Ở đầu kia điện thoại, Nam Cung Phong im lặng một lát, mới nói tiếp: "Là ý của anh, Vân, đó đều là ý của anh."
Âu Dương Vân giật mình, cô nổi giận chất vấn: "Vì sao? Vì sao anh phải làm như vậy?"
"Lần trước sau khi em bị Đàm Tuyết Vân bắt cóc, phải nhập viện, suýt nữa đã sảy thai, anh còn chưa kịp nói cho em biết, bác sĩ dặn em phải tĩnh dưỡng, những thứ như máy tính, di động gì đó đều có tia bức xạ, vì để con mình khỏe mạnh, em tạm thời đừng dùng."
"Vậy báo thì sao? Báo cũng có tia bức xạ à?"
"Bác sĩ còn dặn, em không nên bận tâm lo nghĩ nhiều việc, nếu ngày nào đó em đọc được trên báo tin tức giá cổ phiếu của tập đoàn Ái Vân sụt giảm gì đó không chừng lại bắt đầu lo lắng."
"Anh đang dỗ trẻ con đấy à? Em là người trưởng thành, anh hành động như vậy thật sự khiến người ta rất khó hiểu. Em không nghĩ rằng anh đây là muốn tốt cho con chúng ta, em chỉ cảm thấy anh đang giam lỏng em. Chắc chắn anh đang giấu em chuyện gì đó? Có phải anh gặp chuyện gì rồi không?"
"Không, nếu anh gặp chuyện còn gọi điện thoại cho em được sao? Chính vì em quá nhạy cảm, cho nên anh mới phải áp dụng biện pháp ngăn cách chặt chẽ như vậy. Em cố gắng kiên trì thêm ba tháng, đợi sau khi sinh xong, anh sẽ nhanh chóng đón hai mẹ con về."
"Nhưng em không quen sống như vậy, bọn họ giữ hết tiền của em, cứ như giặc cướp không bằng!"
"Em cần gì thì cứ nói, những người này sẽ mua giúp em."
"Em không cần gì cả, anh bảo bọn họ trả di động lại cho em!"
"Không được, nếu trả cho em, ngày nào em cũng sẽ gọi điện thoại cho anh, làm thế sẽ sinh ra phóng xạ rất nặng."
"Em sẽ không gọi cho anh."
"Anh không tin em."
"Chồng à, như vậy em sẽ điên mất!"
"Em hãy nghĩ đến đứa con sắp được sinh ra của chúng ta mà nhẫn nại thêm một thời gian đi."
Âu Dương Vân dỗi không thèm nói nữa, Nam Cung Phong đợi một lúc mới tiếp: "Không còn gì nữa thì anh cúp máy đây."
"Đừng..."
Cô vội vàng nói: "Anh bảo bọn họ trả lại ví cho em, chuyện gì em cũng nghe lời anh."
Nam Cung Phong suy nghĩ một lát: "Được, vậy em đưa di động cho người giúp việc Philippine, để anh nói chuyện với bọn họ."
Sao Âu Dương Vân có thể cam lòng chấm dứt cuộc trò chuyện với anh như vậy, cô cầm di động hỏi: "Anh vẫn ổn chứ? Gần đây Đàm Tuyết Vân có gây nên chuyện điên khùng gì không?"
"Bà ta thành thật hơn nhiều rồi, cho nên anh ổn lắm."
"Thật ư? Anh không lừa em đấy chứ?"
"Thật. Được rồi, anh còn có việc, em đưa di động cho người giúp việc đi."
Âu Dương Vân đưa điện thoại cho người giúp việc Philippine đang đứng bên cạnh giám thị mình. Chị ta cầm di động xuống lầu, đến tối, ví tiền của cô được trả về.
Cô bắt đầu nghĩ cách để lén chuồn đi gọi điện thoại. Chính xác mà nói thì cô phải tìm cách để cắt đuôi người giúp việc Philippine cứ luôn bám theo sát nút này đi, để gọi điện thoại cho Lâm Ái. Thật ra Âu Dương Vân không hề tin tưởng lời Nam Cung Phong nói, cô vẫn cứ cảm thấy nhất định anh đang giấu mình chuyện gì đó.
Cô biết từ sau khi mang thai, Nam Cung Phong rất quan tâm đến mình nhưng với sự hiểu biết của cô về anh, cho dù có quan tâm như thế nào cũng không thể làm tới mức này, có thể nói là anh đang nhốt cô như phạm nhân vậy.
Cuối cùng cũng tìm được một cơ hội, hôm nay, hai người giúp việc Philippine nhận được thông báo về Trung tâm quản lý người giúp việcký hợp đồng gì đó. Bọn họ vừa đi, Âu Dương Vân lập tức ra khỏi nhà, đến một cửa hàng nhỏ gần đó gọi điện cho Lâm Ái.
Tim cô đập thình thịch, lo Lâm Ái sẽ nói cho cô biết tin tức không tốt gì đó, vừa sốt ruột muốn kết nối nhanh lại vừa sợ đầu kia nghe máy.
Trong lúc tâm lý đang giãy dụa mâu thuẫn, điện thoại đã thông, từ trong máy truyền đến giọng nói mà cô quen thuộc: "Alo?"
"Lâm Ái, là tớ, Vân đây."
"Vân?" Lâm Ái hơi giật mình: "Sao cậu lại dùng số này gọi cho tớ, di động của cậu đâu?"
"Có chút việc, tớ hỏi cậu, gần đây cậu có thấy Nam Cung Phong không?"
Lâm Ái hơi ngập ngừng một lát: "Ừ, có thấy."
"Anh ấy có xảy ra chuyện gì không?"
"Không, sao thế?"
Âu Dương Vân thở phào nhẹ nhõm: "Không sao cả, chỉ là trong lòng tớ hơi loạn, cứ cảm thấy hình như anh ấy đang lừa tớ chuyện gì..."
"À, chắc cậu nghĩ nhiều rồi, anh ta vẫn rất khỏe."
Lâm Ái trả lời sâu xa, Âu Dương Vân lại không nghe ra: "Ừ, cậu nói không có việc gì thì tớ yên tâm rồi."
Cô thở phào: "Gần đây cậu ổn chứ?"
"Vẫn ổn, mọi thứ vẫn như cũ thôi, cậu thì sao? Một mình ở bên đó có quen không?"
"Aizz, đừng nói nữa, nói quen thì là nói dốinhưng mà không quen cũng phải quen thôi."
"Sao thế? Vienna là một nơi rất tuyệt, tớ muốn đi cũng không có cơ hội kìa."
Âu Dương Vân thở dài: "Một lời khó nói hết, vì sao cậu lại không có cơ hội? Giang Hựu Nam lại hạn chế tự do của cậu à?"
"Cũng không phải, giờ tớ hơi hối hận vì đã gả cho anh ta, cậu nói xem lúc trước có phải não tớ úng nước rồi hay không? Sao tớ có thể thích anh ta được nhỉ? Trước kia lúc chưa kết hôn, tớ muốn gì thì làm đó, giờhay rồi, mọi chuyện đều phải được lãnh đạo phê chuẩn, ở trường học quản tớ, ở nhà cũng quản tớ, tớ hoàn toàn không có một chút không gian cá nhân riêng tư nào cả, Vân à, cuối cùng tớ cũng hiểu ra, hôn nhân chính là nấm mồ của tình yêu, những lời này thật ra đều có đạo lý cả, mẹ nó đúng là quá có lý..."
Lâm Ái lải nhải như kể khổ, Âu Dương Vân cười đến đau bụng, đang muốn trêu chọc cô ấy vài câu thì lại nghe thấy một tiếng chuông quen thuộc. Cô ấy sắp phải vào lớp, hai người đành phải cúp máy trong lưu luyến.
Khi người giúp việc Philippine trở về từ Trung tâm quản lý người giúp việc, cô đã an tĩnh ngồi trước cửa sổ phòng ngủ, cầm bút phác họa người, dáng vẻ tĩnh tâm như nước.
Từng ngày từng ngày trôi qua, từ sau khi gọi điện cho Lâm Ái, trong lòng cô cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều, chỉ là vẫn có đôi chỗ không thể hiểu nổi vì sao mình phải trải qua cuộc sống như bị nhốt thế này.
Mỗi tuần Nam Cung Phong sẽ gọi điện thoại tới, đây là an ủi lớn nhất với cô, cho dù có bao nhiêu khó hiểu thì chỉ cần anh gọi điện thoại tới đúng giờ là được.
Lại là một buổi cuối tuần, cô nhận được điện thoại của Nam Cung Phong, sau khi hàn huyên vài câu, cô liền năn nỉ: "Chồng à, anh có tới thăm em không? Đã bảo sẽ thường xuyên tới thăm em, giờ đã qua một tháng rồi anh vẫn chưa đến?"
"Gần đây công ty bề bộn nhiều việc anh không đi được, chờ thêm một thời gian nữa nhé?"
"Còn phải chờ bao lâu? Một tháng hay hai tháng?"
"Chờ sau khi anh hết bận thì sẽ tới thăm em, Vân, ngoan, nghe lời."
Âu Dương Vân vô cùng buồn bực, Nam Cung Phong càng ngày càng coi cô như trẻ con: "Vậy được rồi, em cho anh thời hạn một tuần nữa, nếu một tuần sau anh còn không tới thăm em, em sẽ quay về gặp anh."
Sau cuộc điện thoại này, Âu Dương Vân bắt đầu đếm ngày, thời hạn một tuần nhanh chóng trôi qua nhưng một tuần sau, cô không đợi được Nam Cung Phong, lại đợi được mẹ và cô em chồng.
"Chị dâu, anh nói chị nhớ mọi người, bảo em và mẹ tới thăm chị."
Cô em chồng vừa nhìn thấy cô đã nhào tới ôm.
Trong lòng cô tràn đầy mất mát, lắc đầu: "Chị nhớ mọi người nhưng cũng không phải muốn mọi người tới thăm chị."
"Hả?"
Tình Tình hơi xấu hổ, liếc mẹ mình, nở nụ cười gượng gạo, nói: "Không thể nào, chẳng lẽ anh trai em nói dối?"
"Đưa di động của em cho chị, đến cùng là ai nói dối cứ hỏi là biết liền."
Cô nói xong, móc di động từ trong túi của cô em chồng ra, con bé vội vàng bao che: "Được rồi, được rồi, là em nói dối, thật ra là em và mẹ nhớ chị nên muốn tới thăm."
"Anh trai em đâu? Sao anh ấy không tới?"
"Anh ấy ạ? Bận lắm, người bận rộn mà."
Âu Dương Vân buồn bực chất vấn: "Rốt cuộc là bận đến mức nào chứ, bận đến mức ngay cả thời gian đến nhìn chị một cái cũng không có?"
"Cái này sao em biết được, dù sao cũng cực kỳ bận rộn."
Mẹ chồng kịp thời chuyển đề tài: "Được rồi, khó khăn lắm mẹ và em mới đến được đây một chuyến, đừng cứ nhắc tới thằng nhóc kia mãi thế, mau nói cho mẹ biết, hơn một tháng này cuộc sống của con thế nào?"
Cô tức giận hừ một tiếng: "Có thể thế nào được nữa, bị giam lỏng cứ như phạm nhân!"
"Thế này, hơi cường điệu quá rồi thì phải..."
"Mẹ, không hề ngoa chút nào đâu, con nói cho mẹ nghe..." Âu Dương Vân bắt đầu tố khổ với mẹ chồng.
Bà Nam Cung nghe xong, thở ngắn than dài, nói đỡ con trai: "Thật ra Phong nó chỉ muốn tốt cho con, suy cho cùng thì nó cũng chỉ muốn con bình an sinh đứa bé ra mà thôi."
"Con sắp bị tức chết rồi." Cứ tiếp tục như vậy, con chưa kịp sinh thì cô đã chết trước rồi.
"Chị dâu, đâu nghiêm trọng như thế, em và Quý Phong còn đang tân hôn đây mà đâu phải ngày nào cũng ở chung một chỗ. Hai người có phải quá quyến luyến rồi không?"
"Em thì biết cái gì?" Cô liếc mắt: "Cho chị mượn di động dùng một chút."
“Gọi cho anh trai em thì không thể đưa chị được, anh ấy sẽ chém em.”
A, Âu Dương Vân dở khóc dở cười: “Rốt cuộc là chị nói ngoa hay là em nói ngoa thế hả? Đừng bảo chị không định dùng máy em gọi cho anh ấy, mà cho dù gọi thì sao? Chị và anh ấy có mối thù không đội trời chung à? Anh ấy bài xích chị đến mức ấy sao?”
“A, không phải… Ai, quên đi, cho chị mượn…”
Nam Cung Tình Tình đưa di động cho Âu Dương Vân. Cô xoay người chạy lên lầu, cô em chồng ở phía sau dặn với theo: "Nói ít thôi nha, gọi điện thoại đường dài rất đắt, Quý Phong nhà em nói, phụ nữ phải biết lo lắng trong ngoài..."
Âu Dương Vân lên trên lầu rồi, đóng cửa phòng ngủ, nhanh chóng gọi điện thoại, chuông vang lên mấy tiếng thì được kết nối: "Alo? Ai vậy?"
"Bác trai ơi, là cháu, Vân..."
Vừa nghe thấy giọng nói của người thân, giọng điệu uất ức kia cũng thay đổi.
"Vân à, sao cháu lại nhớ ra gọi điện thoại cho bác thế này? Cháu ở nước ngoài có ổn không? Đứa bé vẫn khỏe mạnh chứ? Khi nào thì trở về..."
"Bác, có phải gần đây Nam Cung Phong gặp phải phiền toái gì không?"
Cô cắt ngang câu hỏi của Lữ Trường Quý, vội vàng thốt ra ghi vấn.
Lữ Trường Quý sửng sốt: "Không, sao vậy?"
"Cháu cảm thấy gần đây anh ấy hơi lạ, không cho cháu gọi điện thoại cho anh ấy, cũng không chịu tới gặp cháu."
A, Lữ Trường Quý bật cười: "Đàn ông mà, thường hay coi trọng sự nghiệp, cháu cũng phải thông cảm cho nó một chút."
"Nhưng anh ấy đã đồng ý sẽ thường xuyên tới thăm cháu, bây giờ cũng sắp qua hai tháng rồi, ngay cả mặt anh ấy cháu cũng không nhìn thấy."
"Chẳng phải mới hai tháng thôi à, lúc trước hai đứa xa nhau hai năm vẫn yên ổn đấy thôi."
"Cái đó không giống..."
"Sao lại không giống? Là cháu suy nghĩ nhiều quá, được rồi, đừng lo lắng lung tung nữa, bác gái bảo bác dặn cháu, khi mang thai mà tâm trạng không tốt thì đứa bé sinh ra sẽ không đáng yêu, nhớ kỹ nhé, điện thoại đường dài rất đắt, bác cũng không nói nhiều lời nữa, chờ cháu về nước rồi trò chuyện sau, tạm biệt..."