Mua Vợ (Bắt Lấy Tình Yêu: Cô Dâu Đắt Giá Của Tổng Tài)

Chương 245: Đại kết cục



"Haha, cô thật đúng là kẻ mắc cười ấu trĩ. Đây chỉ là suy nghĩ của cô, cô cho rằng chồng cô sẽ bỏ qua cho tôi sao? Hắn ta hận tôi tới tận xương, hận tới mức nuốt sống tôi cũng không cam lòng!"

"Bà yên tâm, tôi đảm bảo với bà, chỉ cần bà thả tôi, mọi chuyện đều có thể bàn bạc được..."

Âu Dương Vân nghẹn ngào: "Đối với tôi, không gì quan trọng hơn con. Đối với chồng tôi, cũng không có gì quan trọng hơn tôi và con. Chỉ cần bà thả tôi và con, chúng tôi có chắp tay dâng lên tất cả tài sản cho bà cũng không sao cả. Đây là điểm khác nhau giữa tôi và bà. Tôi hy sinh mọi điều cũng muốn bảo vệ con tôi, mà bà rất lâu trước kia đã vứt bỏ Giang Hựu Nam. Anh ấy là con trai bà. Cho dù bà đối xử với anh ấy như thế, nhưng từ trước tới nay anh ấy chưa từng hận bà. Thậm chí, mấy ngày hôm nay anh ấy còn vì tình cảnh của bà mà buồn bã ăn không ngon ngủ không yên. Một đứa con trai tốt như vậy, là một người mẹ, lẽ nào bà không thể có chút đau lòng cho tấm lòng của anh ấy sao?"

Sau khi Đàm Tuyết Vân nghe cô nói mấy câu này, quả nhiên đã bàng hoàng, bà ta thì thào tự nói: "Trong mắt người khác, tôi là một người mẹ thất bại. Cho dù tôi muốn đối xử tốt với con trai, cũng sẽ không có người nào cho rằng tôi thật lòng..."

"Tất thảy những điều xảy ra trong cuộc đời bà đều là lỗi lầm của bà; người khác coi trọng bà, bà cứ vậy sống trong êm đẹp; người ta không coi trọng bà, bà cũng nhẫn nhịn qua ngày, đây là giả nhân giả nghĩa. Sức nặng của lòng tin quyết định sức nặng của mối quan hệ. Trước tiên bà phải tạo dựng mối quan hệ tốt với con trai, người ta mới tin tưởng bà yêu con trai là tình cảm xuất phát từ nội tâm."

Đàm Tuyết Vân càng lúc càng hoang mang, cánh tay cũng buông lỏng trong vô thức. Âu Dương Vân thầm thở phào, nhân dịp lúc này bà ta không hề phòng bị, vừa dịch tới phía cánh cửa sân thượng, vừa tiếp tục nói: "Bà hận ba chồng tôi, nhưng ba chồng tôi đã chết rồi. Vì sao bà còn muốn làm khó dễ một người đã chết chứ? Bà phá sản rồi thì sao nào? Trên thế giới này, trừ tình yêu không thể dùng tiền bạc để đánh giá thì chính là tình thân, sống gần gũi với người thân mới là chuyện quan trọng nhất..."

Một tiếng còi xe chói tai chợt vang lên rất không thích hợp vào lúc này, dưới bầu trời đêm tối, giống như trái bom vọt lên nổ bùm trong không trung, bỗng nhiên đánh thức Đàm Tuyết Vân thiếu chút nữa đã bị Âu Dương Vân lừa gạt.

Bà ta đột nhiên khôi phục vẻ mặt hung dữ, hai mắt đỏ sậm vọt tới trước mặt Âu Dương Vân, "Cô muốn phân tán chú ý của tôi không dễ vậy đâu! Hôm nay dù sao tôi cũng không tính tiếp tục sống nữa, nhưng trước khi chết cũng phải kéo cô làm đệm lưng, chỉ như vậy, mới có thể rửa sạch sỉ nhục một đời này của tôi!"

Âu Dương Vân không ngờ mình nói nhiều như vậy nhưng Đàm Tuyết Vân vẫn u mê không tỉnh, nhất thời cũng bực bội, cô nói châm chọc: "Bà thật đáng buồn, cả một đời sống vì một người đàn ông. Lúc tuổi trẻ vứt chồng bỏ con vì đàn ông, sau tuổi già lại mặc kệ cảm nhận của con trai để làm theo ý mình vẫn vì đàn ông. Bà không cảm thấy mình rất thảm thương sao? Đời người phụ nữ bị bà sống thành cái dạng này, thật ra cũng có thể đi chết được rồi."

Đàm Tuyết Vân bị lời nói của cô chọc giận tới nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng bình tĩnh lại như kỳ tích. Bà ta cười lạnh một tiếng: "Cô không đáng thương sao? Cô cho rằng cô tốt hơn tôi chỗ nào vậy? Nói cho cô một bí mật, cô biết ba chồng cô chết thế nào không?"

Âu Dương Vân trầm giọng hỏi: "Chết thế nào?"

"Là bị tôi chọc tức mà chết. Bởi vì tôi nói cho ông ta một sự thật không thể tiếp nhận được. Tôi... đã nhúng chàm con trai ông ta, ha ha ha"

Bà ta phát ra tiếng cười kinh tởm, Âu Dương Vân rơi vào cảm giác hoảng sợ vô cùng, nhất thời không phản ứng lại, "Bà, bà nói cái gì?"

"Không nghe rõ à? Được, vậy để tôi nói lại cẩn thận một chút. Tôi nói với ông ta, buổi tối con trai ông ta bị hôn mê ấy, đã bị tôi đè rồi. Con trai ông ta vì không chịu nổi đả kích mà mất năng lực đàn ông. Sau đó nhà Nam Cung bọn chúng đã định phải tuyệt hậu. Đây là hậu quả cho việc năm đó ông ta phản bội tôi. Ông ta đè chị em tôi, tôi đè con trai ông ta, ha ha ha. Còn có chuyện gì có thể báo thù ông ta tốt hơn thế này nữa? Ha ha ha. Ông ta quả nhiên bị tôi kích thích mà đi đời nhà ma. Còn con nhỏ thối tha không biết trời cao đất dày nhà cô dùng chung một tên đàn ông với người phụ nữ già đời tôi đây, giờ còn cảm thấy tôi thảm thương không? Ha ha ha..."

“Bà bịa chuyện, bà lừa đảo, tôi không tin, tôi không tin...." Liên tưởng tới mối thù thấu xương Nam Cung Phong dành cho Đàm Tuyết Vân, cùng với ngày đó ở trên núi kia, cơ thể anh run rẩy không rõ nguyên nhân, hai chân Âu Dương Vân mềm nhũn, ngồi bệt xuống mặt đất.

Ngay trong lúc đầu óc cô trống rỗng thì một tiếng ầm cực lớn vang lên, cánh cửa thủy tinh sau lưng cô bị đập nát một cách hung tợn. Nam Cung Phong đỏ rực mắt phóng tới trước mặt Âu Dương Vân, đè lên bả vai cô hỏi: "Vân, em có sao không? Bà ta có làm gì em không?"

Âu Dương Vân mất hết tri giác, mặc anh lay người vẫn không nói lấy nửa câu. Trái tim Nam Cung Phong bị nét hoảng sợ trong mắt cô đâm tới đau đớn. Cánh tay anh bóp chặt lấy cổ Đàm Tuyết Vân nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi đã cảnh cáo bà, nếu bà không nghe..."

Anh đẩy Đàm Tuyết Vân từng bước từng bước tới bờ địa ngục.

"Phong, đừng..."

Thanh âm thê lương của Âu Dương Vân vang lên ngăn cản, trước mắt cô chợt tối sầm lại, cơ thể yếu ớt ngã xuống, trong chút ý thức còn sót lại, cô nghe thấy tiếng Nam Cung Phong gọi to tên cô, phẫn nộ nói với Đàm Tuyết Vân: "Bà đợi đó cho tôi."

Lúc Âu Dương Vân tỉnh dậy, cô phát hiện ra mình đang nằm trong bệnh viện, cô mở to đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm lên trần nhà màu trắng xóa, cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra trước khi cô hôn mê, nhưng mặc kệ là cô cố gắng thế nào vẫn không nhớ ra nổi.

Có lẽ có một số việc, không phải không nhớ nổi, chỉ là không muốn nhớ thôi.

Tay cô di chuyển về phần bụng, vẫn may, con cô vẫn ở đây, đây là tất cả mạng sống của cô.

Cửa phòng bệnh két một tiếng bị đẩy ra. Nam Cung Phong bước vào, thấy cô đã tỉnh lại, anh bước lên trước ân cần hỏi han: "Em tỉnh rồi, có chỗ nào không thoải mái không?"

Cô đờ đẫn lắc đầu, chống tay muốn ngồi dậy, Nam Cung Phong đỡ cô lên, chỉnh lại mấy cộng tóc rối bên thái dương cô.

"Bà ta sao rồi?"

Ánh mắt Nam Cung Phong lóe lên một tia u ám, biết rõ còn cố hỏi: "Ai?"

"Đàm Tuyết Vân."

"Không sao cả."

"Anh không đẩy bà ta xuống đấy chứ?"

"Nếu em không ngăn cản anh."

Âu Dương Vân lắc đầu: "Đừng, Phong, đừng bao giờ làm thế. Chúng ta đừng vì loại đàn bà ấy mà rước lấy kiện tụng. Hai tay chúng ta cũng đừng dính máu tươi của loại đàn bà dơ bẩn ấy..."

Nam Cung Phong nhìn cô đầy đau lòng, lâu sau mới đồng ý: "Được."

Anh đứng lên: "Bác sĩ nói em phải dưỡng bệnh. Em nghỉ ngơi cho tốt, anh ra ngoài trông cửa cho em."

"Chờ một chút."

Âu Dương Vân túm lấy tay anh, vài lần muốn nói lại thôi rồi mới hỏi ra miệng: "Bà ta nói đã xâm phạm anh, có phải thật không?"

Không ai biết khi hỏi ra câu này cần bao nhiêu dũng cảm, cô cũng muốn giả bộ như nó chẳng phải chuyện quan trọng đáng gì, nhưng cô không làm được. Lời nói kia của Đàm Tuyết Vân tựa như một cây gai độc, đã mọc rễ nảy mầm trong lòng cô, ăn mòn lục phủ ngũ tạng của cô.

"Đương nhiên không phải thật rồi, em đừng nghe người đàn bà kia nói bậy."

"Phong, không sao cả, anh không cần sợ em chịu chẳng nổi chuyện này mà một mình gánh chịu đau khổ. Cho dù trong lòng em đau buồn, em cũng từ từ lãng quên nó. Anh nói cho em biết, có phải là thật không?"

Nam Cung Phong ấn lên bờ vai cô, nhìn thẳng vào mắt cô, nói từng câu từng chữ: "Vân, em nghe rõ này, anh không lừa em. Đó là lời nói dối mà Đàm Tuyết Vân tự soạn ra. Lúc đầu anh cũng tưởng đó là sự thật, bởi vậy đau khổ một thời gian rất dài. Cho tới tối nay anh mới xác định được chân tướng. Đường Huyên là nhân chứng duy nhất trong buổi tối hôm đó. Cô ta nói từ đầu tới cuối, trong căn phòng kia không có bất kỳ ai bước vào ngoại trừ cô ta. Cho nên, tất cả là Đàm Tuyết Vân bịa đặt ra thôi. Bà ta vì báo thù ba anh mới cố ý bịa đặt sự thật."

"Cho nên lúc trước anh gặp Đường Huyên mấy lần chính là để xác nhận chuyện này từ phía cô ta."

"Ừ, đúng vậy. Lúc đầu cô ta không chịu nói, em cũng biết đấy, chuyện này trừ cô ta ra không còn ai biết. Trước khi làm rõ chân tướng, anh không muốn để em biết, ngay cả bản thân anh cũng không chịu đựng nổi loại chuyện ghê tởm thế này."

Âu Dương Vân vui sướng ôm lấy anh, cúi đầu trên vai anh lệ rơi như mưa: "Em biết là bà ta lừa em mà, tốt quá rồi, đây không phải sự thật..."

"Ừ, đây không phải sự thật, thế nên em nghỉ ngơi cho tốt đi, không cần suy nghĩ lung tung nữa."

Nam Cung Phong thay cô đắp chăn rồi từ từ ra khỏi phòng bệnh.

Trời vừa sáng, Âu Dương Vân theo Nam Cung Phong về nhà. Sau khi về nhà, mẹ chồng kéo cô hỏi han ân cần nửa tiếng đồng hồ. Nghe nói cô bị Đàm Tuyết Vân bắt cóc suýt nữa mất mạng, khuôn mặt bà Nam cung trắng tới dọa người.

"Vân, thời gian không kịp nữa, chúng ta đi thôi."

Âu Dương Vân đang ngồi trong phòng khách chợt ngẩng đầu lên, cô kinh ngạc phát hiện, không ngờ Nam Cung Phong lại đang kéo hành lý của cô xuống lầu.

"Đi đâu ạ?"

"Viên."

Đôi mày thanh tú của cô lập tức nhíu lại, vậy mà quên mất hôm nay cô phải rời khỏi thành phố B, tới một đất nước xa xôi.

"Nhất định phải để con bé đi sao?"

Mẹ chồng hỏi ra tiếng lòng của con dâu.

"Mẹ, mẹ hy vọng chuyện tối qua xảy ra một lần nữa sao?"

Nghe Nam Cung Phong phản bác, bà Nam Cung im lặng.

Âu Dương Vân theo Nam Cung Phong tới sân bay, còn năm phút nữa phải đi đăng ký, cô ngồi trong phòng chờ không nói lời nào. Nam Cung Phong đã ra ngoài, cô không biết anh đi làm gì, cô chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm vào mũi giày mình mà ngây người.

Một lát sau, Nam Cung Phong quay lại đưa cho cô một phần bữa sáng nóng hôi hổi: "Ăn đi, sữa đậu nành và bánh rán mà em thích nhất đấy."

"Em không muốn ăn lắm."

"Giờ em đang mang thai hai đứa nhóc, sao có thể không ăn."

Vừa nhắc tới con, cho dù không muốn ăn thế nào Âu Dương Vân cũng đón lấy, sau đó, bực bội nuốt chiếc bánh bao chẳng mấy ngon miệng

"Chuyến bay tới Áo sắp cất cánh, mời các hành khách vui lòng đi đăng ký ký chuẩn bị...."

Trong sảnh lớn vang lên tiếng nhắc nhở đi đăng ký, Âu Dương Vân cũng ăn không nổi nữa, ôm lấy cổ Nam Cung Phong, "Phong, em không muốn rời xa anh."

Nước mắt không nhịn nổi rơi trên cần cổ Nam Cung Phong, Nam Cung Phong thở dài, nói như dỗ trẻ nhỏ: "Biết ngay em sẽ thế này mà, đi thôi, chúng ta cùng đăng ký."

Cô mở to mắt, có phần không hiểu ý tứ trong câu nói của anh. Nam Cung Phong giơ giơ hai tấm vé trong tay: "Mới mua thêm, anh đưa em đi, đợi tới khi em thích ứng với hoàn cảnh bên đó thì anh quay về."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.