Mua Vợ (Bắt Lấy Tình Yêu: Cô Dâu Đắt Giá Của Tổng Tài)

Chương 42: Cái bẫy



Âu Dương Kiều vui vẻ đi ra khỏi phòng sách. Tâm trạng ảm đảm lúc trước lập tức trở nên tươi sáng trong khoảnh khắc này.

Về tới phòng khách, cô ta lập tức khoá trái cửa lại, vội vàng gọi điện thoại cho ba mình.

“Alo, ba, con có tin tốt muốn báo cho ba.”

“Tin tốt gì thế?”

Âu Dương Trường Phong không để tâm cho lắm. Cô con gái bảo bối chỉ cần không gây thêm phiền toái là ông ta đã cảm ơn trời đất lắm rồi. Còn về tin tức tốt lành gì thì ông ta thật không dám hi vọng cao xa.

“Chẳng phải ba muốn dò hỏi kế hoạch chi tiết lần đấu thầu này của công ty anh rể sao?”

“Đúng vậy, sao con lại biết?”

“Con nghe Âu Dương Vân nói.”

Nghe thấy tên của cô con gái lớn là Âu Dương Trường Phong lấy lại tinh thần ngay: “Lẽ nào chị con đã hỏi anh rể và anh rể con đã nói cho nó biết rồi?”

Âu Dương Kiều hừ một tiếng tức giận: “Chị ấy chẳng tốt thế đâu, chị ấy còn ước nhà ta phá sản đấy.”

“Vậy thì đâu được coi là tin tốt, làm ba kích động một phen.”

Giọng điệu của Âu Dương Trường Phong không giấu nổi thất vọng.

“Ba, lẽ nào ngoài Âu Dương Vân ra thì ba không nghĩ tới con sao? Ba không hề nghĩ tới việc những điều chị ấy có thể làm thì con cũng có thể làm, thậm chí chị ấy không làm được thì con cũng có thể làm được à?”

Ông ba có chút khó hiểu: “Cái gì mà làm được không làm được, ba nghe mà thấy hơi choáng váng.”

“Con nói thẳng cho ba vậy. Kế hoạch đấu thầu lần này của công ty anh rể xoay quanh buổi đấu giá từ thiện ngày mười ba tháng bảy tại tòa Văn Phong để quyết định hợp tác kinh doanh. Tức là, ngày hôm đó tại tòa Văn Phong, người trả giá cao nhất cho sản phẩm bán đấu giá sẽ nhận được quyền thi công công trình lần này.”

Âu Dương Kiều nói dứt một hơi xong thì bỗng thấy trong điện thoại im lặng hồi lâu. Cô ta tưởng ba mình không nghe thấy nên hỏi lại một cách không chắc chắn: “Ba, ba có nghe thấy con nói không ạ?”

“Nghe thấy rồi, nhưng tin tức này con lấy từ đâu ra vậy?”

Âu Dương Trường Phong kinh ngạc hỏi ngược lại. Nguồn gốc của tin tức quan trọng như vậy làm sao dễ dàng để con gái mình biết được.

“Ba không tin con sao?”

Âu Dương Kiều cảm thấy không vui, cô ta tưởng mình có thể nhận được sự tán dương từ ba mình cơ đấy.

“Không phải không tin, nhưng chuyện này không phải chuyện đùa đâu. Ba phải xác nhận nguồn tin có phải thật hay không, nếu không sẽ gây ra tổn thất kinh tế không hề nhỏ.”

“Con nhìn thấy ở trong phòng sách của anh rể, đúng là bản kế hoạch đấu thầu hàng thật giá thật luôn.”



Âu Dương Trường Phong lại hỏi một lần nữa rồi mới cúp điện thoại, sau đó ông ta suy nghĩ, đúng là cũng không phải không có khả năng. Lần này tập đoàn Nam Cung xây dựng một trường tiểu học hi vọng, đó vốn là một công trình từ thiện. Việc đấu thầu công trình được bảo mật chắc là sợ sẽ xảy ra tranh chấp trong ngày đấu giá, đến lúc đó sẽ không xác định được rõ ai thua ai thắng.

Không thể không thừa nhận con rể rất thông mình, dùng cách như vậy để đấu thầu, thật đúng là chưa từng có từ trước tới nay. Đến cuối cùng, miếng thịt mỡ béo bở sẽ rơi vào tay người có tấm lòng lương thiện.

Nếu như không phải do con gái bất ngờ báo tin cho ông ta thì công trình lần này đúng là không có duyên với ông ta thật. Bởi từ xưa tới nay Âu Dương Trường Phong đâu phải là Bồ Tát sống, đương nhiên ông ta sẽ không đập tiền vào những chỗ vô nghĩa.

Trải qua một đêm cân nhắc cuối cùng ông ta quyết định ra tay đánh cược một ván. Thương trường vốn tàn nhẫn, không nỡ bỏ con thì sẽ không bắt được sói.

Nếu có thể lấy được công trình lần này vào tay mình thì chắc chắn lợi nhuận sẽ gần như không thể tưởng tượng. Điều quan trọng nhất là, có thể hợp tác thương mại với tập đoàn Nam Cung, sau này nguồn tài nguyên cũng sẽ cuồn cuộn chảy tới mà không cần phải lo lắng.

Ngày mười ba tháng bảy, thời tiết sáng sủa. Mới sáng sớm, Âu Dương Trường Phong mang theo tâm tình kích động tới tòa Văn Phong.

Ông ta vốn cứ tưởng mình đến sớm nhưng khi bước vào toà nhà mới phát hiện đã có không ít người tới trước rồi. Ngoài một vài người cùng ngành thì những người khác đều là những ông lớn thành đạt mà ông ta không quen biết.

Xem ra đối thủ cạnh tranh cũng không nhiều lắm, Âu Dương Trường Phong liền tìm một chỗ ngồi xuống, cảm thấy tràn đầy tự tin.

Buổi đấu giá bắt đầu đúng lúc chín giờ. Chỉ là một món cổ vật bình thường mà những người ra giá thì cứ hô liên tiếp. Âu Dương Trường Phong trong tình thế này bắt buộc phải chăm chăm theo sát đến cùng.

“Ba tỷ ba trăm triệu.”

“Năm tỷ.”

“Sáu tỷ rưỡi.”



“Mười ba tỷ.”

“Mười lăm tỷ.”

Lúc hô tới hai mươi tỷ thì căn bản không ai theo được nữa. Nhưng có một người vẫn không bỏ cuộc. Âu Dương Trường Phong không quen biết người đó, cũng không chắc người đó có cùng ngành không, nhưng rõ ràng người đó giống ông ta, rất chung thủy với sản phẩm từ thiện này.

“Hai mươi sáu tỷ.”

Ông ta kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông trung niên đang ngồi trong góc. Rốt cuộc người kia đến từ đâu mà lại tranh đồ với ông ta. Một món đồ cổ tồi tàn có đáng giá cao như vậy không? Nếu như không phải vì dự án công trình của tập đoàn Nam Cung thì có tặng ông ta cũng không thèm.

“Hai mươi sáu tỷ lần thứ nhất.”

“Hai mươi sáu tỷ lần thứ hai.”

Ông ta sốt ruột tới mức lòng bàn tay đổ cả mồ hôi, nếu như tiếp tục bám theo thì dù có lấy được quyền thi công công trình này cũng không chắc đạt được nhiều lợi nhuận như thế. Trong lòng ông ta đau khổ giằng co, cuối cùng vẫn quyết bám theo: “Ba mươi ba tỷ.”

Người đó không bám theo nữa, thế là Âu Dương Trường Phong đã thành công có được chiến lợi phẩm với giá ba mươi ba tỷ. Khi ông ta vui mừng cầm cổ vật tới công ty của con rể thì mới biết một tin tức như sét đánh ngang trời.

Nam Cung Phong nhìn món đồ cổ bằng đồng mà ông ta đặt trên bàn liền hỏi một cách kinh ngạc: “Cái này để làm gì?”

“Không phải là điều kiện để trúng thầu sao?”

“Điều kiện để trúng thầu?” Nam Cung Phong nhăn mày: “Là ý gì?”

Âu Dương Trường Phong giật mình, vội vàng nói: “Chẳng phải nói chỉ cần lấy được món hàng từ thiện đấu giá tại tòa Văn Phong hôm nay là có thể có được quyền thi công đấu thầu của công ty con sao?”

“Ai nói vậy nhỉ? Làm gì có chuyện đó ba.”

“Sao lại không!” Âu Dương Trường Phong nhảy dựng lên: “Con rể, con không thể nào bật ngược như vậy được, mặc dù ba mươi ba tỷ không nhiều nhưng đối với tiểu thương như bọn ta thì đó là một con số không hề nhỏ!”

Sắc mặt Nam Cung Phong chùng xuống: “Ba vợ đang nói gì vậy? Con làm sao mà bật ngược, ba lấy bằng chứng ra đi.”

Ba vợ thấy anh không thừa nhận, còn bắt ông ta đưa ra bằng chứng thoáng chốc cuống quýt cả lên. Ông ta vội vàng lấy điện thoại ra, bấm gọi cho con gái kêu cô ta ngay lập tức tới công ty.

Âu Dương Kiều vừa nhận được điện thoại thì trong lòng có dự cảm chẳng lành, mí mắt cô ta cũng giật liên tục. Mặc dù ba không nói kỹ trong điện thoại nhưng cô ta luôn cảm thấy đây không phải chuyện tốt đẹp gì.

Quả nhiên, cô ta vừa xuất hiện trong văn phòng của Tổng giám đốc thì ba cô ta liền hỏi với vẻ mặt xanh mét: “A Kiều, giờ anh rể con không thừa nhận nữa, không thừa nhận việc chỉ cần đấu giá được đồ cổ ở tòa Văn Phong là có thể thành công trúng thầu. Bây giờ trước mặt anh ta con hãy nói thật đi, con có tận mắt nhìn thấy kế hoạch đấu thầu không?”

“Vâng ạ, con tận mắt nhìn thấy mà. Anh rể, sao anh lại có thể…”

“Nhìn thấy ở đâu vậy? Bây giờ đưa nó ra cho tôi xem?”

“Trong ngăn kéo giữa ở phòng sách của anh. Nếu anh vẫn chưa lấy đi thì bây giờ chúng ta cùng về nhà xem là được.”

Vì mục đích khiến hai ba con hết hi vọng, Nam Cung Phong liền nhẫn nại cùng họ về nhà. Lên tới lầu, ba người cùng bước vào phòng sách, nhưng khi kéo ngăn kéo ra thì chẳng có gì cả, tập tài liệu bằng chứng kia đã biến mất.

“Kỳ lạ, hai ngày trước rõ ràng em nhìn thấy nó ở đây mà.” Âu Dương Kiều nhíu chặt mày: “Anh rể, anh đã lấy đi rồi đúng không?”

“Cần tôi phải nói bao nhiêu lần nữa, tôi chưa từng đặt kế hoạch đấu thầu ở đây bao giờ cả. Công trình lần này cụ thể đấu thấu thế nào vẫn đang trong quá trình thảo luận. Nếu không tin, có thể đi xác nhận với các lãnh đạo cấp cao ở công ty tôi.”

“Vậy sao lúc trước ba hỏi con thì con lại không tiết lộ lấy nửa câu?”

Khuôn mặt Âu Dương Trường Phong đã sớm tối sầm lại, sự thật đã bày ra ngay trước mắt mà ông ta vẫn còn cố giãy giụa trước khi chết.

“Sự việc chưa chắc chắn, ba hỏi con, con phải trả lời ba thế nào đây?”

Không khí ở trong phòng nghiêm trọng tới mức không nói nên lời. Sau khi ngây người cả nửa ngày trời, Âu Dương Kiều đột nhiên ý thức được điều gì đó, cô ta hét lên đầy phẫn nộ: “Là chị ta, chắc chắn là chị ta!”

Cô ta chộp lấy cánh tay của ba mình: “Ba, chắc chắn là Âu Dương Vân, chắc chắn là cái bẫy chị ta tạo ra để hãm hại chúng ta. Giờ con đi tìm chị ta đối chất, con sẽ không để yên cho chị ta đâu!”

“Đứng lại.”

Nam Cung Phong lạnh lùng quá lên: “Cô làm loạn đủ chưa? Coi nơi đây là nơi nào vậy? Tôi còn chưa truy cứu việc tại sao cô vào phòng sách, lục lọi đồ của tôi, cô lại còn đi tìm vợ tôi gây phiền phức, cô ấy không phải là chị của cô sao? Sao ai cô cũng có thể vu oan vậy? Chị gái cô chỉ là một giáo viên an phận thủ thường, không hiểu biết về những chuyện trên thương trường, cô ấy có năng lực gì mà đi tạo ra cái bẫy hãm hại cô chứ?”

Khiển trách xong, anh quay đầu nói với Âu Dương Trường Phong: “Ba vợ, thật không ngờ bình thường ba lại dạy dỗ con gái mình như vậy, thật khiến người khác thất vọng.”

“Ba, đúng là con đã nhìn thấy tài liệu đó mà, ba tin con đi, đúng là con đã nhìn thấy…”

Bốp…

Âu Dương Trường Phong không nhịn được liền tát cho cô ta một phát. Đây là lần đầu tiên ông ta đánh con gái mình. Nếu như không phải vì khó chịu cực kỳ cộng với nỗi đau mất trắng ba mươi ba tỷ, thì dù thế nào ông ta cũng không nỡ ra tay đánh cô con gái bảo bối trong lòng mình.

Âu Dương Kiều kinh hoàng ôm mặt, nước mắt tủi nhục trào ra khỏi khóe mắt. Cô ta chạy ra khỏi phòng sách, nhanh chóng thu dọn hành lý, mang theo sự phẫn nộ, tủi nhục ngập tràn vừa khóc lóc vừa chạy về nhà.

Về đến địa bàn của mình, nhìn thấy người mẹ cưng chiều mình nhất, cô ta ngay lập tức phát tác tâm trạng của mình. Âu Dương Kiều khóc tới mức trời u đất mờ, la hét rằng cô ta chẳng còn mặt mũi nào mà sống tiếp nữa…

Sau khi Âu Dương Vân nhận điện thoại của ba mình thì quay về thẳng nhà mẹ đẻ.

Cô còn chưa bước vào cửa thì đã nghe thấy tiếng khóc thét của ai đó. Âu Dương Vân hít một hơi thật sâu, bước vào trong một cách thản nhiên.

Kẻ thù gặp nhau, đôi mắt đỏ lên.

Nguyễn Kim Tuệ không kiềm chế nổi liền lao tới trước mặt cô, dùng sức đẩy cô một cái, nổi giận quát lên: “Con tiện nhân không biết xấu hổ, còn dám xuất hiện trước mặt tao, hại con gái tao còn chưa đủ thảm phải không?”

Âu Dương Vân đứng vững vàng, hỏi lại một cách vô tội: “Con hại gì em nó cơ?”

Âu Dương Trường Phong đứng dậy, sắc mặt u ám kể lại chuyện đã xảy ra từ đầu tới cuối. Cuối cùng ông nói với ý sâu xa: “Tiểu Vân, con nói thật cho ba, chuyện này có phải do con làm không?”

“Nếu con nói là không phải thì mọi người có tin không?”

Cô cười tự giễu nói: “Chắc sẽ không tin đâu nhỉ? Chẳng phải trước giờ mọi người chỉ nhận định suy đoán của mình là đúng thôi sao?”

“Nói gì vậy, phải là phải, không phải là không phải. Nếu không phải là con làm thì đương nhiên sẽ không vu oan cho con.”

“Vậy thì được, con nói thẳng cho ba biết, không phải con.”

“Chị nói dối!”

Âu Dương Kiều gào thét cuồng loạn: “Đây là cái bẫy chị cố ý tạo ra, là tôi quá ngốc mới nhảy vào đó!”

“Cô có chứng cứ gì chứng minh tôi tạo bẫy không?”

“Nếu không phải do chị ám chỉ có tài liệu quan trọng trong phòng sách thì chắc chắn tôi sẽ không đi tới đó. Chị dám nói chị không có dụng ý xấu xa?”

“Đó là do hành vi của cô quá tùy tiện. Tôi đã cảnh cáo cô rồi, đừng có tùy ý vào phòng, động vào đồ của người khác. Cô lại không thèm nghe. Giờ xảy ra chuyện lại trở ngược đổ tội lên đầu tôi.” Cô dừng lại một chút, mắt nhìn quanh một vòng: “Tôi chỉ là người mà trước giờ chẳng ai nhìn lọt mắt mà thôi, làm gì có khả năng đùa bỡn mọi người trong lòng bàn tay chứ? Nói tôi là người lập bẫy hại cô, Âu Dương Kiều, cô đúng là quá đề cao tôi rồi đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.