến căn nhà họ thuê ở, dọc đường Giang Hựu Nam vẫn không nói một lời. Xe dừng lại, Lâm Ái nhẹ nhàng tháo dây đai an toàn, thấy Giang Hựu Nam đã quay đầu sang một bên, chỉ để lại cho cô một cái ót, bèn hỏi nhẹ: "Anh không xuống xe ư?"
Lâm Ái nghe thấy giọng nói phát ra của anh ta có phần không đúng, vội kéo người anh lại đối mặt với cô. Nhưng vào giây phút cô nhìn thấy gương mặt anh, cô lập tức ngây ngốc. Người đàn ông cô yêu chẳng biết từ lúc nào đã lệ rơi đầy mặt.
Trong nháy mắt đó, trái tim Lâm Ái như bị thứ gì đó đập mạnh, khó chịu vô cùng. Cô vươn tay ra ôm chặt lấy anh, cắn môi an ủi: "Hựu Nam, anh đừng buồn, anh đã gắng hết sức rồi."
Cô đã từng nhìn thấy dáng vẻ lịch sự nho nhã của Giang Hựu Nam, cũng từng thấy hình ảnh Giang Hựu Nam nổi giận ghen tuông, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Giang Hựu Nam đau lòng rơi nước mắt. Lúc này cô lại chẳng vì được nhìn thấy một vẻ mặt mới của anh mà cảm thấy sung sướng.
"Lâm Ái, có phải anh là một người đàn ông rất thất bại không? Vì sao anh cảm thấy mệt mỏi thế này..."
"Không phải, anh là người đàn ông tốt nhất trên đời này. Mặc kệ người khác nhìn nhận anh thế nào thì trong mắt em, anh mãi mãi là điều tốt đẹp nhất."
"Em yêu anh không?"
"Yêu."
"Vậy em có muốn biết, anh có yêu em hay không?"
Lâm Ái giật mình, dường như từ lúc họ kết hôn tới giờ, Giang Hựu Nam chưa từng nói tới chữ "yêu" nhạy cảm này. Vẫn luôn là cô bảy tỏ với anh tấm lòng mình. Suy nghĩ trong trái tim anh thế nào, cô đoán không ra. Rất nhiều khi cô muốn hỏi, nhưng e ngại kết quả không như ý mà đành lựa chọn lơ là nó đi.
"Anh có thể chọn yêu em hoặc không yêu em, còn em chỉ có thể lựa chọn yêu anh hoặc là yêu anh nhiều hơn nữa"
Cô trả lời đầy chắc chắn, ý ngoài lời nói rất rõ ràng, cho dù anh không yêu cô, thì tình yêu của cô dành cho anh sẽ không hề thay đổi.
Giang Hựu Nam nhìn cô u buồn, cọ đầu mình lên trán cô, nghẹn ngào nói: "Thằng nhóc mà ngay cả mẹ anh ta cũng không để ý, làm anh cảm thấy rất đáng ghét. Nhưng người như anh lại khiến em yêu. Vậy thì anh cũng bắt đầu hiểu rõ lòng mình, sẽ không có người con gái nào khác xem anh là người đàn ông tốt nhất trên đời này nữa."
...
Lâm Ái vui tới bật khóc. Lời bày tỏ chân tình của Giang Hựu Nam giống như một hạt giống mọc rễ đâm chồi trong lòng cô, rồi nhanh chóng bung nở thành một đóa hoa hy vọng. Cô ôm đầu anh dựa vào ngực mình, nỉ non một câu: "Hựu Nam, chúng ta sinh một đứa con nhé."
"Được..."
Cô nắm chặt tay anh, giờ cô chỉ muốn nắm chắc lấy bàn tay anh. Có lẽ kiếp sau, người đi cạnh anh sẽ là một người khác.
Trước ngày Âu Dương Vân tới Viên một hôm, cô hẹn Lâm Ái đi uống cà phê.
Hai chị em tốt ngồi bên cửa sổ trong một quán cà phê họ thường đến. Họ cùng nhìn nhau chăm chú, ánh sáng trên đỉnh đầu dịu dàng rắc trên khuôn mặt họ, hai người nhìn thấy từ đối phương vẻ mặt giống hệt mình.
"Vì sao cậu mày chau mặt ủ thế?"
"Vì sao cậu lại mày chau mặt ủ thế?"
Phốc.
Hai người không hẹn mà cùng nở nụ cười, cười đến là chán nản.
"Còn không phải vì chồng cậu đang ép mẹ chồng mình tới đường cùng, còn mẹ chồng mình vẫn cố chấp không buông sao. Hựu Nam khuyên bà tới Pháp nhưng bà không chịu nghe. Giờ vì chuyện của mẹ anh ấy thật sự là lòng dạ rối bời. Tâm trạng anh ấy không tốt thì tâm trạng của mình sao có thể tốt được."
"Có lẽ giống với suy nghĩ của cậu, lo lắng mẹ chồng cậu sẽ gây tổn hại với tớ. Tớ còn bốn tháng nữa là sinh rồi, không dễ dàng gì mới chịu được tới ngày hôm nay. Tớ cũng không muốn vào thời điểm mấu chốt này lại xảy ra sai lầm gì."
"Cũng tốt, ra nước ngoài đợi một thời gian cũng không tệ, đỡ phải mỗi ngày lo lắng đề phòng."
Lâm Ái là người bạn thân duy nhất của Âu Dương Vân, cô biết rõ hai năm nay Âu Dương Vân sống khó khăn thế nào, càng biết rõ đứa nhỏ trong bụng cô quý giá bao nhiêu. Thế nên, lúc nghe tin cô muốn ra nước ngoài, ban đầu thì kinh ngạc nhưng sau đó Lâm Ái lập tức tỏ thái độ ủng hộ.;
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Lâm Ái nhấn phím nghe: "Alo... Em đang ở ngoài... Giờ sao... Được, em về ngay đây..."
Cô ấy cúp điện thoại, "Là Giang Hựu Nam, anh ấy nói ba chồng gọi chúng tớ đến có chút việc, làm sao đây? Tớ phải đi rồi."
"Không sao, cậu đi đi."
"Vậy còn cậu? Có đi không?"
"Tớ đợi Nam Cung Phong tới đón. Anh ấy đi gặp mặt khách hàng, đợi lúc nữa sẽ tới đây."
"Ồ được." Lâm Ái bịn rịn không nỡ đi: "Đúng rồi, khi nào thì cậu đến Viên?"
"Ngày mai tớ đi."
"Nhanh vậy sao? Vậy sáng mai tớ tới sân bay tiễn cậu."
"Không cần đâu, tớ cũng không đi lâu, chỉ vài tháng thôi."
"Vài tháng cũng là tháng mà."
"Thật sự không cần đâu. Thời gian này cậu chạm mặt với Nam Cung Phong, không cảm thấy ngại hả?"
"Vậy được rồi, cậu sang tới đó thì gọi điện thoại cho tớ, chăm sóc bản thân cho tốt, tớ sẽ nhớ cậu lắm."
Âu Dương Vân gọi điện thoại cho lái xe của gia đình. Kết quả rất không may là lái xe đang chở mẹ chồng đi tham dự lễ hội quỷ gì đó, cô cũng không để lái xe tới đón mình nữa, sau đó cô cầm túi xách bước khỏi quán cà phê. Cô đứng giữa đường vươn tay ra chuẩn bị đón taxi.
Đêm đông, đường xá rất vắng vẻ, người đi lại trên đường chỉ lác đác vài người, xe cũng không dễ bắt. Lúc cô đang chuẩn bị đi về phía trước thì đột nhiên một chiếc xe MiniBus dừng lại trước mặt cô.
Cô còn chưa phản ứng lại là chuyện thế nào thì cửa xe đã mở ra, cô bị người ta túm vào trong.
"Làm gì đó, các người là ai?!"
Cô chất vấn đầy sợ hãi. Thật lâu trước kia cô cũng từng gặp phải chuyện giống thế này, cho nên trực giác đầu tiên của cô là mình bị bắt cóc rồi.
Càng lo lắng chuyện gì thì chuyện đó càng dễ xảy ra, kế hoạch ngày mai sẽ ra nước ngoài nhưng cô lại bị bắt cóc vào buổi tối cuối cùng. Đời người còn có chuyện gì đáng buồn hơn thế này nữa không?
"Anh trai này, các anh nghe tôi nói, các anh muốn bao nhiêu tiền tôi đều có thể đưa cho các anh nhưng xin đừng gây hại cho tôi. Tôi là phụ nữ có thai, trong bụng tôi là hai sinh mệnh vô tội..."
Rõ ràng hai người đàn ông đã cực kỳ không kiên nhẫn: "Vẫn muốn bọn này nhắc lại lần thứ ba sao? Nếu không muốn bịt miệng thì mau im miệng lại cho tôi!"
Âu Dương Vân không dám chọc giận bọn bắt cóc. Cô biết kết cục chọc giận bọn bắt cóc là gì. Tầm mắt của cô liếc về chiếc túi của mình, lúc này nó đang ở trên tay một tên bắt cóc. Cô thử thương lượng: "Có thể trả lại túi cho tôi không?"
"Ha, trả lại túi cho cô để cô gọi điện cầu cứu không? Bọn này đâu phải lũ ngu!"
"Tôi không gọi điện thoại. Tôi tin các anh sẽ không làm hại tôi. Nếu tôi không đoán sai, thì bà chủ của các anh là Đàm Tuyết Vân đúng không?"
Hai người đàn ông liếc mắt nhìn nhau nhưng không nói gì, chiếc xe tiếp tục chạy về phía trước.
"Anh trai à, Đàm Tuyết Vân cho các anh bao nhiêu tiền? Tôi nói chồng mình đưa cho các anh gấp ba. Thật ra các anh làm thế này không đáng chút nào. Bà ta đã không trốn chạy đi đâu được nữa, các anh đang giúp ác làm điều xấu, hỗ trợ bà ta vi phạm pháp luật đấy biết không? Giờ các anh dừng cương trước vực vẫn còn kịp. Đều là người tuổi trẻ, đừng để một lần sảy chân hận nghìn đời..."