Cô lao thẳng một mạch ra đến bờ biển, quả nhiên thấy được bóng lưng thẳng tắp đang đứng ở đấy của Nam Cung Phong.
Cất bước đi đến, từng bước từng bước lại gần hơn rồi dừng lại ở cạnh anh, cô nói: “Anh đừng tưởng tôi đến đây để xin lỗi anh. Tôi cũng không cảm thấy tôi có chỗ nào phải xin lỗi Nam Cung Phong anh cả.”
Nam Cung Phong liếc mắt nhìn cô: “Tôi cũng cảm thấy bây giờ cô không nên xuất hiện ở trước mặt tôi.”
“Tôi xuất hiện trước mặt anh tất nhiên là có lý do nên mới xuất hiện.”
“Cho dù lý do của cô là gì thì tôi cũng đều có thể lựa chọn không nghe.”
“Anh không thể không nghe, ngược lại anh phải nghe rõ ràng cho tôi!”
Âu Dương Vân tiếp nhận lấy ánh mắt lạnh như băng của anh, nói rõ từng câu từng chữ: “Đúng thế, anh đã từng chịu một tổn thương quá lớn, anh bị cô gái anh dốc cạn trái tim để yêu bỏ rơi, anh có đủ đầy lý do để đau khổ, chật vật, và suy sụp. Thế nhưng anh lại chẳng có lý do gì chỉ vì một cú ngã mà gượng mãi không dậy được cả. Giống như ngày hôm nay, cứ cho là ngày cô ta đã vứt bỏ anh rời đi, vậy thì thế nào? Tính mạng của anh là mẹ anh ban tặng chứ không phải là cô ấy cho anh, cô ấy có tư cách gì mà phá hủy một ngày quan trọng như thế này? Sinh nhật của chúng ta chính là ngày mà mẹ phải chịu đau, tại sao có thể chỉ vì muốn trốn tránh đau thương mà lập tức quên đi người đã ban cho ta sinh mạng đến với thế giới này cơ chứ? Cũng là ngày hôm nay của mấy chục năm trước kia, mẹ vì một khắc ban cho mình sinh mạng đấy mà đã trải qua cơn đau đớn tột độ như thể sống không bằng chết?”
“Cô chưa từng bị người ta phản bội, vì thế đừng nói chuyện như thể mình biết rõ lắm vậy. Có rất nhiều đạo lý nói cho người ta nghe thì dễ dàng lắm, thế nhưng đổi lại đặt lên người mình lại là một chuyện khác. Tính mạng của bản thân đối với tôi mà nói cũng không quý giá giống như cô nghĩ đâu. Nó có thể tồn tại được ngày nào hay ngày ấy, cũng có thể biến mất bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu.”
Âu Dương Vân không ngờ anh sẽ nói ra lời vô trách nhiệm đến thế nên thoáng chốc nổi giận lên: “Được lắm, nếu tính mạng anh không đáng giá như thế, anh không quá quan tâm nó đến, vậy thì trước mặt anh là biển rộng đấy, bây giờ anh hãy đem cái sinh mạng bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể biến mất kia chôn vùi ngay đây đi, đỡ phải sống liên lụy đến người nhà đau lòng thay cho anh!”
“Cô nghĩ tôi không dám à?”
Khóe môi của Nam Cung Phong cong lên một nụ cười tàn khốc, nhấc từng bước chân đi đến giữa biển cả. Âu Dương Vân trơ mắt nhìn anh càng lúc càng đi xa, nước biển ngập qua chân rồi qua eo anh, cuối cùng đã sắp ngập quá lưng anh thì cô bỗng nhiên mất khống chế chạy đuổi theo. Lao nhanh vào trong nước biển, chạy vội đến phía sau lưng rồi ôm chặt lấy eo anh, cô bỗng dán vào sau lưng anh mà òa khóc lớn lên.
“Được rồi, anh đã muốn chết như thế thì em chết cùng anh vậy. Dù sao nhiều năm trước tôi cũng từng có ý nghĩ này rồi…”
Nước mắt của Âu Dương Vân trượt theo lưng anh rơi xuống hòa vào biển khơi. Chỉ nhìn biển rộng không vết, làm sao có thể rõ được một giọt nước mắt bé nhỏ kia đã gánh chịu nỗi đau còn nặng nề hơn bị đá tảng đè nén.
Nam Cung Phong dừng chân, thoáng liếc mắt nhìn cô: “Cái cô ngốc này đến bao giờ mới thôi ngốc đây? Chết theo một tên chẳng ra gì như tôi không cảm thấy đáng tiếc sao?”
“Ở trong mắt Nam Cung Phong anh thì chúng ta chỉ là đôi vợ chồng giả chỉ có giấy hôn thú chứ chẳng có quan hệ thực chất gì cả. Thế nhưng, ở trong mắt em thì anh đã tồn tại như thân nhân của em. Mặc dù giữa chúng ta chẳng có tình cảm gì thì em cũng sẽ không vứt bỏ không quan tâm anh như thế, em sẽ luôn ở bên cạnh giúp đỡ anh, cho dù là lấy thân phận gì tồn tại cũng có thể cả.”
Nam Cung Phong vì lời nói của cô mà sắc mặt thay đổi rất lớn, anh xoay người lại vén lại những sợi tóc bị nước mắt thấm ướt trên thái dương cô rồi trịnh trọng nói: “Cô ngốc này, cô cho rằng tôi thật sự không chịu nổi một kích như vậy sao? Tình yêu không được như ý đúng là đã tạo thành cho tôi một nỗi đau chẳng thể xóa nhòa, thế nhưng không nghiêm trọng đến nỗi không muốn sống nữa. Cho dù đúng là không muốn sống nữa thì cũng là ngày này của ba năm trước chứ không phải là hiện tại.”
“Thế tại sao còn phải như vậy chứ? Tại sao lại khiến em tưởng rằng anh chẳng còn hy vọng sống nào nữa?”
“Chỉ là muốn để bản thân tỉnh táo hơn một chút mà thôi. Tôi không phủ nhận lời cô nói rất đúng, sinh mạng không phải thuộc về mình, thế nên không thể bởi vì bất kỳ lý do nào mà phụ nó.”
“Thật sự nghĩ như thế sao? Có thật không?”
Giọt lệ hoen trên mi mắt Âu Dương Vân được ánh trăng chiếu vào trở nên sáng lấp lánh, thấy Nam Cung Phong gật đầu thì cuối cùng cô mới nín khóc mỉm cười.
“Cảm ơn, cảm ơn anh đã chịu nghe lời em.”
Cô thật sự rất vui mừng, vô cùng vô cùng vui mừng.
Nam Cung Phong đưa tay lên nhẹ nhàng lau sạch nước mắt ở khóe mi cô, cảm khái nói: “Cô là một cô gái rất ấm áp. Người nên nói cảm ơn là tôi, cảm ơn cô vẫn luôn khoan dung với tính cáu kỉnh của tôi, cảm ơn cô đã không bỏ rơi tôi như những cô gái khác.”
“Em không cần anh cảm ơn, nếu như anh thật sự muốn cảm ơn em thì có thể đáp ứng với tôi một chuyện không. Cũng như giúp em khắc phục được bệnh sợ không gian khép kín ấy, hãy khắc phục hội chứng PTSD của chính mình đi được không? Có lẽ sẽ rất khó khăn nhưng cũng giống như anh nói đấy thôi, chỉ cần có kiên trì thì sẽ không có gì không làm được. Tất cả những phát sinh trong cuộc sống của chúng ta đều là do cảm giác của chúng ta quyết định. Nếu như chúng ta cảm thấy tim mình bị thương thì tim mình sẽ tổn thương. Thế nhưng nếu chúng ta cảm thấy trong lòng không bị thương thì sẽ không dễ dàng tổn thương như thế đâu.”
Nam Cung Phong nhìn chằm chằm vào cô, thật lâu sau chẳng nói gì cả, một hồi rất lâu sau mới nắm lấy tay cô nhấc lên đặt trước ngực mình: “Cho đến năm ngoái, vào đúng lúc này đây thì ở chỗ này rất lạnh lẽo. Thế nhưng hôm nay đã còn như vậy rồi.”
Anh cởi từng khuy, từng khuy áo sơ mi của mình để lộ lồng ngực trần. Âu Dương Vân không phải lần đầu tiên thấy bộ dáng trần ngực này của anh, nhưng lại là lần đầu tiên phát hiện, rất ngạc nhiên mà phát hiện rằng ở nơi tim anh đang đập đấy bất ngờ nổi lên một chữ, đúng hơn là một cái tên, Huyên.
Cho dù là lần trước ở hồ bơi trong khách sạn tại thành phố T hay là trước đó nữa, Âu Dương Vân chưa từng chú ý đến chỗ đó lại có tồn tại một chữ như vậy.
“Rốt cuộc là yêu đến mức nào mới khắc lên ngực tên của cô ấy chứ?”
Cô chất vấn đầy lạc lõng ưu thương.
“Chờ đến một ngày cô thực sự yêu một người, thì đến lúc đó cô sẽ hiểu thôi.”
“Thế là chẳng có cách nào để quên cô ấy đi sao?”
“Sẽ cố gắng, bởi vì cô mà tôi cũng muốn bắt đầu làm một người bình thường. Vì vậy, tôi chắc chắn sẽ nỗ lực, những ngày sau đó sẽ từng chút từng chút quên đi cái tên ở ngực này, cùng với người ở sâu trong tim kia.”
Nam Cung Phong không phải xúc động nhất thời mà là thật sự hạ quyết tâm. Ngày hôm sau anh liền đi đến cửa tiệm đã xăm mình trước kia, đứng trước cửa tiệm, nhìn bảng hiệu quen thuộc mà trong lòng hơi nhói lên. Năm năm trước lúc anh đến chỗ này là đi cùng với Đường Huyên, bây giờ đến lại lần nữa thì đã cảnh còn người mất.
Người năm đó ở cạnh anh giờ đây đã chẳng biết ở nơi nào.
Thợ xăm hình vẫn còn nhận ra anh nên nhiệt tình bắt chuyện: “Cậu Phong, hôm nay sao lại rảnh rỗi đến cửa tiệm của tôi thế?”
Đâu chỉ là thợ xăm hình, ở thành phố B này người không biết anh còn ít hơn so với khủng long nữa.
“Nếu giờ đang rảnh thì giúp tôi xóa dòng chữ trước đây đã xăm đi.”
Thợ xăm hình ngẩn người ra rồi lại thẫn thờ gật đầu: “Rảnh thì tất nhiên là rảnh rồi, chỉ là sao đang êm đẹp lại đi xóa chứ?”
“Hết giá trị tồn tại rồi.”
Nam Cung Phong nhàn nhạt trả lời.
“À, được rồi.”
Việc riêng của người khác cũng không tiện hỏi nhiều. Tuy thợ xăm hình này vẫn nhớ như in dáng vẻ hạnh phúc của thanh niên năm nào sôi trào nhiệt huyết dẫn theo cô bạn gái mà anh yêu sâu đậm đến đây xăm lên ngực tên của cô ấy.
“Cậu Phong, mạo muội hỏi một câu nhé, cô bạn gái nhỏ năm đó đâu rồi? Hai người chia tay rồi à?”
Thợ xăm hình một bên xóa chữ trên ngực anh, một bên thử thăm hỏi.
“Ừ.”
“Thật đáng tiếc, tôi hành nghề xăm này đã hai mươi năm, tình nhân như hai người cũng đã gặp qua vô số rồi. Nhưng cho đến bây giờ chưa gặp lại đôi nào như hai người vậy, sẵn lòng xăm ngay trước ngực mình tên của đối phương.”
“Đối phương?”
Nam Cung Phong nhíu mày lại: “Là sao?”
Năm đó tuy rằng Đường Huyên cũng đến đây với anh, thế nhưng anh sợ cô ấy có thể sẽ bị đau nên tạm thời thay đổi chủ ý, cũng không đồng ý để cô xăm chữ lên ngực.
“Anh không biết sao? Bạn gái nhỏ của anh sau đó đã đến lại chỗ này khắc tên anh lên ngực mình đấy.”
Thân thể anh bỗng cứng đờ: “Là chuyện khi nào vậy?”
Thợ xăm hình suy nghĩ một lát: “Chắc là khoảng ba năm trước đấy, tôi nhớ hình như theo âm lịch là mùng chín tháng chín đấy, vì ngay hôm sau chính là ngày giỗ của vợ tôi.”
Nam Cung Phong ngồi phắt dậy vội vã đè lên vai của anh ta hỏi: “Anh chắc không?”
Anh bỗng buông thõng hai tay xuống, vẻ mặt hiện lên nỗi chua xót không nói thành lời, đờ đẫn rút từ trong ví da ra vài tờ hai trăm đưa đến rồi ngơ ngơ ngác ngác đứng dậy rời đi.
“Cậu Phong, không xóa chữ nữa sao?”
Thợ xăm hình chạy đuổi theo hét lên rát cả họng.
Anh phất tay một cái mà chẳng hề nói gì, mở cửa xe ra, cạch một tiếng khởi động động cơ rồi nhanh chóng lao đi.
Lái xe chạy quanh quẩn lung tung không có mục đích ở trên đường, chữ ở trước ngực chỉ mới xóa được một nửa, còn đau hơn cả lúc trước kia xăm hoàn chỉnh một chữ. Cách sau ba năm, lần đầu tiên cảm thấy mê man như vậy, không thể hiểu được hành động của người phụ nữ kia.
Thợ xăm hình có nói sau ngày mùng chín tháng chín là giỗ vợ của anh ta, nhưng anh ta chắc chắn sẽ không biết sau ngày chín tháng chín đó cũng là ngày đại hôn của Nam Cung Phong và Đường Huyên.
Nếu như cô ấy muốn rời khỏi anh thì chắc hẳn đã sớm có kế hoạch. Tất nhiên cũng đã lên kế hoạch kỹ càng, thế thì tại sao trước ngày kết hôn một ngày lại đi xăm lên ngực mình tên của anh chứ?