Mua Vợ (Bắt Lấy Tình Yêu: Cô Dâu Đắt Giá Của Tổng Tài)

Chương 27: Anh ta thích tôi



Nam Cung Phong đi đi lại lại trong phòng, tâm trạng khó ở đến mức cực điểm. Thứ anh coi trọng nhất là thể diện, nhưng tối nay, người phụ nữ kia đã khiến anh mất hết mặt mũi.

Càng nghĩ càng thấy tức, anh nhìn đồng hồ trên tay, đã hơn mười giờ rưỡi rồi mà cô vẫn chưa quay về, đúng là không coi nhà Nam Cung ra gì. Nam Cung Phong tức giận cầm điện thoại lên, chuẩn bị gọi cho cô, kết quả bực mình phát hiện ra không có số điện thoại của cô.

Ném điện thoại lên giường, anh khẽ mắng chửi, đi về phía cửa phòng, vừa kéo cửa định đi ra ngoài đã đột ngột thấy người phụ nữ kia đứng ngoài cửa.

Hờ, anh hơi khựng lại, sau đó cười lạnh: "Sao đã về rồi? Không qua đêm ở nhà người đàn ông kia sao?"

Âu Dương Vân hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói: "Tôi và anh ta không phải kiểu quan hệ mà anh nghĩ đâu."

"Không phải kiểu quan hệ mà tôi nghĩ?"

Nam Cung Phong trào phúng, nắm lấy cổ tay cô, bàn tay anh hơi siết lại, túm cô vào phòng, đóng sầm cửa lại: "Vậy thì cô giải thích cho tôi xem, là dạng quan hệ gì mà trước mặt tôi cô lại đi theo anh ta?"

"Tôi có thể giải thích, nhưng trước khi giải thích, tôi bắt buộc phải đính chính đã, tôi không đi theo anh ta, tôi bị anh ta lôi đi."

"Cho nên?"

"Cho nên tôi muốn nói rằng, tôi không cố tình muốn làm anh khó xử, tôi cũng bất đắc dĩ lắm."

"Không phải cô nói người đàn ông kia và cô không có quan hệ gì sao? Nếu đã không có quan hệ gì, tại sao anh ta phải lôi cô đi?"

Âu Dương Vân cúi đầu thẹn thùng lí nhí nói: "Anh ta thích tôi."

Nam Cung Phong bất chợt nghe được câu đấy, lửa giận cháy đượm vô cùng: "Mặt mũi của tôi bị cô vứt hết đi rồi, bây giờ cô còn dám thẳng thắn không hề kiêng kị như thế này nữa hả?"

"Lẽ nào anh muốn tôi bịa lí do để lừa anh sao? Sở dĩ tôi có thể thẳng thắn như thế là vì tôi không hề thấy hổ thẹn với anh."

Âu Dương Vân càng như thế này thì Nam Cung Phong càng tức giận, anh gật gật đầu: "Được lắm, làm sai không những không nhận lỗi mà còn hùng hồn như thế, bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho Âu Dương Trường Phong."

Anh không phải đang hù dọa cô mà gọi vào số của Âu Dương Trường Phong thật, Âu Dương Vân vội vàng giằng lấy điện thoại của anh, kinh ngạc hỏi: "Anh gọi điện thoại cho ba tôi làm gì?"

"Đưa đây."

Ánh mắt anh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại bị cô giằng lấy, biểu cảm lạnh lẽo và cứng rắn như một tảng băng vậy.

"Anh không nói anh làm gì, tôi sẽ không đưa cho anh."

Nam Cung Phong cười châm chọc, anh bước về phía trước một bước, nắm lấy cằm cô, gằn từng từ từng chữ một: "Tôi muốn bảo họ ngay bây giờ qua nhận cô về giáo dục lại, nói cho đơn giản, là tôi muốn trả hàng."

Âu Dương Vân tức giận hừ một tiếng, cất giọng chất vấn anh mà không hề e sợ: "Tôi đã làm gì sai mà tôi phải nhận sai? Lẽ nào được người khác thích cũng có lỗi sao? Anh từng nói không cho phép tôi cắm sừng anh, tôi không hề cắm cái sừng nào lên đầu anh, hơn nữa anh cũng không có chứng cứ chứng minh tôi đã cắm sừng anh. Nếu anh bảo chuyện tối hôm nay chính là chứng cứ thì tôi cảm thấy lí do của anh căn bản không phải là lí do, bởi vì tôi đã giải thích rất rõ ràng rồi, tôi bị người ta cưỡng ép lôi đi."

"Chậc chậc, cái tài ăn nói này mà làm giáo viên thì thật đáng tiếc, tôi thấy cô nên đổi nghề thành luật sư đi." Ánh mắt của Nam Cung Phong vẫn lạnh như băng: "Cô tưởng chuyện này chỉ cần vài câu giải thích của cô là có thể dẹp yên được sao? Còn nữa, tôi dựa vào cái gì mà tin tưởng cô?"

"Tin hay không tùy anh, dù sao những gì nên nói tôi cũng nói cả rồi, nếu như anh cố chấp muốn đuổi tôi đi, vậy thì tôi cũng không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể quản lý được trái tim mình, không quản lý nổi trái tim người khác."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.