Mua Vợ (Bắt Lấy Tình Yêu: Cô Dâu Đắt Giá Của Tổng Tài)

Chương 81: Cô là một cô gái xấu xa



Trên thực tế, cô ấy đoán không sai.

Lúc Âu Dương Vân nhận đượcc điện thoại của Giang Hựu Nam, Nam Cung Phong đang tắm rửa, cô nhỏ giọng hỏi: “Có chuyện gì không?”

“Anh đang đứng ở ngoài cửa, giờ em ra gặp anh ngay đi.”

“Em ngủ rồi, có việc gì ngày mai hẵng nói.”

Cô cúp máy trước nhưng Giang Hựu Nam vẫn không buông tha, lại gọi tới: “Nếu em không ra thì anh sẽ la to lên, đến tận khi nào em ra ngoài mới thôi.”

Âu Dương Vân nghe thấy giọng anh ta không giống bình thường, hình như đã uống không ít rượu. Cô sợ anh ta thật sự không khống chế được mà làm ầm lên ở bên ngoài làm kinh động đến ba mẹ chồng, lập tức giận dữ nói: “Anh đừng làm bừa, giờ em xuống đây.”

Cô mệt mỏi ra bên ngoài cổng, vừa liếc mắt đã thấy Giang Hựu Nam đang đứng dựa vào cột đèn đường, quả nhiên là anh ta đã uống khá nhiều rồi, đứng từ xa mà vẫn ngửi thấy mùi rượu gay mũi.

“Rốt cuộc thì anh muốn làm gì?”

Cô trầm giọng chất vấn, lo lắng quay đầu lại nhìn xung quanh. Nếu để Nam Cung Phong nhìn thấy đêm hôm khuya khoắt thế này rồi mà Giang Hựu Nam còn tới đây, nhất định anh sẽ ghen cho mà xem.

“Anh biết cả rồi.”

“Biết cái gì?”

Cô nhướn mày nhìn anh ta.

“Mọi chuyện của em.”

Trong lòng Âu Dương Vân hơi thấp thỏm nhưng mặt vẫn không đổi sắc, cô nói: “Bây giờ em không có rảnh đùa giỡn với tên say rượu như anh, anh mau về đi.”

Cô xoay người muốn đi nhưng bị Giang Hữu Nam giữ chặt: “Vì sao? Vì sao nhất định phải chọn anh ta? Nếu như muốn báo thù thì anh cũng được, vì sao lại cứ phải chọn anh ta?”

Âu Dương Vân vừa sợ vừa giận, dùng sức hất tay anh ta ra: “Anh nói bậy bạ gì đó? Không có việc này!”

Cô muốn chạy trốn nhưng Giang Hựu Nam không cho: “Em không cần phải gạt anh nữa, vì sao thà một mình vất vả chống đỡ cũng không để anh gánh vác thay em? Em có biết chỉ cần em mở miệng thì cho dù phải làm gì anh cũng sẽ không có nửa lời oán thán?”

Bốp…

Âu Dương Vân không thể nhịn được nữa, tát cho anh ta một cái, nghẹn ngào nói: “Anh muốn em phải nói bao nhiêu lần nữa đây? Chuyện của em, em sẽ tự giải quyết. Dù là quá khứ hay hiện tại, em đều chưa từng nghĩ tới việc muốn hiệu trưởng Giang anh gánh vác thay em điều gì.”

Bởi vì những lời quyết tuyệt này, cuối cùng Giang Hựu Nam cũng buông lỏng tay ra, ánh mắt anh ta đong đầy bi thương. Âu Dương Vân hít sâu một hơi, chạy chậm rời đi.

Lâm Ái nhìn một màn này, nước mắt ướt đẫm khóe mi. Giang Hựu Nam đứng đó rất lâu, suốt quãng thời gian này cô ấy đều đứng đằng sau tuy nhiên anh ta chưa từng một lần quay đầu lại lần nào, nhưng màcô ấy cũng đã quen rồi.

“Vừa rồi chạy đi đâu thế?”

Nam Cung Phong đã tắm xong, đang nằm trên giường xem ti vi.

Ánh mắt cô lóe lên, trả lời: “Ra ngoài chạy một vòng.”

“No không?”

“Hơi hơi.”

“Vậy thì ngại quá, anh vốn định xử hết một mình.”

“Không sao, thay vì bị anh đút no em tự ăn cho đủ vẫn hơn.”

Nam Cung Phong bật cười: “Mau đi tắm đi, anh chờ em.”

“Chờ em làm gì?” Cô biết rõ còn hỏi.

“Chờ em trên giường, được chưa? Lúc chiều cái thằng nhóc thối Quý Phong kia phá hỏng chuyện tốt của anh, suýt chút nữa anh đã không kiềm chế được mà chửi mẹ nó rồi.”

Âu Dương Vân tức giận nói: “Anh đừng có thiếu đạo đức như vậy, người ta vốn đã là đứa bé không có mẹ, anh còn chửi mẹ người ta, có phải người không đấy?”

“Cho nên anh mới nhịn xuống.”

Nửa đêm, Âu Dương Vân tỉnh lại vì khát. Cô bưng cốc nước sôi để nguội ở chiếc tủ cạnh đầu giường lên uống một hớp lớn, bỗng nghe thấy tiếng Nam Cung Phong nói mê: “Vì sao lại phản bội anh… Vì sao lại rời bỏ anh… Huyên Huyên… Vì sao…”

Tâm tình vốn thư thái lập tức trở nên căng thẳng. Qua ba năm rồi, anh cũng đã tiếp nhận tình cảm của cô nhưng vẫn không quên được sự phản bội của người phụ nữ kia. Âu Dương Vân hơi khổ sở. Cô cảm thấy mình đã giấu Nam Cung Phong quá nhiều chuyện. Cô càng ngày càng không dám tin Nam Cung Phong có thể tha thứ cho mình.

Hôm sau, Âu Dương Vân đấu tranh một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định trở lại trường học. Tuy đối mặt với Giang Hựu Nam sẽ hơi xấu hổ nhưng dù sao đó cũng là nơi cô đã làm việc ba năm.

Cô tin rằng Giang Hựu Nam sẽ phân biệt rõ ràng phương diện tình cảm cá nhân và công việc.

Một giáo viên khác của trường đi Pháp thay cô. Đối với việc mất đi cơ hội lần này cô không hề cảm thấy hối hận, bởi vì có được ắt có mất, việc chiếm được tình cảm của Nam Cung Phong còn quan trọng hơn bất cứ điều gì.

Lúc nghỉ giữa khóa, Lâm Ái khúm núm đi tới trước mặt cô: “Xin lỗi.”

Cô biết Lâm Ái đang muốn nói đến chuyện gì, tức giận trừng cô ấy: “Nói cũng nói rồi, bây giờ xin lỗi thì được gì?”

“Chỉ là tớ không đành lòng nhìn anh ấy khổ sở như vậy, nghĩ rằng sau khi nói cho anh ấy biết, trong lòng anh ấy có thể cân bằng lại một chút, ai dè…”

“Ai dè chẳng những anh ấy không cân bằng lại được mà còn xúc động chạy tới nhà tìm gặp tớ chứ gì?”

“Cậu nhìn thấy tớ?” Lâm Ái vô cùng kinh ngạc.

“Một người sống sờ sờ như cậu đứng ở phía sau, nếu tớ không nhìn thấy chẳng phải là mù rồi à.”

“Vậy cậu sẽ tha thứ cho tớ đúng không?”

Âu Dương Vân thở dài, tức giận nói: “Tớ thấy cậu đừng nên cứ mãi đứng xa nhìn anh ấy như vậy mà không cho anh ấy biết.”

Sau khi tan tầm, hai người rời khỏi trường học, Lâm Ái đề nghị: “Tớ mời cậu ăn cơm nhé, xem như bồi tội được không?”

Cô gật đầu: “Được, không cho cậu mất tí máu thì cậu không biết tớ ác.”

Âu Dương Vân chọn một nhà hàng khá sang trọng, gọi một đống đồ ăn đắt tiền. Lâm Ái đau thịt đau trứng đau hết cả người, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đúng là không gì ác hơn lòng dạ phụ nữ, tớ tạo nghiệt gì mà lại kết bạn với một người như cậu chứ.”

Cô cười khẩy: “Mấy cái câu như tạo nghiệt gì này tớ thường xuyên dùng để hình dung Nam Cung Phong.”

“Vậy cậu ăn đi, hôm nay mà không ăn hết thì cậu biết tay.”

Âu Dương Vân gật đầu: “Yên tâm đi, tớ sẽ tiêu diệt hết toàn bộ, đi toilet trước đã.”

Cô đứng dậy, đi về phía toilet, bất ngờ lại gặp Âu Dương Kiều ở bên trong.

“Chị… Không phải chị đi Pháp rồi à?”

Âu Dương Kiều khiếp sợ nhìn cô, giây tiếp theo, sắc mặt lập tức thối y như bãi shit trong hố phân.

Âu Dương Vân cảm thấy rất buồn bực. Vì sao mỗi lần cô ra ngoài đi ăn luôn gặp phải mấy người cô không muốn gặp thế? Lần trước cả nhà đi ăn thì gặp Lý Giáp Phú, ngày hôm qua đi ăn với Nam Cung Phong gặp Giang Hựu Nam, hôm nay lại gặp Âu Dương Kiều, cuộc sống đầy bi kịch thế này, quả thật là khiến người ta sống không nổi mà.

“Đi rồi, cũng quay về rồi.”

“Chị có ý gì?”

“Tôi chỉ đồng ý với cô sẽ rời đi, nhưng tôi đâu có đồng ý với cô là vĩnh viễn không quay lại?”

“Chị… Chị…”

Âu Dương Kiều tức đến mức nói năng lộn xộn, chỉ vào cô nói: “Đây là chị tự tìm lấy, cứ chờ đấy cho tôi!”

Cô ta hộc tốc chạy về nhà, vọt vào phòng mình, mở ngăn kéo ra nhìn nhưng lại phát hiện chiếc bút ghi âm kia không thấy đâu.Chỉ một lúc sau, biệt thự nhỏ của nhà Âu Dương lập tức phát ra một tiếng gào thét kinh thiên động địa quỷ thần khiếp sợ…

“Ba, mẹ, có phải con hồ ly tinh Âu Dương Vân kia từng trở về không?”

Cô ta như bị bệnh thần kinh chạy xuống dưới lầu chất vấn ba mẹ mình.

Nguyễn Kim Tuệ nghi hoặc lắc đầu: “Không, có chuyện gì thế?”

“Không thấy bút ghi âm của con đâu nữa, là ai cầm đi rồi?”

Âu Dương Trường Phong chột dạ cầm tờ báo bên cạnh bàn, vừa đọc vừa nói: “Có khi con cất ở đâu xong không nhớ ấy chứ? Gần đây không có ai tới nhà cả.”

“Không thể nào! Rõ ràng con đặt ở ngăn kéo trong phòng, a a!! Con chết mất, con chết mất…”

Cô ta đặt mông xuống đất gào khóc. Hai ngày hôm nay đang lập kế hoạch làm sao tiếp cận Nam Cung Phong, bây giờ Âu Dương Vân bỗng dưng trở về, chiếc bút ghi âm có thể kìm hãm cô cũng không thấy đâu, chuyện sấm sét giữa trời quang như vậy sao cô ta có thể chịu được, giống như một con vịt được nấu chín, chỉ chút nữa thôi là ăn được lại đột nhiên bay mất.

Nguyễn Kim Tuệ thấy con gái khóc đến mức trời u đất ám, kinh hoảng trấn an: “Đừng khóc, đừng khóc, mẹ đi tìm giúp con.”

Nói xong bà ta lập tức chạy lên lầu tìm thay con gái.

Âu Dương Kiều càng khóc càng mệt, càng nghĩ càng không cam lòng, đột nhiên lầm bầm đứng lên, chạy thẳng ra khỏi nhà.

Cô ta lái xe đến tập đoàn Nam Cung, hùng hổ xông vào văn phòng Nam Cung Phong. Nam Cung Phong đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc để về nhà, bỗng nhiên nhìn thấy cô ta xông vào, khó chịu nhướn nhướn mày: “Gì thế?”

“Anh rể, em có lời muốn nói với anh.”

Mũi cô ta đỏ hoe, bước tới trước, uất ức lau nước mắt.

“Nói cái gì?”

“Chị em lừa anh đấy, mục đích chị ấy gả cho anh không đơn thuần đâu, chỉ là vì muốn trả thù ba mẹ em thôi, chị ta là một người hư hỏng.”

Nam Cung Phong ngẩn người một lát, rồi lại khinh thường cười lạnh: “Cô nghĩ rằng tôi tin mấy lời này sao?”

“Anh nhất định phải tin em, bởi vì những gì em nói là sự thật. Em không lừa anh, trên thế giới này, người duy nhất không lừa gạt anh rể chính là em.”

“Cô có thấy buồn nôn không?”

Nam Cung Phong ghét bỏ trừng cô ta một cái: “Lập tức ra ngoài cho tôi, tôi không rảnh nghe cô nói nhăng nói cuội.”

“Anh rể, sao anh không tin em? Âu Dương Vân quả thực là một kẻ lừa đảo, mười năm trước chị ta đã có hôn ước với một thằng ngốc, một khi anh giúp chị ta khiến gia đình em sụp đổ, chị ta sẽ bỏ anh mà đi, nhào vào lòng thằng ngốc kia!”

“A, cô bịa chuyện có thể bịa đáng tin một chút hay không, chẳng lẽ Nam Cung Phong tôi đây ngay cả một thằng ngốc cũng không bằng? Âu Dương Vân bỏ tôi nhào vào lòng một thằng ngốc? Ha ha, thật sự buồn cười chết đến cực điểm.”

Âu Dương Kiều thấy anh hoàn toàn không tin lời mình, vừa vội vừa giận mà giậm châm: “Em nói là sự thật, em vốn có chứng cứ, nhưng nó đã…”

“Nhưng nó đã làm sao cơ?”

“Không thấy đâu nữa…”

A, Nam Cung Phong lại cười lạnh: “Sớm đã nghe nói con gái thứ của Âu Dương Trường Phong giỏi kiếm chuyện, hôm nay gặp quả nhiên danh bất hư truyền.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.