Bàn tay thoăn thoắt bận rộn của Âu Dương Vân chợt cứng đờ, cô kinh ngạc ngước mắt nhìn anh, lắc đầu ấp úng nói: “Không... Không có... Sao thế?”
“Không có gì, chỉ là sực nhớ ra hồi trước rất nhiều lần em bảo muốn nói chuyện với anh, mà lúc đó bận việc quá nên anh không có thời gian nghe. Bây giờ đột nhiên nhớ tới nên hỏi chút thôi.”
Nam Cung Phong nói xong, hơi dừng lại một chút rồi hỏi lại: “Thật sự không có gì để nói ư?”
Tim Âu Dương Vân đập thình thịch, cô thấy ánh mắt của Nam Cung Phong vẫn không có gì khác trước, bèn chật vật nặn ra hai chữ: “Không có.”
Anh lại nở nụ cười rồi cúi xuống hôn lên trán cô một cái, dịu dàng nói: “Không có thì thôi vậy. Anh đi đây.”
“Vâng, bye bye anh.”
Khi Nam Cung Phong vừa bước ra khỏi cửa, Âu Dương Vân liền mất hết sức lực ngã ngồi trên ghế salon, ngẫm nghĩ về câu nói chứa đầy ẩn ý vừa rồi của anh, một dự cảm nào đó âm ỷ dâng lên trong lòng.
Âu Dương Vân đi tới trường học mà hồn phách như đã bay lạc đâu mất, suốt cả ngày cứ ngơ ngác thẫn thờ. Lúc lên lớp, cô cũng phạm phải mấy lỗi nhỏ nhặt rất nhiều lần. Vất vả lắm mới chống cự được đến lúc tan học, cô và Lâm Ái sánh vai nhau đi ra đến cổng trường, Lâm Ái bỗng hỏi: “Cậu không sao chứ? Sao tớ có cảm giác hình như cậu quẳng mất hồn mình đi đâu rồi ấy?”
Âu Dương Vân thật thà gật đầu rồi lại lắc đầu, không biết phải trả lời thế nào.
“Tức là có chuyện hay không có chuyện thế? Vừa gật vừa lắc thì ai biết đường đâu mà lần.”
Còn chưa nói dứt câu, cô bỗng quay ngoắt đầu lại, nhìn xung quanh mình một vòng.
“Rốt cuộc là sao? Cứ ấp a ấp úng có vẻ thần bí thế?”
“Sao tớ có cảm giác như là ai đang theo dõi mình ấy?”
Lâm Ái phì cười: “Cậu mắc bệnh rối loạn tâm thần đấy à? Đâu phải ngôi sao lớn đâu, ai mà thèm theo dõi cậu chứ.”
Âu Dương Vân hít sâu một hơi, kéo lấy tay Lâm Ái, nói: “Tụi mình đến nhà cậu nói chuyện đi.”
Một lúc sau, Âu Dương Vân đi vào nhà Lâm Ái, kể lại câu nói kỳ lạ của Nam Cung Phong sáng nay cho cô ấy nghe, để cô ấy phân tích xem những lời này có ngụ ý gì. Nghe xong, Lâm Ái không mấy quan tâm nhún nhún vai: “Cậu căng thẳng quá rồi đấy, có khi anh ta chỉ hỏi đại một chút mà thôi.”
“Vậy nếu đó không phải chỉ là hỏi đại thì sao?”
“Cậu đang nghĩ là anh ta biết gì đó, nên cố ý hỏi ra để thăm dò cậu đúng không?”
“Ừ, trực giác của tớ cho rằng như thế.”
“Sao có thể được chứ? Nếu anh ta đã biết chuyện gì đó, vậy thì chắc chắn sẽ nổi giận làm ầm lên rồi, đâu thể bình tĩnh nói chuyện hòa nhã với cậu như thế nữa? Tính tình Nam Cung Phong thế nào, chẳng lẽ cậu còn không hiểu rõ bằng tớ à?”
“Nhưng tớ cứ cảm thấy là lạ. Có khi nào...”
“Có khi nào gì cơ?”
“Tối hôm qua lúc tớ đang viết nhật ký thì anh ấy đột nhiên đi vào. Sau đó, trong lúc luống cuống tớ quên không khóa ngăn kéo lại mà đã đi tắm luôn rồi. Có khi nào, lúc đó anh ấy đã đọc được những chuyện không nên đọc hay không?”
Lâm Ái tức giận đẩy cô một cái: “Sao đến tận bây giờ mà cậu vẫn còn viết cái thể loại ấy chi vậy? Đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, không được cất giữ thứ đó, giữ lại là sẽ gây họa đấy! Sao cậu không chịu nghe lời tớ?”
Âu Dương Vân cũng cuống lên: “Đừng nói là anh ấy đã đọc được thật rồi? Vậy thì phải làm sao đây?”
“Tớ nghĩ chắc là không đâu. Nếu anh ta đọc được thì chắc chắn sẽ đi đến chất vấn cậu, chứ không thể nào im im suốt cả một buổi tối, mà sáng ra cũng không truy hỏi gì. Tớ vẫn chỉ có một câu nói kia, Nam Cung Phong không phải là loại đàn ông có thể nhẫn nhịn nuốt mọi thứ vào lòng đâu.”
Có điều, tuy Lâm Ái đã nói hết lời nhằm giúp cô yên lòng lại, nhưng Âu Dương Vân vẫn không thể an tâm được. Cô lo âu đi tới đi lui trong phòng, khiến Lâm Ái nhìn thấy mà đầu váng mắt hoa, bèn lớn tiếng kêu lên: “Đừng đi nữa có được không, tớ bị cậu làm chóng mặt hết rồi đây này.”
“Không được, tớ phải nói thật mọi chuyện với anh ấy thôi. Mặc kệ anh ấy có đọc nhật ký hay không, đêm nay tớ vẫn phải nói với anh ấy.”
Nói xong, Âu Dương Vân sải chân chạy ra ngoài. Lâm Ái vội vàng đuổi theo, chặn cô lại ở tầng dưới: “Cậu không được nói!”
Cô ấy tức giận quát lên.
“Bỏ ra, hôm nay không ai ngăn cản tớ được đâu. Tớ sắp điên mất rồi. Tớ nhất định phải nói ra hết mọi chuyện cho anh ấy biết, sau đó cầu xin anh ấy tha thứ!”
“Cậu điên rồi à? Nếu Nam Cung Phong biết được mọi chuyện cậu đã làm, anh ta sẽ không tha thứ cho cậu đâu! Chắc chắn anh ta sẽ sụp đổ trước cả cậu đấy! Nếu cậu muốn nhìn thấy anh ta bị như vậy, thế thì cậu cứ đi mà nói hết với anh ta.”
Âu Dương Vân vẫn kiên quyết chạy đi, Lâm Ái lại cố gắng ngăn cô lại: “Tớ thấy cậu đúng là điên thật rồi. Cậu đã quên mất Lý Giáp Phú kia rồi ư? Cứ xem như Nam Cung Phong có thể tha thứ việc cậu cưới anh ta vì mục đích báo thù đi, nhưng anh ta có thể tha thứ việc mười năm trước cậu đã có hôn ước với Lý Mộng Long không?”
“Có hôn ước thì sao chứ? Bọn tớ cũng đâu có cưới.”
“Vậy hôn ước của hai người đã hủy chưa? Hay là đến giờ nó vẫn chưa được hủy bỏ? Cậu được hứa hẹn là sẽ gả cho người khác mà lại đi cưới anh ta, cậu cho rằng Nam Cung Phong có thể chấp nhận loại tình yêu bị nhuốm bẩn ấy sao?”
“Tớ mặc kệ anh ấy có nhận hay không, hôm nay tớ nhất định phải nói, nhất định phải nói...”
Âu Dương Vân không kìm nổi nữa, òa khóc thật lớn. Vành mắt Lâm Ái cũng đỏ ửng lên, cô ấy ôm lấy Âu Dương Vân, nói: “Không phải là tớ sợ khi cậu và Nam Cung Phong kết thúc, Giang Hựu Nam sẽ có cơ hội nối lại tơ duyên với cậu. Cậu biết mà, xưa nay tớ không phải là người như vậy. Tớ chỉ đang đau lòng cho cậu thôi. Khó khăn lắm cậu mới lấy được trái tim của Nam Cung Phong, nếu chỉ vì một phút xúc động mà đánh mất, vậy thì cậu phải sống thế nào đây?”
"Lâm Ái, tớ hối hận lắm, tớ thật sự rất hối hận. Tại sao lúc đầu tớ lại nảy ra ý nghĩ bẩn thỉu như thế chứ? Tại sao lại muốn lợi dụng một người đàn ông đã từng chịu tổn thương chứ? Có phải tớ xấu xa lắm không? Tớ đúng là người phụ nữ xấu nhất trần đời mà.”
“Đây không phải là lỗi của cậu. Lúc cậu chọn trúng anh ta, cậu cũng không biết rằng anh ta từng phải chịu những thương tổn gì. Nếu như cậu quen anh ta từ sớm, biết anh ta giống như biết Giang Hựu Nam ấy, thì chắc chắn cậu sẽ không chọn anh ta đâu. Thật ra tớ biết rõ vì sao cậu mãi vẫn không chịu nhận tình cảm của Giang Hựu Nam, đơn giản là vì cậu không muốn làm tổn thương anh ấy, không muốn lợi dụng anh ấy, nên mới từ chối anh ấy mà thôi. Loại người không muốn làm đau bạn mình như cậu, sao có thể xem là phụ nữ xấu xa được chứ...”
Âu Dương Vân khóc đến mức mất tự chủ, ngồi xổm trên đất nắm chặt tóc. Trước đây rất lâu, cô từng cảm thấy cuộc đời mình đầy rẫy bi kịch, nhưng khi thời gian trôi cho đến hiện tại, cô lại bỗng thấy cuộc đời mình quá đỗi nực cười.
Quả thực là vừa nực cười vừa đáng buồn, đến nỗi không cần thiết phải sống tiếp nữa.
Mãi đến khi không gian xung quanh trở nên yên ắng, một người đàn ông trốn trong một góc khuất tối tăm mới hài lòng cầm máy quay rời khỏi đó.
Trong một quán cà phê có khung cảnh trang nhã, Âu Dương Kiều xem đoạn băng đã được người đàn ông trước mặt biên tập lại, phấn khích đến mức suýt thì bật cười thành tiếng. Cô ta đưa phong bì căng phồng chứa đầy tiền mặt cho anh ta, hớn hở nói: “Vất vả rồi, hy vọng lần sau chúng ta lại có cơ hội hợp tác nữa.”
Người đàn ông nọ cất tiền đi, đứng dậy nói: “Được, vậy sau này chúng ta lại liên lạc.”
Cô ta xem đi xem lại đoạn băng đủ để đẩy Âu Dương Vân đến vách núi kia, nói với vẻ căm hận: “Xem xem lần này làm sao chị tự bảo vệ mình được nữa.”
Vì trước đó đã sai lầm một lần, nên lần này cô ta đã học được cách khôn ngoan. Cô ta không hẹn Âu Dương Vân ra để hăm dọa muốn cô biết khó mà lui nữa, mà dùng cách quay phim lại, sau đó gửi tin nhắn nặc danh đến dinh thự Bạch Vân.
Đến khoảng giữa trưa, Nam Cung Tình Tình đi từ trường về nhà. Mẹ cô ấy kinh ngạc hỏi: “Sao giờ này đã về?”
Cô ấy ngồi phịch lên ghế salon, vừa thở hồng hộc vừa nói: “Chơi bóng rổ đến tận trưa, mệt gần chết.”
“Sinh viên các con đều không cần đi học đọc sách gì à? Sáng chơi bóng xong chiều về nhà nghỉ ngơi?”
“Ôi, thời buổi này còn sinh viên nào đọc sách nữa đâu chứ, huống chi còn là đại học năm thứ tư. Sinh viên năm thứ tư đọc sách sẽ bị người ta chế nhạo là mọt sách đấy.”
“Thế sao mẹ thấy chị dâu con bây giờ vẫn đọc sách cả ngày đấy thôi? Cũng đâu có biến thành mọt sách đâu.”
“Chị dâu của con còn phải dạy học sinh, còn con đâu cần đi dạy.”
“À, con không cần đi dạy, vậy là sau khi tốt nghiệp con cứ ăn cho sạt nghiệp là được rồi, phải không?”
Nam Cung Tình Tình không nhịn được mà trợn mắt nhìn mẹ mình: “Nhà chúng ta nhiều tiền mà, dù con có ngồi không ăn ba đời cũng không hết ấy chứ.”
“Con ấy, nếu khá bằng một nửa chị dâu con thôi, thì lúc chết đi mẹ cũng có thể nhắm mắt mỉm cười.”
“Vậy thì con càng không thể tiến bộ được, để mẹ con không phải nhắm mắt xuôi tay sớm.”
Bà Nam Cung bị mấy lời lẽ tinh quái của con gái chọc tức đến đau đầu, bèn đứng dậy nói: “Mẹ không nói nhảm với con nữa. Có thời gian so miệng lưỡi với con, chi bằng đi ngủ còn có ý nghĩa hơn.”
“Đúng đúng, con cũng cảm thấy vậy. Mẹ à, mẹ nên nghĩ như thế sớm sớm mới đúng.”
Trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại một mình Nam Cung Tình Tình, cô ấy buồn chán cầm máy chơi game lên chơi. Đúng lúc này, bảo vệ ngoài cửa tới thông báo: “Cô chủ, có một kiện hàng của cậu chủ vừa được gửi đến cần cậu ấy đích thân nhận, làm sao bây giờ?"
Nam Cung Tình Tình lười biếng ngẩng đầu: “Anh cứ ký thay anh ấy rồi cầm vào đây là được.”
“À vâng ạ.”
Bảo vệ vội vàng chạy ngược ra ngoài, một lát sau lại chạy về, trong tay là một kiện hàng được đóng gói cực kỳ cẩn thận kỹ càng. Anh ta cung kính đưa cái gói đến trước mặt Nam Cung Tình Tình, nói: “Cô chủ, xin nhận lấy.”
“Để đó đi.”
Cô ấy chẳng thèm ngước lên nhìn lấy một cái, chỉ ra hiệu cho anh ta đặt kiện hàng lên bàn bên cạnh.
Hai tiếng sau, máy chơi game hết pin, Nam Cung Tình Tình vươn vai duỗi người một cái rồi ngồi dậy. Bỗng liếc mắt nhìn thấy cái gói đặt cạnh mình, cô ấy buồn bực lẩm bẩm: “Còn có người gửi đồ cho anh mình cơ à? Từ hành tinh khác sao?”
“Là gì nhỉ? Hình như rất nhẹ, chắc không phải thứ gì quan trọng đâu nhỉ...”
Cô ấy nhìn trái ngó phải, cuối cùng thật sự không kìm nén nổi sự tò mò, liền cầm kéo cắt mở kiện hàng ra.
Trong hộp chỉ có một cái dĩa CD, ngoài ra chẳng còn gì khác. Nam Cung Tình Tình nổi cáu ném nó qua một bên: “Chỉ là một cái dĩa CD bỏ đi mà còn bọc kín mít trông thần bí như thế, làm hại mình còn tưởng là báu vật gì chứ.”
Cô ấy đứng dậy vào bếp tìm một ít đồ ăn rồi lại quay về phòng khách, trong lúc nhàm chán mới cầm dĩa CD kia cho vào trong đầu DVD, không mấy hứng thú chờ xem tiết mục ở trong đó. Có điều, ngay sau đó cô ấy cực kỳ bất ngờ khi thấy dĩa CD kia lại...
Miếng táo vừa cắn ra nghẹn cứng trong miệng, Nam Cung Tình Tình dán chặt hai mắt vào màn hình, cả người đều ngây ra. Mất một lúc lâu sau cô ấy mới phản ứng lại, bỗng chốc bổ nhào đến bên cạnh TV, vội vàng rút dĩa CD kia ra.
Cầm dĩa CD trong tay, Nam Cung Tình Tình không thể nào hình dung nổi tâm trạng mình lúc này là như thế nào nữa. Rất mờ mịt, rất bất lực, rất khiếp sợ, rất hốt hoảng, hoàn toàn không biết phải làm gì.