Mua Vợ (Bắt Lấy Tình Yêu: Cô Dâu Đắt Giá Của Tổng Tài)

Chương 249: Đại kết cục



Buổi trưa ngày hôm sau, Âu Dương Vân đến trường học B, bấm điện thoại gọi cho Lâm Ái, hẹn cô ấy ra ngoài.

Tại một quán cà phê đối diện với trường học, Lâm Ái tỏ vẻ rất bất ngờ đối với việc cô đột nhiên trở về nước: “Tại sao cậu lại quay về?”

“Lần trước tớ hỏi cậu có phải Nam Cung Phong đã xảy ra chuyện gì hay không, sao cậu nói không có?”

Sắc mặt của Lâm Ái có phần mất tự nhiên: “Anh ta dặn tớ không được nói cho cậu biết, sợ cậu lo lắng.”

“Rốt cuộc mẹ chồng cậu có chuyện gì vậy? Tại sao lại lựa chọn tự sát?”

“Có phải là tự sát hay không vẫn chưa điều tra ra…”

“Lâm Ái!” Âu Dương Vân rất kinh ngạc: “Lẽ nào ngay cả cậu cũng cho rằng cái chết của mẹ chồng cậu có liên quan đến chồng của tớ ư?”

Cô nhắc lại lời Nam Cung Phong đã từng nói, mới hiểu được thì ra lực sát thương của lời nói này lại mạnh mẽ như vậy.

“Vân, tớ tin tưởng cậu nhưng không có nghĩa là tớ tin tưởng Nam Cung Phong, cậu là bạn thân của tớ nhưng đối với tớ thì anh ta chẳng là gì hết.”

Trong lòng Âu Dương Vân cảm thấy rất khó chịu: “Hôm nay tớ hẹn cậu ra ngoài, chính là muốn biết trước khi mẹ chồng của cậu chết có đi tìm các cậu không, có nói gì với các cậu không?”

“Không gặp tớ.”

“Còn Giang Hựu Nam?”

“Việc này tớ cũng không rõ lắm.”

“Cậu không hỏi anh ấy sao?”

“Hiện tại anh ấy đang rất đau buồn, tớ đi hỏi anh ấy việc này làm gì.”

Âu Dương Vân chau mày: “Vậy tối nay tớ có thể đến nhà cậu không? Tớ muốn nói chuyện với Giang Hựu Nam, hiện tại anh ấy không nhận điện thoại của tớ.”

“Mấy hôm trước anh ấy còn bảo tớ không được qua lại với nhà cậu nữa, chỉ sợ...”

“Lâm Ái, cậu là người công tư phân minh đúng chứ?”

Lâm Ái cắn cắn môi, do dự trong phút chốc: “Vậy được rồi, tớ sẽ không nói trước với anh ấy, buổi tối cậu cứ đến thẳng nhà đi, nếu như tớ nói với anh ấy, nhất định anh ấy sẽ không chịu gặp cậu.”

“Cảm ơn...”

Bảy giờ tối, sau khi ăn cơm tối xong Âu Dương Vân liền bảo tài xế chở đến nhà họ Giang, trước đó Lâm Ái đã nhận điện thoại của cô, cho nên đã đứng đợi sẵn ở cổng, cô xuống xe liền đi thẳng đến bên bạn thân, nhẹ nhàng hỏi: “Anh ấy có ở nhà không?”

“Có, đi theo tớ.”

Cô đi theo Lâm Ái bước vào phòng khách, rẽ tới phòng sách của Giang Hữu Nam, cộc cộc, tiếng gõ cửa vang lên: “Hựu Nam, có khách muốn gặp anh.”

Cô ấy nháy mắt với Âu Dương Vân: “Cậu vào đi.”

Âu Dương Vân đẩy cửa đi vào bên trong, vừa liếc mắt liền nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi ở trước máy tính. Mấy tháng không gặp, trông anh tavô cùng hốc hác, trong lòng cô không khỏi có chút đồng cảm, cái chết của Đàm Tuyết Vân quả thực là đả kích rất lớn đối với anh ta.

“Cô tới đây làm gì?”

Đây là lần đầu tiên Giang Hựu Nam dùng giọng điệu lạnh băng, đầy xa lạ như thế nói chuyện với cô.

“Anh biết vì sao em lại đến mà.”

“Nếu như là muốn bảo tôi cung cấp một số bằng chứng có thể khiến chồng cô thoát khỏi diện tình nghi, vậy thì xin lỗi, tôi không cung cấp được.”

“Em không bảo anh cung cấp gì cả, em chỉ muốn nói cho anh biết rằng, người chết không thể sống lại, không thể bởi vì không chịu đựng được một số sự thật mà nảy sinh ra sự thù hận vô cớ. Đúng là việc mẹ của anh đi tới nước này khó tránh khỏi liên quan đến Nam Cung Phong, nhưng anh có từng nghĩ tới, vì sao Nam Cung Phong lại muốn tranh đấu với bà ấy không? Những chuyện mà mẹ anh đã từng làm anh biết rõ sao? Nói khó nghe thì, kỳ thực bà ấy chết cũng chưa hết tội, trong cách hiểu của em, bà ấy không phải bị giết, cũng không phải sợ tội tự sát, là bà ấy lấy cái chết để tạ tội, bởi vì chỉ có như vậy, mới có thể xóa đi những nghiệp chướng mà bà ấy đã phạm phải, cho dù đến lúc chết bà ấy vẫn muốn đẩy Nam Cung Phong tới nơi đầu sóng ngọn gió, điểm này, thật sự khiến người ta lấy làm tiếc.”

“Cô ra ngoài đi.” Sắc mặt Giang Hựu Nam xanh mét, ra lệnh đuổi khách.

“Anh hãy suy nghĩ cho thật kỹ, em tin anh là một người hiểu chuyện.”

Cô xoay người ra khỏi phòng sách, vào khoảnh khắc đóng cửa phòng lại, liền nghe thấy âm thanh Giang Hựu Nam ném chiếc ly. Cả cô và Lâm Ái đang đứng chờ ngoài cửa đều giật mình, Lâm Ái lo lắng nói: “Thôi tiêu rồi, tí nữa chắc chắn Giang Hựu Nam sẽ trút sự bực tức lên người tớ.”

“Xin lỗi, liên lụy đến cậu rồi.”

“Ôi không sao.”

Lâm Ái chán chường lắc đầu: “Đúng rồi, cậu đợi một chút, tớ đã chuẩn bị quà cho cục cưng của cậu, vốn định đợi cậu về nước sẽ đưa, nếu như hiện tại cậu đã trở về, vậy bây giờ tớ sẽ đưa cho cậu luôn.”

Cô ấy đi vào phòng ngủ, lấy ra một chiếc hộp gấm màu đỏ, trề môi nói: “Nhà các cậu cũng không thiếu tiền, cho nên tớ cảm thấy đưa tiền quá thô tục, hy vọng cậu sẽ thích món quà này.”

Trong hộp gấm có hai miếng ngọc loại thượng đẳng, một miếng có hình dáng ngôi sao, một miếng có hình mặt trăng, khi ghép hai miếng ngọc vào nhau, trông giống như một bầu trời hoàn chỉnh, có sao, có trăng...

“Cảm ơn nhé, tớ rất thích.”

Ánh mắt của Âu Dương Vân di chuyển tới phần bụng của người bạn thân: “Lâm Ái, cậu đã có chưa?”

Lâm Ái gật đầu: “Ừa có rồi.”

“Tốt quá rồi, chúc mừng cậu.” Cô cảm thấy vui mừng cho Lâm Ái từ tận đáy lòng.

“Ôi, nhắc tới cũng rất không đúng lúc, ngày thứ hai sau khi mẹ chồng tớ qua đời thì tớ có thai, vốn dĩ là một chuyện rất đáng vui mừng nhưng bởi vì cái chết của bà ấy, bố chồng và Giang Hựu Nam đều chìm trong đau khổ, hoàn toàn không để ý đến tớ và đứa bé.”

“Đừng lo lắng, hiện tại là do anh ấy có phần đau buồn, đợi sau khi bước ra khỏi bóng râm này, anh ấy sẽ rất yêu cậu và bé cưng.”

“Ừm.”

Lâm Ái tiễn cô ra ngoài cửa, tài xế mở cửa xe, trước khi Âu Dương Vân ngồi vào, cô kéo tay của Lâm Ái: “Tớ rất lấy làm tiếc về mối quan hệ phức tạp hiện tại giữa tớ và cậu, để cậu kẹp giữa tớ Giang Hựu Nam, thật sự là làm khó cậu rồi.”

“Không sao, cậu đừng tự trách mình, cái chết của mẹ chồng tớ cho dù là tự sát hay là bị giết, thì tình bạn của chúng ta cũng sẽ không có bất cứ sự thay đổi nào, cũng giống như Giang Hựu Nam cậu là một người bạn vô cùng quý giá với tớ.”

Âu Dương Vân rất cảm động, cô ôm chằm lấy bạn thân của mình: “Lâm Ái, cảm ơn cậu, tớ thật sự rất vui vì đời này tớ có thể có được tình yêu của Nam Cung Phong, có được tình bạn với cậu. Cậu và anh ấy đối với tớ mà nói, đều là người vô cùng quan trọng, chúng ta sẽ là bạn tốt suốt đời nhé!”

“Ừm, bạn tốt.”

Lâm Ái vỗ vỗ vai của cô, đưa mắt nhìn cô ngồi vào trong xe rời đi.

Vào ngày thứ tư trở về nước, Âu Dương Vân gặp mặt Tề Mỗ - luật sư biện hộ của Nam Cung Phong. Hôm đó, Nam Cung Phong không đến công ty, do đó anh ta đã trực tiếp tìm đến nhà, lấy ra một số tài liệu từ trong cặp, tức giận nói: “Anh xem, đây là ghi chép cuộc gọi và chi tiết tin nhắn ngày bảy của tháng trước. Trong đó có một tin đã được gửi cho Giang Hựu Nam - con trai của bà ta ‘Hựu Nam mẹ yêu con, mẹ xin lỗi, sau này con nhớ bảo trọng’. Đây rõ ràng chính là đã chuẩn bị sẵn sàng để tự sát, di ngôn dặn dò lúc sắp chết, nhưng lão Giang Khôn lại không chú ý đến bằng chứng chính, mà chuyển giao vụ án này cho viện kiểm sát, ông ta là cha của Giang Hựu Nam, chẳng lẽ không tìm con trai nghe ngóng nội tình hay sao?”

“Chỉ dựa vào một tin nhắn này cũng chưa đủ để chứng minh Đàm Tuyết Vân đã chuẩn bị sẵn cho cái chết, còn cần nhiều bằng chứng xác thực hơn mới được.”

“Hiện tại chỉ có thể hành động từ chỗ Giang Hựu Nam thôi.”

“Chúng tôi đã đi tìm anh ta rồi, nhưng anh ta rất mạnh miệng, muốn nói chuyện được với anh ta không phải là việc dễ.”

Âu Dương Vân ngồi ở bên cạnh lúc này chen vào một câu: “Tôi nghĩ, có một người có thể.”

“Người nào?”

Tề Mỗ hiếu kỳ hỏi.

“Thầy Kiều Văn Hiên.”

“Ông ấy ư? Ông ấy có quan hệ đặc biệt gì với Giang Hựu Nam sao?”

“Không có quan hệ đặc biệt gì, chỉ là Giang Hựu Nam vô cùng kính trọng thầy ấy, hơn nữa thầy Kiều rất giỏi tâm lý học, tôi nghĩ nếu như sắp xếp để thầy Kiều trò chuyện với anh ấy, có lẽ Giang Hựu Nam sẽ bằng lòng thẳng thắn nói ra chân tướng mà anh ấy biết.”

“Có muốn thử xem không?”

Nam Cung Phong hỏi Tề Mỗ, anh cũng khá tán thành đề xuất này của Âu Dương Vân.

“Còn nước còn tát vậy, dự đoán hai ngày này bên công tố sẽ gọi anh đi thẩm vấn, chúng ta phải tranh thủ thời gian.”

Buổi tối hôm đó, Âu Dương Vân đi theo Nam Cung Phong tới nơi ở của Kiều Văn Hiên. Đã khá lâu kể từ lần trước gặp thầy ấy, sức khỏe của thầy Kiều dường như vẫn chưa khá hơn lên, trong suốt quá trình nói chuyện thầy liên tục ho khan.

Nam Cung Phong nói xong mục đích đến, thầy Kiều thẳng thắn đồng ý: “Được, ngày mai tôi sẽ hẹn cậu ta đến nhà, sau đó nói chuyện với cậu ta.”

“Cảm ơn thầy, thật sự đã làm phiền thầy rồi.”

“Không cần khách sáo, là việc nên làm.”

Hàn huyên một hồi lâu, hai người mới đứng dậy rời khỏi chỗ ở của thầy Kiều, như luật sư nói, hai ngày sau, Nam Cung Phong nhận được lệnh gọi của bên công tố, bảo anh tới tiếp nhận điều tra.

Thầy Kiều đã nói chuyện với Giang Hựu Nam, kết quả như thế nào vẫn phải chờ quan sát, nhưng việc khiến cho người ta lo lắng là, trong giờ phút quan trọng này, trên mạng lại xuất hiện một tin tức tiêu cực rất bất lợi đối với Nam Cung Phong.

Tin tức này do một người nặc danh cung cấp, đó là hình ảnh Nam Cung Phong suýt chút nữa đẩy Đàm Tuyết Vân xuống dưới lầu trên tầng cao nhất của tập đoàn Thiên Mã vào hai tháng trước. Mặc dù khi đó không thật sự đẩy xuống, nhưng vừa khéo phù hợp với bức di thư mà Đàm Tuyết Vân để lại.

Tin tức này đủ để chứng minh, vào hai tháng trước, Nam Cung Phong đã có ý nghĩ đưa Đàm Tuyết Vân vào chỗ chết.

Đúng là nhà dột lại còn gặp mưa rào, cả nhà Nam Cung mặt mày ủ rũ, phiền não vì tin tức bất lợi đối với Nam Cung Phong.

Sau đó một tháng trôi qua, vụ án ngày càng lẫn lộn khó phân biệt, ngày sinh theo dự tính của Âu Dương Vân đã tới gần, Nam Cung Phong sợ cô lo lắng quá mức, lại đề nghị đưa cô đến Vienna để sinh con, nhưng lần này, Âu Dương Vân sống chết cũng không chịu đồng ý.

Nếu như là để trốn tránh sự hãm hại của Đàm Tuyết Vân, vậy thì cô sẽ nghe theo lời của anh nhưng hiện giờ Đàm Tuyết Vân đã chết rồi, Nam Cung Phong vướng bận kiện tụng, bất kể như thế nào cô cũng phải ở bên cạnh anh, cho dù không giúp được gì nhiều.

Hôm nay, cô đang ngủ trưa ở trong nhà, đột nhiên nhận được điện thoại của Nam Cung Phong.

“A lô, chồng à?”

“Vân à nói cho em một tin tốt lành, hôm nay vụ án của Đàm Tuyết Vân đã có kết quả rồi, bên công tố nói anh không còn bị tình nghi nữa.”

“Thật sao? Anh không gạt em chứ?” Âu Dương Vân kích động bật dậy khỏi giường.

Nam Cung Phong hình như cũng rất kích động: “Thật, anh vừa nhận được điện thoại của luật sư, liền gọi cho em đầu tiên.”

“Tốt quá rồi, thật sự tốt quá rồi, buổi tối anh về nhà sớm một chút nhé, chúng ta sẽ ăn mừng.”

“Ừ, được!”

Buổi tối Nam Cung Phong vừa về đến nhà, liền nhìn thấy một cái chậu than rất to đặt ở cổng, anh kinh ngạc hỏi: “Làm gì vậy?”

“Mau nhảy qua đi, như vậy có thể đốt đi tất cả những điều không may.”

Bà Nam Cung vui vẻ thúc giục, Nam Cung Phong nhảy qua, không vui nói: “Đúng là mê tín.”

“Chồng ơi, anh mau nói cho mọi người nghe đi, vụ án này đã kết thúc như thế nào vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.