Rốt cuộc Nam Cung Phong cũng không nhịn nổi nữa liếc mắt về phía Âu Dương Vân, cô lập tức hiểu ý anh, ho nhẹ hai tiếng: “A Kiều, bây giờ cũng muộn lắm rồi, anh rể em làm việc cả ngày mệt rồi. Em cũng về phòng nghỉ ngơi đi.”
Tuy không muốn nhưng Âu Dương Kiều thật sự không có lý do gì để ở lại. Cô ta không cam lòng gật đầu, lưu luyến ra khỏi phòng.
Vì để tránh bị Nam Cung Phong chế nhạo, Âu Dương Kiều vừa đi là Âu Dương Vân lập tức chạy về phòng mình. Một lát sau, cô lại đi ra, dáng vẻ muốn nói lại thôi tới trước mặt Nam Cung Phong.
“Lại sao nữa?” Nam Cung Phong nhíu mày hỏi.
“Có thể cho tôi mượn phòng tắm dùng một lát được không…”
“Tôi muốn nói là không được đấy, lần này cô định dùng lý do gì để thuyết phục tôi đây?”
“Hình như không còn lí do gì cả, nếu anh không đồng ý thì tôi không tắm nữa vậy.”
“Vậy cô khỏi tắm đi.”
Anh hả hê nhún vai, đi thẳng về phía phòng tắm.
“A, chờ một chút…” Âu Dương Vân giành trước chạy vào phòng tắm, nói với giọng hối lỗi: “Anh làm người tốt thì phải làm cho trót. Thời tiết nóng như thế, không thể nói không tắm là không tắm được.”
Nói xong, cô khóa trái cửa, mạo hiểm tính mạng chọc giận anh.
“Cô đi ra cho tôi, tôi cho cô ba phút, lập tức đi ra cho tôi. Nếu không cô ráng mà chịu đựng đấy!”
“Thật xin lỗi, tôi đã cởi quần áo rồi…”
Thùng thùng thùng….
Nam Cung Phong dùng sức đập cửa, tức giận tới mức mặt cũng tái xanh. Người phụ nữ đúng là không thể nuông chiều, cho cô ba phần nhan sắc thì lại muốn mở phường nhuộm, cho cô một chút ánh sáng thì lại cho là mình sáng nhất. Bỏ qua hết lần này tới lần khác, bây giờ còn dám đường hoàng không để anh vào mắt như vậy. Giường của anh muốn ngủ khi nào thì ngủ, phòng của anh muốn ở thì ở, mà ngay cả chuyện anh phản cảm nhất là việc phòng tắm bị người khác đụng vào thì cô cũng nói tắm là lao vào tắm.
Mà điều khiến anh bực hơn cả là anh lại không có cách gì đối phó với cô. Ít nhất là cho tới bây giờ, anh cũng không có ý muốn đuổi cô đi.
Nếu đổi là lúc trước, loại phụ nữ coi trời bằng vung thế này không biết đã chết đi sống lại bao nhiêu lần rồi.
“Âu Dương Vân, cô gan lắm, chờ cô ra đi rồi nói tiếp.” Không cho cô nếm chút lễ độ thì cô sẽ không biết vì sao hoa lại đỏ.
Nam Cung Phong tức giận ngồi xuống ghế sofa, hai tay khoanh trước ngực, bộ dáng như đang ôm cây đợi thỏ.
Âu Dương Vân lười biếng nằm trong bồn tắm, ngâm nga điệu hát dân gian, tâm trạng vô cùng thoải mái.Không phải là Nam Cung Phong không đủ đáng sợ mà là vì sau khi trải qua mấy ngày ở chung với nhau, cô đã có thể hiểu một chút về tính cách của Nam Cung Phong. Chỉ cần không cần chọc giận anh quá mức thì những việc nhỏ như mượn phòng tắm thế này vẫn có thể qua loa cho xong chuyện.
Nhưng tâm trạng tốt đẹp của cô duy trì không được bao lâu thì cô phát hiện một việc vô cùng bi thảm, vừa rồi cô vội vàng vào tắm nên không mang theo cái gì, một hồi cô phải mặc gì để ra ngoài đây?
Ngâm thật lâu, khi nước trong bồn đã nguội, cô đành phải nhắm mở hé khe cửa, duỗi cánh tay trắng bóc ra vung loạn: “Này, Nam Cung Phong, phiền anh đến phòng tôi lấy giùm tôi bộ đồ ngủ để trên giường được không?”
Người đàn ông phía xa xa có ánh mắt thâm thúy khó tin lắc đầu, tốt nhất là anh nghe lầm. Chiếm đoạt địa bàn của anh, còn dám sai bảo chủ nhân là anh như người hầu, thật sự chán sống rồi hay sao?
Âu Dương Vân kêu nửa ngày không ai để ý tới đành bất đắc dĩ thở dài, rút cánh tay về. Cô nhìn quanh một vòng, trong căn phòng tắm to như thế mà chỉ có một cái áo choàng tắm. Nhưng đó có thể đó là vật dụng cá nhân của người nào đó, nếu cô mặc áo choàng tắm của người nào đó ra ngoài thì chắc chắn người nào đó sẽ phát điên. Đến lúc đó, vốn dĩ có thể qua loa cho xong chuyện lại biến thành tội thêm một bậc.
Trước mắt, Âu Dương Vân lại không có sự lựa chọn nào khác, hoặc là mặc áo choàng tắm của Nam Cung Phong ra ngoài, hoặc là để thân thể trần truồng ra ngoài. So với việc để cơ thể trần truồng thì tất nhiên là cô sẽ chọn biện pháp mặc đồ của Nam Cung Phong ra ngoài rồi.
Áo choàng tắm rộng rãi bao bọc thân thể lả lướt của cô, giống như một đào kép đang hát tuồng. Cô len lén mở cửa ra, ló đầu quan sát chung quanh, lại không thấy Nam Cung Phong đâu. Cô mới thở nhẹ ra, tranh thủ từng giây từng phút chạy ào về phía căn phòng của mình, nhưng bất hạnh thay, chạy tới nửa đường, cô lại bị người nào đó đang mai phục ở góc tường bắt lại.
Cô thét lên một tiếng “Á”, Âu Dương Vân kinh hoàng quay đầu lại, đối điện với người đàn ông phía sau mình, cô nghẹn giọng hỏi: “Anh, anh làm gì thế?”
“Cô đoán thử xem? Mặc đồ của tôi có thoải mái không?”
Hai mắt Nam Cung Phong sáng như đuốc, anh hừ lạnh một tiếng, gia tăng sức lực. Hai tay Âu Dương Vân bị anh giữ chặt ở sau đau tới mức xương cốt đều như muốn đứt gãy. Cô thê thảm cầu xin tha thứ: “Tôi biết sai rồi, anh thả tôi ra trước được không, thật sự rất đau….”
“Thế này là biết sai rồi à, không phải vừa rồi rất gan lì sao?”
Nam Cung Phong càng dùng sức, Âu Dương Vân lại hét lên một tiếng: “Á…” Anh tiếp tục dùng sức, cô lại tiếp tục hét lên: “A…”
Cô nghiêm trọng hoài nghi cánh tay mình phải chăng đã bị gãy mất rồi: “Nam Cung Phong, đừng vậy nữa được không, tôi thật sự đau chết mất!”
Giọng nói của cô run rẩy khẩn cầu anh, nhưng người nào đó đã quyết tâm phải trừng phạt cô. Kéo cánh tay cô đủ rồi lại nhấc cô lên vai, xoay tròn nhanh như gió một góc chín mươi độ. Trước mắt Âu Dương Vân từ đen chuyển sang trắng, rồi lại từ trắng chuyển thành đen, trái tim cũng sắp ngừng đập.
Chiêu thức tra tấn người của Nam Cung Phong đảm bảo là đứng đầu. Anh nâng cô lên giữa không trung rồi lại ném mạnh Âu Dương Vân lên giường. Sau đó anh lại ôm chặt cô từ phía sau lưng, tiếp tục dùng lực ghìm chặt tay cô từ phía sau. Bây giờ, Âu Dương Vân không chỉ đau cánh tay nữa mà là đau toàn thân, cô nghiến răng nghiến lợi rên rỉ: “A… A…A…”
Anh không ngừng dùng sức, giọng cô không ngừng thay đổi, khi thì to lớn như pháo nổ, khi thì như bom mìn được châm ngòi. Dù thay đổi thế nào cũng không thoát khỏi hai chữ “thảm thiết”.
Lúc này, hai người không biết rằng, bên ngoài cửa phòng đang đóng chặt có một người đang đứng lặng chịu giày vò. Người này không phải ai khác mà chính là Âu Dương Kiều.
Vốn dĩ cô ta định lấy cớ mượn điện thoại để gặp người trong lòng thêm một chút, nhưng không ngờ khi cô ta vừa chuẩn bị gõ cửa thì lại nghe thấy tiếng thét chói tai khiến mặt người nghe phải đỏ tới mang tai.
Hàm răng cắn chặt đầy oán hận, móng tay ghim chặt vào lòng bàn tay, cả người như sắp tan vỡ. Người trong lòng của cô ta lại đang làm chuyện đó với người cô ta ghét nhất, vả lại còn rên la không chút kiêng dè. Chẳng lẽ họ đang cố tình đả kích cô ta sao?
Khi tiếng hét của Âu Dương Vân trầm bổng vang lên, Âu Dương Kiều lại đau khổ che hai tai mình lại, điên cuồng dậm chân: “Rốt cuộc hai người này còn muốn làm tới khi nào?”
Người trong phòng luôn miệng kêu khổ, người ngoài phòng lại sống không bằng chết.
Đột nhiên, một bàn tay vỗ lên vai Âu Dương Kiều, cô ta giật mình quay đầu lại, nhướn mày hỏi: “Cô là ai?”
“Tôi mới là người hỏi câu này thì phải? Đây là nhà của tôi!”
Nam Cung Tình Tình dự sinh nhật của bạn nên về trễ, vừa lên lầu lại phát hiện một gương mặt xa lạ.
“Tôi hả? Tôi là em gái của Âu Dương Vân, cô là ai?”
“À, thì ra là em gái của chị dâu. Tôi là em gái của anh rể cô, nhưng hơn nửa đêm rồi mà cô không đi ngủ đi, lén lén lút lút ở cửa phòng anh trai tôi làm gì thế?”
Âu Dương Kiều quẫn bách một hồi mới ấp a ấp úng nói: “Tôi có chút việc cần tìm chị tôi.”
Nói xong, Âu Dương Kiều gõ cửa đùng đùng. Qua một hồi lâu, cửa mới được mở, Âu Dương Vân ló đầu ra, yếu ớt hỏi: “Có việc gì thế?”
Đầu tóc cô rối bời, giọng nói vô lực, điều càng khiến Âu Dương Kiều không chịu đựng nổi là trên người Âu Dương Vân còn đang mặc áo ngủ của đàn ông…
“Làm phiền các người nhỏ tiếng lại một chút, đừng tưởng người khác đều là đứa ngốc không biết các người đang làm gì trong đó!”
Âu Dương Vân đứng im tại chỗ, sửng sốt nửa ngày cũng không hiểu ý của Âu Dương Kiều là gì. Cái gì mà không biết họ đang làm gì? Bọn họ đã làm gì cơ?
“Chị dâu, chị và anh trai em?”
Trong mắt Nam Cung Tình Tình nhìn cô lộ ra vẻ kinh ngạc và vui mừng, vẻ mặt hưng phấn khó hiểu.Lúc này Âu Dương Vân mới kịp phản ứng lại, xấu hổ giải thích: “Anh chị chỉ đang đùa thôi…”
“Không sao,hai người cứ tiếp tục, tiếp tục đi ạ.Muốn chơi thế nào thì chơi thế đó đi ạ.”
Em chồng hé miệng cười khẽ, chạy đi với vận tốc ánh sáng.
Âu Dương Vân bất đắc dĩ đóng cửa phòng lại, mắt liếc về phía người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa, trừng anh một cái đầy vẻ ghét cay ghét đắng, xoa xoa hai cánh tay đi về phía phòng mình.
Nam Cung Phong nhanh chóng tiến lên, một tay kéo cô lại: “Cô cho rằng như thế là xong rồi à?”
“Vậy anh còn muốn thế nào nữa? Cả người tôi như muốn đứt ra thành từng mảnh rồi!”
“Viết giấy đảm bảo đi. Lần sau tuyệt đối sẽ không tự tiện động vào đồ đạc của tôi nếu chưa có sự cho phép, nếu không thì cô sẽ dùng vật quý giá nhất để chuộc lỗi.”
Nam Cung Phong đánh giá cả người cô từ đầu xuống chân, chậc chậc cảm thán: “Toàn thân cô cũng chả có thứ gì nhìn đáng tiền cả.”
“Phải, tôi không có gì để chuộc lỗi được hết, cho nên hãy tha cho tôi đi.”
“Đối phó với loại người vết sẹo vừa lành đã quên đau như cô thì sao tôi có thể bỏ qua dễ dàng như vậy được?” Ngón tay Nam Cung Phong chỉ hướng lỗ tai của Âu Dương Vân: “Vậy thì cái kia đi, tuy nhìn nó giống với thứ hàng giá rẻ nhưng đối với cô thì hình như nó có ý nghĩa phi thường nào đó.”
Trong lòng Âu Dương Vân lộp bộp một tiếng, không ngờ Nam Cung Phong lại nhạy cảm như vậy, vừa liếc đã nhìn trúng đôi khuyên tai không có gì nổi bật của cô.
“Cái này không được, tuyệt đối không được!”
Bởi vì đây là kỷ vật duy nhất mà mẹ cô để lại cho cô, cô đã đeo nó suốt tám năm. Bất kỳ đôi khuyên tai nào dù là đắt tiền hay giá rẻ, cô cũng chưa từng mua một đôi nào. Trong lòng cô, chỉ có cái mẹ cô để lại mới là vô giá, cho dù là kim cương cũng không thể thay thế.
Cô càng không đồng ý thì Nam Cung Phong càng chắc chắn đó là thứ quan trọng đối với cô: “Không được cũng phải đưa, cô muốn tự tháo xuống hay muốn tôi giúp cô?”
Lần nào cũng vậy. Lần trước, vòng tay mẹ chồng cho cô cũng bị anh cướp đi, khuyên tai này cũng không thể so với vòng tay kia được. Tuy rằng chúng đều rất quý giá nhưng ý nghĩa của chúng trong lòng cô hoàn toàn không giống nhau.
“Tôi nói không được là không được, nếu anh ép buộc tôi, tôi sẽ la lên đó!”
“Được, cô la lên đi, đúng lúc em gái cô ở cách vách kìa, để cho cô ta nhìn xem chúng ta có thật sự ân ái như vậy hay không.”
Nam Cung Phong nói xong lập tức vươn tay. Vì nhìn ra Âu Dương Vân không dám la nên anh mới ức hiếp cô không chút kiêng nể như vậy.
Mắt thấy ma trảo sắp chạm vào tai mình, Âu Dương Vân đột nhiên nghĩ ra một cách trong tình thế cấp bách: “A, chờ một chút…”
Cô hít sâu một hơi, bỗng nhiên nở một nụ cười quyến rũ, giơ tay ôm cổ anh, hơi thở như lan: “Thật ra vật quý giá nhất của tôi không phải là đôi khuyên tai này mà là… Thứ quý giá nhất của một người phụ nữ là gì chắc anh hiểu mà!”
Quả nhiên, hành động của cô đã khiến Nam Cung Phong khiếp sợ, tay anh giơ lên giữa không trung, làm thế nào cũng không thả xuống được.
“Còn cần không? Vật quý giá nhất của tôi ấy?”
Cô tiếp tục mê hoặc Nam Cung Phong: “Nếu như anh nhất định muốn lấy thì tôi sẽ đưa, dù sao nó cũng là của anh chỉ là sớm hay muộn thôi.”
Cả người cô nghiêng về phía trước, hoàn toàn dán lên người anh. Hai người cách nhau gần như vậy, trong nháy mắt khiến người ta có cảm giác tình loạn ý mê…
Nam Cung Phong lắc đầu, đẩy mạnh cô ra, thở hổn hển: “Mười lăm giây, lập tức biến khỏi mắt tôi.”
Rốt cuộc anh cũng khôi phục sự chán ghét với phụ nữ khi cô cố gắng quyến rũ anh.Thế là cô đã thành công tự cứu mình.
Đạo cao một thước, ma cao một trượng cũng không khác thế này là bao. Trong cuộc hôn nhân đầy toan tính của Âu Dương Vân và Nam Cung Phong, khó mà phân được ai cao ai thấp, cũng giống như nam nữ vĩnh viễn sẽ không thể nào bình đẳng.