“Cô nghĩ Lý Giáp Phú tôi thiếu chút tiền đó sao? Lúc ký giao ước cần có sự đồng ý của hai bên, nên bây giờ hủy bỏ đương nhiên không thể một mình cô nói là được!”
“Bản thỏa thuận đó vốn không có sự can thiệp của pháp luật, nên dù cháu có cố ý không thực hiện, thì chú cũng có thể làm gì được đâu.”
Âu Dương Vân thật sự không muốn nể nang gì với ông ta nữa, nhưng tình thế bây giờ không phải cô cứ không muốn là có thể giải quyết được vấn đề.
“Đúng là tôi chẳng thể làm gì cháu được. Nhưng nếu đổi thành bác của cô, thì cũng chưa chắc đâu.”
Đôi mắt tự tin của Lý Giáp Phú liếc về phía Lữ Trường Quý. Lữ Trường Quý y như một quả bóng bị xì hơi, ông ta cúi gằm mặt xuống không dám nhìn cháu gái mình.
“Là sao ạ?”
“Nguyên nhân ra làm sao thì cháu có thể bảo bác cô nói cho biết, tôi còn phải đáp chuyến bay buổi chiều để về thành phố T, hai bác cháu thương lượng ổn thỏa xong thì báo lại cho tôi. Nếu trước ngày hai mươi tháng này, cô vẫn không về thăm Mộng Long thì đừng trách ta không khách khí.”
Lý Giáp Phú đưa ra thông điệp cuối cùng, rồi liền đứng dậy nghênh ngang bước từng bước chân ra vẻ giàu có của ông ta ra ngoài.
Liền mấy phút đồng hồ, Âu Dương Vân không hề mở miệng nói một câu, chỉ gắt gao trừng mắt nhìn bác mình.
Cuối cùng Lữ Trường Quý cũng hết kiên nhẫn, nói: “Tiểu Vân, đừng có nhìn bác như thế nữa được không? Bác bị cháu nhìn tới mức trong lòng ngứa ngáy rồi đây này.”
“Là ngứa ngáy hay chột dạ?” Cô sắc bén chất vấn: “Rốt cuộc bác đã làm gì mà lại để ông ta nắm đằng chuôi vậy hả?”
Lữ Trường Quý thở dài thườn thượt một hơi, rồi ảo não bứt đầu bứt tóc nói: “Bác bị ông ta gài bẫy. Tháng trước, không biết ông ta đã có được thông tin cháu kết hôn ở đâu, rồi dự cảm là cháu sẽ hủy bỏ giao ước. Sau đó, ông ta đã đến tìm bác, nói là muốn chỉ cho bác một con đường làm giàu, rồi còn cho bác vay một khoản tiền lớn nữa. Lúc đấy bác có suy nghĩ gì nhiều đâu, nên liền hớn hở đồng ý ngay. Nhưng ai mà ngờ được đó là cái bẫy do ông ta thiết kế, cái người mà đến giao dịch với bác đó lại chính là do ông ta sắp xếp, rồi ông ta đã chụp ảnh lại toàn bộ quá trình giao dịch của bác với người kia…”
“Giao dịch? Bác với người ta giao dịch cái gì?”
Âu Dương Vân xanh mặt hỏi.
“Giao dịch buôn thuốc lá.” Lữ Trường Quý thành thật trả lời.
Âu Dương Vân liền thở phào một hơi: “Thế thì có gì phải sợ, buôn thuốc lá có phải là hành vi phạm pháp gì đâu.”
“Nhưng…”
Đầu cô vừa được thả lỏng lại lập tức căng thẳng: “Nhưng cái gì cơ?”
“Bên trong thuốc lá có trộn một ít ma túy.”
“Cái gì?‼”
Âu Dương Vân đứng phắt dậy: “Bác buôn…”
Chữ ma túy còn chưa kịp nói ra miệng, Âu Dương Vân đã bị Lữ Trường Quý kinh hoàng bịt miệng lại: “Cháu nói nhỏ thôi, chết bây giờ!”
Thật muốn phát điên mà, Âu Dương Vân tức giận tới mức hai mắt tối sầm, toàn thân run rẩy. Mãi một lúc lâu sau, cô mới bình tĩnh trở lại, rồi rành mạch nói với Lữ Trường Quý: “Lần này cháu tuyệt đối sẽ không quan tâm đến bác nữa.” Cô cầm lấy túi xách, rồi phẫn nộ rời khỏi quán trà.
“Tiểu Vân, cháu nghe bác giải thích đã, bác có nỗi khổ tâm mà…”
Lữ Trường Quý đuổi theo ra ngoài, đáng thương kéo lấy ống tay áo cháu gái mình.
Âu Dương Vân bực tức hất tay ông ta ra nói: “Có lần nào mà bác không có nỗi khổ tâm không? Cháu đã nghe đủ mọi loại lý do của bác rồi!”
“Nhưng lần này bác có nỗi khổ tâm thật mà, bác gái cháu bị ung thư gan, phẫu thuật sẽ phải tốn rất nhiều tiền. Bác cũng hết cách, nên mới trúng kế của Lý Giáp Phú. Bác không có con cái gì, chỉ có duy nhất bác gái cháu ở bên cạnh thôi. Vì thế, dù thế nào đi nữa, bác cũng không thể trơ mắt nhìn bà ấy chết được. Nỗi đau khổ khi mất đi người thân, bác tin Tiểu Vân cháu là người có thể thấu hiểu hơn ai hết…”
“Bác, bác thật đúng là hết thuốc chữa rồi.” Âu Dương Vân vô cùng căm ghét mắng Lữ Trường Quý: “Để giành được sự cảm thông của người khác, bác lại có thể nguyền rủa vợ mình bị ung thư.”
Lữ Trường Quý nghe vậy liền rơi hai hàng nước mắt vẩn đục: “Tiểu Vân, tại sao cháu lại không tin bác chứ! Nếu cháu mà không tin bác, thì cùng bác về nhà xem là biết ngay thôi.”
“Không cần, cháu đã hoàn toàn thất vọng với hai bác rồi.”
Một lần, hai lần, sẽ không còn ai tin câu chuyện cậu bé chăn cừu được nữa.
Âu Dương Vân kiên quyết cất bước rời đi. Lữ Trường Quý vẫn còn cố gào lên sau lưng cô: “Mày có tư cách gì mà hận ba mày chứ! Hai ba con mày đều máu lạnh như nhau cả thôi.”
Âu Dương Vân dừng bước, cô chậm rãi quay đầu lại rồi giễu cợt hỏi: “Không lẽ để thành toàn cho lợi ích cá nhân của bác mà cháu phải hi sinh hạnh phúc cả đời của mình sao?”
“Mày gả cho một thằng đàn ông đã từng ly hôn sáu lần, thì mày nghĩ mày hạnh phúc được bao lâu?”
“Có hạnh phúc hay không thì chí ít đó cũng là con đường mà tự cháu lựa chọn.”
“Ban đầu cũng chẳng có ai ép mày.”
Đáy mắt Âu Dương Vân xẹt qua một tia ưu thương: “Đúng, lúc đầu không có ép cháu cả. Nhưng dưới tình huống như vậy, thì cháu có thể làm gì đây?”
“Kể cả thế thì mày cũng không được làm chuyện bất tín.”
“Hủy bỏ giao ước là cháu không đúng, nhưng từ đầu cháu đã không hề muốn thực hiện lời hứa này.” Ngừng một lát, cô lại khó khăn nói tiếp: “Cho nên bác à, cháu xin lỗi. Lần này, cháu sẽ mặc kệ bác thật đấy.”
Lữ Trường Quý thấy cô đã ra quyết định, không khỏi hoảng hồn gọi: “Tiểu Vân, tuyệt đối đừng làm vậy. Bây giờ mạng của bác hoàn toàn nằm trong tay cháu, nếu cháu mà buông tay, thì bác thật sự chỉ còn một con đường chết mà thôi…”
“Sớm biết như vậy, sao vẫn còn làm.”
Cô hận rèn sắt không thành thép nhìn người thân duy nhất đang đứng trước mặt mình, cô vô cùng tức giận, cuối cùng liền bắt một chiếc taxi rời đi.
Về đến nhà đã xâm xẩm tối, sau khi chia tay với bác mình, cô đã đi đến phần mộ của mẹ, ở lại đó nói chuyện với mẹ một lúc rất lâu.
“Tiểu Vân, có chuyện gì à con? Sao sắc mặt con lại kém thế này?”
Thấy cô không muốn nói, bà cũng không hỏi thêm nữa mà chỉ chỉ vào phòng ăn: “Thế thì chuẩn bị ăn cơm nhé.”
Nam Cung Phong từ trên lầu bước xuống cũng đã nhìn ra sắc mặt của Âu Dương Vân không được tốt. Lúc anh đi lướt qua người cô, liền khẽ hỏi: “Sao đấy?”
“Không sao.” Cô lẩm bẩm trả lời.
Một bữa ăn khó nuốt, sau bữa tối cô đang định đi lên lầu thì Tình Tình liền đề nghị: “Chị dâu, tối nay chúng ta chơi bài đi?”
“Thôi, mọi người chơi đi, chị muốn lên lầu đọc sách một lát.”
“Ây da, nghỉ hè rồi mà vẫn không nghỉ ngơi. Cứ theo khuôn phép thế thì bao giờ mới chiếm được trái tim của anh trai em đây. Ngày trước Đường Huyên cũng có thể chơi…”
Nam Cung Tình Tình còn chưa nói xong, trên đầu cô đã bị cốc mạnh một cái. Nhìn thấy ánh mắt tức giận của mẹ, cô mới phát hoảng nhận ra mình lỡ lời.
Bầu không khí lập tức trở nên gượng gạo, Âu Dương Vân liếc nhìn người đàn ông ở đối diện mình. Gương mặt anh vốn đang sáng ngời, thoáng cái trở nên còn u ám hơn cả mây đen.
“Ai muốn chơi thì giơ tay nhé ạ!”
Tình Tình tự biết mình gây ra họa nên muốn làm thay đổi cục diện. Cô giơ tay lên trước tiên, nhưng đợi mãi mà chẳng có ai giơ tay lên theo, nên cô đành lúng túng rụt tay lại, khó xử nói: “Không ai muốn chơi ạ? Thôi, không muốn chơi thì thôi, con đi ngủ đây.”
Đây là chiêu mà cô nhóc này hay dùng, gây họa xong thì ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách.
Âu Dương Vân lê từng bước chân nặng nề đi về phòng, vốn dĩ tâm trạng cô đã không tốt rồi, bây giờ thì lại càng kém hơn.
Chẳng ai vui vẻ khi mình bị lôi ra so sánh với người khác cả, dù cô biết là Tình Tình cũng không phải cố ý.
Bầu trời như một tấm vải thô màu xanh đen được gột sạch sẽ, còn những ngôi sao như thể những mảnh vàng vụn vỡ sáng lấp lánh rải rác trên trên tấm vải này.
Âu Dương Vân đứng trước cửa sổ, đầu cô dựa vào khung cửa, đôi mắt sáng ngời nhìn thẳngvề phía trước không chớp mắt. Gió khẽ thổi, trên những thảm cỏ xanh um truyền đến tiếng dế rộn rã.
“Tâm trạng không tốt à?”
Sau lưng bỗng nhiên có tiếng hỏi thăm, cô quay đầu lại thì thấy Nam Cung Phong đang đi về phía mình.
“Tôi không sao.”
Tầm mắt của cô lại hướng về bầu trời đầy sao ở phía xa xôi, giọng nói nhàn nhạt: “Hôm này là ngày rằm, một ngày đẹp để ngắm trăng.”
Nam Cung Phong cũng nhìn ra phía xa theo tầm mắt của cô, rồi gật đầu: “Đúng vậy, hoa nở trăng tròn.”
“Đáng tiếc trăng tròn nhưng không đoàn viên. Một đêm trăng tròn thế này, mà lại phải phiền não vì người thân.”
Âu Dương Vân nói rất nhỏ, vốn chỉ buột miệng thôi, chứ không muốn kể gì với Nam Cung Phong cả. Nhưng Nam Cung Phong lại nghe thấy rồi, hơn nữa còn hiếu kỳ hỏi: “Sao cơ, em gái cô lại gây sự với cô à?”
“Không phải, sao nó gây sự với tôi được.”
“Thế thì cô phiền não vì ai? Ba cô? Hay mẹ cả của cô?”
Nam Cung Phong chỉ biết Âu Dương Vân có ba người thân này, còn đâu, anh không nghĩ ra được người nào khác nữa.
“Đều không phải.”
Không muốn tiếp tục thảo luận chủ đề này nữa, Âu Dương Vân giả bộ tùy ý thay đổi câu chuyện: “Tối nay tôi có thể dùng bồn tắm của anh để tắm rửa được không?”
“Tại sao?”
“Tôi hơi mệt.”
Dù cô rất giỏi nói dối, nhưng lần này hoàn toàn không khiến người khác nghi ngờ lời cô nói. Vì sự mệt mỏi như đã viết trên mặt cô rồi, liếc một cái cũng có thể khiến người ta nhìn ra được.
“Được, cứ tự nhiên.”
Nam Cung Phong hiếm khi nói được mấy lời tốt đẹp thế này, anh không những đồng ý, mà còn cẩn thận giúp cô mở chế độ massage và một bản nhạc thư giãn tinh thần.
Âu Dương Vân nằm trong bồn tắm, nhớ lại chuyện đã xảy ra sáng nay, không kiềm được cảm thấy hơiphiền loạn trong lòng. Cô dứt khoát nín thở rồi không chút do dự trầm mình xuống nước.
Tắm xong đi ra, Nam Cung Phong nằm trên sofa mất hứng nhắc nhở cô: “Điện thoại của cô kêu mãi đấy.”
“Ồ.”
So với sự cụt hứng của anh, thì câu trả lời của cô rõ ràng là không tập trung.
Cô đi thẳng vào căn phòng của mình rồi cầm điện thoại lên xem, những mười mấy cuộc gọi nhỡ, và cùng đến từ một người là Lữ Trường Quý- bác của cô.
Cô chán nản vò vò mái tóc của mình, rồi ngồi xuống mép giường. Cô rơi vào giữa sự đấu tranh và buồn khổ vô cùng vô tận, sự xuất hiện của Lý Giáp Phú dù khiến cô bất ngờ, nhưng không đến mức phiền não. Nhưng cục diện rối rắm mà bác cô gây ra lại khiến cô buồn phiền đến cực độ. Bởi vì tình hình hỗn loạn này thực sự còn tệ hơn tất cả những chuyện trước kia.
Nam Cung Phong ném cuốn tạp chí trong tay xuống, anh đang định đi vào nhà tắm tắm rửa, Âu Dương Vân lại ăn mặc chỉnh tề đi ra.
Liếc nhìn chiếc túi xách trong tay cô, anh ngạc nhiên hỏi: “Muộn thế này rồi mà cô còn ra ngoài à?”
“Ừm.”
Sợ anh hỏi nhiều, cô liền cúi đầu đi nhanh về phía trước. Lúc chuẩn bị bước ra khỏi nhà, anh chợt nói: “Đừng quên giờ đóng cổng. Dù tôi đã hứa là sẽ đối xử tốt với cô, nhưng những nguyên tắc cơ bản này thì tốt nhất cô đừng có cố ý phá vỡ.”