Mua Vợ (Bắt Lấy Tình Yêu: Cô Dâu Đắt Giá Của Tổng Tài)

Chương 9: Nói xấu



Mặt trời khuất núi, ánh sáng nhu hòa tỏa ra xung quanh, vừa không quá gay gắt, vừa không chói mắt, vô cùng dịu dàng.

Âu Dương Vân kết thúc công việc ở trường rồi quay về nhà chồng. Phòng khách rộng lớn không có một bóng người, cô đi thẳng lên tầng, mở cửa phòng ngủ của Nam Cung Phong, hướng thẳng về phía mật thất của mình, đi được nửa chừng đột nhiên ngừng lại, liếc mắt về bên phải, bỗng chốc không còn gì để nói.

Nam Cung Phong thực sự đã ra lệnh đổi chiếc giường kia, hôm qua là giường màu trắng, chăn ga gối nệm màu đen, hôm nay đổi lại giường màu đen, chăn ga gối nệm màu trắng, cô đi quanh cái giường đó ba lần, nghĩ nát cả óc cũng không nghĩ ra được, rốt cuộc vì nguyên nhân gì mà một người đàn ông lại ghét phụ nữ đến mức độ ấy...

Cho dù cô chạm vào giường của anh, anh thay chăn ga gối nệm mới là được rồi mà, cần thiết phải thay cả giường không? Người khó ở như thế, chẳng trách ly hôn liên tục như vậy.

Âu Dương Vân thở dài, quay người đi vào mật thất của mình, thay bộ đồ đồng phục dạy học trên người ra, xuống tầng một lần nữa, lúc này có Nam Cung Tình Tình - em gái của Nam Cung Phong đang ngồi trên sofa trong phòng khách. Cô nhanh trí nghĩ rằng cô bé này nhanh mồm nhanh miệng, có lẽ sẽ tìm hiểu được điều gì đó từ miệng cô bé này.

"Tình Tình."

Cô khẽ gọi một tiếng, cô bé đang cúi đầu chơi điện thoại đột ngột ngẩng phắt lên, đáp lại rất ngọt: "Ôi, chị dâu ạ."

"Mẹ đi đâu rồi em?"

"Mẹ đi lên núi Đế Vương rồi." Cô gái nhỏ gian xảo: "Đi cảm ơn Thượng Đế ban cho mẹ một cô con dâu tốt."

Âu Dương Vân cười ngượng, cô ngồi xuống bên cạnh cô nhóc kia, nhìn quanh một vòng, nhân lúc người trong nhà đều chưa về: "Chị có thể hỏi em một câu được không?"

"Được chứ, câu gì vậy ạ?"

Cô nhóc này quả nhiên dễ bắt chuyện.

"Anh trai em tại sao cứ kết hôn rồi ly hôn liên tục vậy?"

"Haizz..."

Nam Cung Tình Tình thở dài: "Sao người nào mới gả vào nhà cũng thích hỏi câu này, mà còn thích hỏi em thế nhỉ?"

Âu Dương Vân thấy hơi ngượng.

"Trước kia em không nói với ai hết, nhưng nếu chị đã hỏi thì em tiết lộ một chút xíu nha, ai bảo em thích chị cơ chứ."

Cô hướng mắt nhìn ra ngoài, thì thầm nói nhỏ: "Thực ra sở dĩ anh trai em cứ kết hôn rồi lại ly hôn là vì anh ấy đối xử với phụ nữ quá lạnh nhạt, không có tí nhiệt tình nào hết, lại còn hay bới lông tìm vết toàn thứ nhỏ nhặt đâu đâu. Lâu dần, cho dù cuộc sống đầy đủ chẳng thiếu thốn chút gì cũng khó có cô gái nào kiên trì được."

Riêng về khoản này thì Âu Dương Vân giơ cả hai tay tán thành.

"Anh ấy trước giờ không để bất cứ cô gái nào ở lại nhà mình quá ba tháng đâu, hoặc là người ta chủ động rời đi, hoặc là anh ấy sẽ có cách ép người ta đi. Chị có biết anh ấy khủng bố tinh thần đến mức nào không? Chị dâu thứ tư của em ở nhà mình được hai tháng, cho đến lúc chị ấy đi, anh ấy còn chẳng biết con gái nhà người ta tên là gì, haizz, đúng là khiến ba mẹ em mệt lòng mà..."

"Nhưng tại sao anh ấy lại như thế? Lẽ nào đầu óc anh ấy..."

"Đầu óc có vấn đề ạ? Em cũng nghĩ thế đấy."

"Lẽ nào anh ấy thực sự là...?"

Âu Dương Vân kinh ngạc bịt miệng, tuy rằng biết mọi chuyện chắc chắn có nguyên nhân, nhưng căn bản không nghĩ đến phương diện đó được.

"Cũng không phải như chị nghĩ đâu, thực ra là..."

"Nam Cung Tình Tình, em dám nói xấu sau lưng anh trai mình thế đấy hả?"

Sau lưng đột nhiên vang lên câu hỏi chất vấn như ma quỷ khiến hai cô gái cứng người, bỗng chốc há hốc mồm. Âu Dương Vân chỉ cảm thấy trái tim như bị tát một phát, cô căn bản không phải cô gái thích hóng chuyện, nhưng vì hiếu kỳ nhất thời khiến cô lâm vào tình cảnh hóng hớt thế này đây.

Nam Cung Tình Tình ngây người áp sát vào bên cạnh cô, ghé vào tai nói vội một câu: "Trong từ điển của anh trai em, hai chữ không được phép xuất hiện là ‘phản bội’. Em đã vì chị mà phản bội anh trai em rồi, anh trai em mà tức giận, hậu quả sẽ nghiêm trọng lắm, chị dâu à, chuyện ở đây giao cho chị nhé."

Huỳnh huỵch một tiếng, cô nhóc kia bỏ trốn mất dạng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.