[Ngôn Tình] Ngự Yêu (Ngự Giao Ký)

Chương 106: Biến cố



Yêu khí trong tay Kỷ Vân Hòa trùng trùng, tấn công vào lồng ngực đại quốc sư, nhưng nàng chợt mở to mắt!

Nàng......Thuật pháp của nàng hệt như đánh vào trong bông gòn vậy, lực đạo tức thì bị phân tán, thoáng cái trên người đại quốc sư phát ra ánh sáng......

Đồng tử của Trường Ý bị yêu khí đen của nàng chặn lại bên ngoài chợt co lại.

Chỉ nhìn thấy ánh sáng trên người đại quốc sư lập tức ngưng tụ lại trên lồng ngực hắn, hệt như yêu lực màu đen mà vừa rồi Kỷ Vân Hòa xuất ra toàn bộ đều hóa thành bạch quang, thoáng cái lại lần nữa ngưng tụ trước ngực hắn.

"Vân Hòa......"

Giọng khản đặc của Trường Ý  chưa truyền đến tai nàng, Kỷ Vân Hòa liền cảm thấy lòng bàn tay đau nhói: "Tiên ấn hộ thể......" Kỷ Vân Hòa không dám tin, trên ngực đại quốc sư cư nhiên có tiên ấn hộ thể!?

Sức mạnh va vào lồng ngực đại quốc sư dội ngược lại tấn công vào lòng bàn tay nàng, cánh tay của Kỷ Vân Hòa thoáng cái hệt như bị lực đạo này đánh đến gân cốt vỡ vụn.

Kỷ Vân Hòa lập tức bị đẩy ra, lần nữa nặng nề va vào bức tường đá xanh sau lưng.

Yêu khí đen tức thì biến mất, chín chiếc đuôi sau lưng nàng cũng biến mất không thấy, cả người Kỷ Vân Hòa hệt như không còn xương cốt, trượt trên bức tường, ngã xuống đất, hệt như hôn mê bất tỉnh.

Cảm xúc trong lòng Trường Ý dâng trào, trường kiếm trong tay y đâm thẳng vào sau lưng đại quốc sư.

Đại quốc sư vẫn không hề né tránh, mắt thấy thanh trường kiếm nọ sắp đâm vào lưng hắn, lúc này, một kẻ toàn thân nhuốm máu đột nhiên loạng choạng xông đến, trực tiếp chắn trước người đại quốc sư......

Thuận Đức công chúa......

Nàng ta thoát khỏi thanh kiếm ghim giữ trên tường, một thân đầy máu chắn trước người đại quốc sư, kiếm của Trường Ý đâm vào vai nàng ta, nàng ta gắt gao cắn răng chịu đựng, giơ tay bóp nát kiếm băng của Trường Ý, thuật pháp trong tay Trường Ý  lần nữa nổi lên, hơi nước xung quanh ngưng tụ thành một loạt mũi kim nhọn lao đến hướng Thuận Đức và đại quốc sư.

Thuận Đức lập tức kéo đại quốc sư hệt như thất thần sang bên cạnh, tung người vài cái, tránh khỏi kim băng, những kim băng đó cắm xuống mặt đất ba phân, sau khi chạm đất lập tức tan chảy thành nước.

Thuận Đức cùng đại quốc sư rơi xuống đất, nàng ta toàn thân đầy máu, nhuộm đỏ cả bạch bào của đại quốc sư.

"Sư phụ......Sư phụ......" Thần sắc của Thuận Đức run rẩy, gần như điên cuồng nhìn đại quốc sư, "Ta sẽ không để người chết trong tay của kẻ khác, ta sẽ không......"

Đại quốc sư dời mắt nhìn gương mặt vẫn còn vết sẹo của Thuận Đức, lúc này trên mặt nàng ta bị thương, còn có máu, trông vô cùng chật vật, hệt như chạm vào hình ảnh của một kẻ khác nằm sâu trong kí ức của đại quốc sư, đồng tử hắn chợt run, đưa tay, khẽ vuốt ve mặt Thuận Đức.

Bàn tay của đại quốc sư lành lạnh, chạm lên gò má của Thuận Đức khiến nàng ta khẽ rùng mình, sự điên cuồng trong mắt lui đi vài phần, có lại chút bình tĩnh mà mấy ngày gần đây chưa từng xuất hiện: "Sư phụ......"

Hai chữ này của Thuận Đức dường như đánh thức đại quốc sư. Toàn bộ thất thần cùng vụn vỡ trong mắt hắn thoáng cái biến mất: "Ngươi không phải nàng......"

Bốn chữ vừa cất lên, sự bình tĩnh trong mắt Thuận Đức công chúa cũng tức thời bị xé tan tành.

Đại quốc sư lần nữa quay đầu, nhìn Kỷ Vân Hòa bị tiên ấn hộ thể của mình đánh văng vào góc tường: "Nàng ta cũng không thể gặp được nàng......" Đại quốc sư khẽ nheo mắt, "Nhiều năm như thế, chưa từng có người nhìn thấy nàng, Kỷ Vân Hòa cũng không thể,"

Trường Ý đi qua hai người họ, cơ hồ dùng thân thể sắp cương cứng của mình đi đến bên cạnh Kỷ Vân Hòa, thi triển pháp thuật quá độ khiến toàn thân y vô cùng khó chịu, nhưng chút đau đớn này không thể ngăn cản y.

Trường Ý đi đến bên cạnh Kỷ Vân Hòa, y chạm vào cánh tay nàng, lại cảm thấy cánh tay bị thương của nàng mềm oặt vô lực, trong lòng y đau nhói: "Kỷ Vân Hòa......" Y gọi tên nàng, giọng khẽ run.

Kỷ Vân Hòa không đáp lại y. Máu tươi trên môi nàng khiến đáy lòng Trường Ý kinh hoảng, dường như quay về mặt hồ tĩnh mịch, y lẳng lặng đem nàng chìm xuống hồ băng, nghĩ đến cảnh đời này cũng không thể gặp lại......

Cơn đau kịch liệt trong lòng Trường Ý diễn ra chưa bao lâu. Một thân ảnh trắng bước về hướng bọn họ, bước chân mang theo áp lực cực lớn khiến cả người Trường Ý như đang trong áp lực ngàn cân, nhưng áp lực này không thể khiến y cúi đầu, y xoay đầu nhìn đại quốc sư.

Thần sắc của hắn chứa đầy sát khí, từng bước từng bước bước về hướng Kỷ Vân Hòa: "Ngươi không thể gặp được nàng." Giọng hắn lạnh lẽo, so với băng tuyết cõi Bắc càng lạnh hơn.

Trường Ý dưới áp lực ngàn cân, vẫn dùng kiếm chống đỡ, đứng dậy, không hề tránh né, chắn trước người Kỷ Vân Hòa.

Bốn mắt nhìn nhau, đại quốc sư khẽ hừ lạnh một tiếng: "Người cá, bản thân ngươi còn khó bảo toàn còn muốn bảo vệ nàng ta."

"Phải bảo vệ." Không nói nhảm, chỉ có ba chữ này.

Đại quốc sư giơ tay, kết ấn trong tay, tay áo vừa khoát, liền có ngàn vạn lưỡi đao do gió hóa thành giết về hướng Trường Ý.

Kiếm băng trong tay Trường Ý chắn ngang, cọc băng từ mặt đất nổi lên, chắn trước người Trường Ý, đỡ lấy những lưỡi gió. Gương mặt đại quốc sư lạnh lùng: "Sức cùng lực kiệt*" Bốn chữ này vừa phun ra, tay hắn lần nữa kết ấn, ánh sáng lóe lên, lưỡi gió chém nát cọc băng trước mặt Trường Ý, cứa vào mặt y, nhưng trước khi tiến gần đến trước mặt y, chúng lại đột ngột chuyển hướng, giết về hướng Kỷ Vân Hòa sau lưng y.

(* Nguyên văn 强弩之末 [Cường Nỗ Chi Mạt]: Dù sức mạnh có mạnh đến đâu thì cũng đã cạn kiệt)

Đôi đồng tử lam chợt co rút, thân hình Trường Ý lùi về sau, ôm lấy Kỷ Vân Hòa đang hôn mê, lấy thân mình chắn đỡ, chịu hết tất cả lưỡi gió của đại quốc sư.

Trên hắc bào lập tức xuất hiện vệt máu chảy ngang dọc, nhưng màu máu lại chìm vào sắc đen của áo bào, nếu không phải vì vai áo bị rách, có máu chảy ra, người khác chỉ nhìn thấy biểu tình không có nửa điểm bị thương trên mặt y cũng sẽ không ra. Y chỉ quan tâm đến Kỷ Vân Hòa trong lòng mình, lưỡi gió rơi trên người y, hệt như rơi xuống tảng đá bên cạnh vậy, không cách nào khiến y có bất kì cảm xúc nào, trừ phi......rơi trên người Kỷ Vân Hòa.

Mà chút cảm xúc của tâm tư này chẳng qua chỉ tồn tại trong chớp nhoáng, y xác nhận nàng không bị thương, lúc tai nghe thấy tiếng bước chân của đại quốc sư tiến lên trước một bước, kiếm băng trong tay chắn ngang trước mặt, cọc băng lần nữa xuất hiện.

"Vô ích." Đại quốc sư lạnh lùng trách một tiếng, cọc băng lần nữa bị chém đứt, trong nháy mắt, một giọt máu xuyên qua cọc băng bắn về hướng đại quốc sư chưa kịp phòng bị, đại quốc sư rốt cuộc khẽ nghiêng người, lần đầu tiên chủ động sử dụng động tác phòng bị, nhưng lúc hắn quay đầu lại, trên mi tâm hắn bị hàn băng ngưng tụ từ giọt máu kia quét ngang tạo thành một vệt máu nhàn nhạt.

Đại quốc sư dừng bước, mặc kệ giọt máu chảy từ mi tâm trượt xuống nửa bên mặt hắn, rơi xuống đất.

Người cá sức cùng lực kiệt này cư nhiên có thể làm hắn bị thương?

"Trong nhân thế trăm năm này, cũng chỉ có mỗi yêu quái nhà ngươi có thể lọt vào mắt ta." Đại quốc sư nói xong, lau đi vệt máu trên mi tâm, hắn nhìn Trường Ý.

Thi triển pháp thuật quá độ khiến ngón tay người cá bắt đầu kết sương, hơi thở thở ra giữa răng môi trắng đến mức khiến người ta không cách nào lờ đi. Đồng tử của y dường như bị tắc nghẽn, chuyển động chầm chậm mà cương cứng nhìn hắn.

"Chẳng qua, cũng chỉ là thế này thôi."

Tiếng gió quanh người đại quốc sư chợt nổi lên, mây gió trên trời ào ào kéo đến, không khí bên ngoài địa lao tức thời ngưng trọng khiến người khác đến cả hô hấp cũng thập phần khó khăn.

Một thân bạch y nọ phấp phới không ngừng trong cơn gió, hắn nhìn Trường Ý, trong ánh mắt cư nhiên động sát tâm đối với Trường Ý, mà đột nhiên, có một cơn gió không chịu sự khống chế của hắn lướt qua tai hắn. Gió nhẹ như thế, dường như khiến người ta không thể phát giác được. Nhưng cơn gió ấy lại không biết từ đâu mang theo những cánh hoa rơi, xuyên qua cuồng phong, xuyên qua người hắn.

Dưới cảnh tượng hung hãn này, những cánh hoa kia bay lơ lửng, bay về hướng Kỷ Vân Hòa.

Cánh hoa rơi trên người Kỷ Vân Hòa đang nằm trên đất.

Mặc kệ không khí xung quanh đang ồ ạt dao động, những cánh hoa ấy cũng không hề dao động.

Đôi mắt đại quốc sư khẽ nheo lại, nhìn Kỷ Vân Hòa, đột nhiên cơn gió cuốn lấy cánh hoa bay dường như quấn lấy tay áo của Kỷ Vân Hòa. Gió lạnh lay động tay áo nàng, sau đó quấn lấy cánh tay nàng, thổi lay lọn tóc đang rủ xuống của nàng, tay áo nàng phấp phới, lông mi run lên nhè nhẹ, sau đó Kỷ Vân Hòa đột nhiên mở mắt.

Đôi mắt hắc bạch phân minh, nhưng ánh sáng trong mắt có chút kì dị. Nàng chớp mắt một cái, Trường Ý chăm chú nhìn mắt nàng, lại từ đôi mắt này nhìn thấy thần sắc hoàn toàn không giống với thường ngày.

Cơn gió quấn lấy cơ thể nàng, cho nàng sức mạnh, giúp nàng đứng dậy.

Nàng chăm chú nhìn đại quốc sư, lại không nhìn Trường Ý đến một cái: "Xin lỗi, mượn cơ thể của nàng ấy dùng một chút." Lúc mở miệng nói chuyện, ngữ điệu cũng hoàn toàn không giống với ngày thường.

Kỷ Vân Hòa giống như trong chớp nhoáng biến thành một người khác.

Trường Ý ngây người.

Tình cảnh này......

Nhìn thấy Kỷ Vân Hòa đứng dậy, đại quốc sư khẽ nheo mắt lại, trong lúc hắn hoàn toàn không chuẩn bị, khí tức quanh người nàng khẽ động, không dùng yêu lực mà là sử dụng linh lực của ngự yêu sư, nhưng kì lạ là, thuật pháp nàng dùng......hệt như thuật pháp của hắn!?

Gió trong không khí hệt như bị "Kỷ Vân Hòa" hút lấy, từ bên cạnh đại quốc sư bắt đầu không ngừng hút đến bên người "Kỷ Vân Hòa".

Gió quá mức mãnh liệt, bụi đất bị gió cuốn bay, vẽ ra một đường ranh giới, mà ranh giới này khiến cơn gió vô hình biến thành hữu hình.

Giữa đại quốc sư và "Kỷ Vân Hòa", dường như.......bắt đầu nổi lên một trận chiến thông qua cơn gió.

"Kỷ Vân Hòa" đứng giữa không trung, ánh mắt lạnh lẽo nghiêm túc, nàng nhìn đại quốc sư, trong tay hạ quyết, gió trong không trung liền không thể nào duy trì được nữa, ùn ụt kéo về hướng "Kỷ Vân Hòa".

Mà đại quốc sư, từ lúc vừa nghe thấy tiếng gió quanh người "Kỷ Vân Hòa" nổi lên ba phần sát khí, hắn kinh ngạc lại không dám tin nhìn nàng, lúc này, lại nhìn thấy quyết trong tay "Kỷ Vân Hòa", đường cong của ngón tay, mỗi một động tác chuyển biến đều khiến sự chấn động trong lòng hắn khó có thể khống chế được.

Cảnh tượng trong quá khứ từng chút từng chút một xuất hiện trong đầu, dung mạo cùng giọng nói của "người đã khuất" ấy vang lên bên tai.

"Cái này cần làm thế này......"

"Không được lười biếng."

"Đồ đệ của ta thu nhận quả thật là thông minh......"

Từng màn, từng câu, đều in sâu trong đầu hắn, cho dù là đã trải qua trăm năm, lại thêm trăm năm nữa, hắn cũng không thể nào quên được......

Không cần "Kỷ Vân Hòa" đối phó với hắn trong cơn gió này, bản thân hắn đã không thể đấu lại lòng mình.

Tất cả "gió" đều chuyển đến bên người "Kỷ Vân Hòa", nàng giẫm trên ngọn gió cuốn theo bụi đất, từ trên cao nhìn xuống đại quốc sư, thần sắc đó trùng khớp với người trong kí ức của hắn.

Thế là tất cả phủ nhận trước đây, sát ý lúc này đều biến thành sự rung chuyển trong cõi lòng cùng khóe môi của hắn.......

"Sư phụ......"

Hai chữ này từ miệng hắn phun ra, mà hai chữ này đối với đại quốc sư mà nói, ý vị là gì, Thuận Đức công chúa hẳn hiểu rõ.

Thuận Đức nhìn "Kỷ Vân Hòa", bàn tay bên người khẽ siết chặt thành quyền.

"Kỷ Vân Hòa" lúc này kết ấn trong tay, không ai nhìn rõ thân ảnh nàng, nàng thoáng cái di chuyển đến trước mặt đại quốc sư.

Có lẽ, đại quốc sư trông thấy nhưng hắn không tránh, hắn chăm chú nhìn nàng, ánh mắt dường như nhìn xuyên qua nàng để chạm đến linh hồn của nàng ấy.

Đại quốc sư không hề né tránh, hệt như đã đợi khoảnh khắc này rất lâu rồi, hắn nhìn cánh tay bị đánh gãy của "Kỷ Vân Hòa" dưới sự trợ giúp của gió mà lần nữa giơ lên, nhìn ánh sáng của kết ấn trong tay nàng, cho đến khi ánh sáng ấy thắp sáng đôi mắt đen nhánh của hắn, đồng thời cũng soi sáng đáy lòng u tối chưa từng mở ra trong trăm năm nay của hắn.

Một chưởng hung hăng đánh đến, không có nửa điểm do dự đánh thẳng vào lồng ngực đại quốc sư.

Hệt như vị trí ban nãy Kỷ Vân Hòa đánh vào lồng ngực hắn, nhưng kết quả hoàn toàn bất đồng.

Tiên ấn hộ thể trong lồng ngực đại quốc sư vừa xuất hiện, ánh sáng chẳng qua vừa lóe lên trong chốc lát, liền giống như bị nghẽn lại, chỉ là dưới đòn công kích này, tản ra ánh sáng dìu dịu. Bỗng nhiên, "rắc" một tiếng, ánh sáng lụi tàn, tiên ấn hộ thể bị vỡ rồi.

Mà đại quốc sư lại hệt như không cảm nhận được gì, không chống cự, không phản kháng, chỉ lẳng lặng nhìn "Kỷ Vân Hòa."

"Người vẫn luôn ở đây." Hắn nghĩ lại những lời Kỷ Vân Hòa vừa nói lúc nãy, khóe môi cư nhiên nhếch lên "Người vẫn luôn ở đây."

Vết nứt của tiên ấn hộ thể càng lúc càng lớn, khóe môi đại quốc sư chảy máu, hắn bất động, không lau đi, chỉ chăm chú nhìn "Kỷ Vân Hòa" trước mặt.

Nghe thấy tiếng vỡ vụn thanh thúy của tiên ấn hộ thể, biểu tình của "Kỷ Vân Hòa" lạnh lẽo xuống, rốt cuộc lộ ra chút cảm xúc: "Trước khi ta chết, đã bảo hộ tính mạng ngươi, cho ngươi tiên ấn hộ thể, không phải muốn ngươi ở lại nhân thế biến thế gian này thành địa ngục."

"Người muốn giết ta, cầu còn không được." Giọng của đại quốc sư không hề đau khổ, sau đó ánh sáng trong lồng ngực hắn dần dần biến mất dưới lòng bàn tay của "Kỷ Vân Hòa", hắn chợt nở nụ cười.

Hắn nói lời này, hệt như đã đợi ngày này rất lâu rồi vậy.

Khóe môi "Kỷ Vân Hòa" mấp máy, gió quấn lấy người nàng lại trở nên càng thêm mãnh liệt, nàng cắn chặt răng, khiến tất cả cơn gió đầy quấn lấy nàng, truyền vào hướng lòng bàn tay nàng.

Giữa tiếng gió vì vù, ánh sáng của tiên ấn trong lồng ngực đại quốc sư càng lúc càng suy yếu, cuối cùng một tiếng vỡ vang lên, ánh sáng rốt cuộc biến mất!

Tiên ấn vụn vỡ, lực đạo tản ra xung quanh, chặt đứt cây cỏ, lúc này Lâm Hạo Thanh một mực bị thuật pháp của đại quốc sư áp chế cuối cùng cũng thu được tự do. Hắn trở người ngồi dậy, đau đớn ho khan.

Mà đôi mắt "Kỷ Vân Hòa" lúc này bắt đầu từ từ nhắm mắt, nước mắt đọng lại bên khóe mắt nàng, đại quốc sư lại cười nhìn nàng, cuối cùng trong lúc Kỷ Vân Hòa rốt cuộc cũng nhắm mắt lại, một tiếng hét từ sau lưng đại quốc sư truyền đến!

"Ta không cho phép!"

Thuận Đức điên cuồng lao lên trước, nàng ta giận dữ quát, trong lúc mọi người đều chưa kịp phản ứng, năm ngón tay của nàng ta hóa thành trảo, từ sau lưng đại quốc sư lao đến, móng tay sắc bén thoáng cái xuyên qua người đại quốc sư.

Máu tươi lập tức trào ra sau lưng hắn, đại quốc sư khẽ quay đầu, pháp thuật còn xót lại trong người liền thông qua ngón tay của Thuận Đức bị nàng ta hút vào trong người.

Sức mạnh cực đại thoáng cái chảy vào trong người Thuận Đức, khiến dung mạo nàng ta càng trở nên nhăn nheo đáng sợ.

Nàng ta cười điên cuồng: "Ha ha ha! Muốn giết người! Chỉ có ta mới có thể giết người! Ha ha ha ha!"

Nàng ta cười như phát điên rồi, liều mạng hút lấy sức mạnh trong người đại quốc sư!

Mà lúc này tiên ấn hộ thể không còn nữa, đại quốc sư đã bị trọng thương, không thể đẩy nổi Thuận Đức ra, gió xung quanh Kỷ Vân Hòa cũng dần lui đi, mắt Kỷ Vân Hòa rốt cuộc cũng nhắm lại.

Đại quốc sư đưa tay, dùng sức mạnh cuối cùng của mình đem Kỷ Vân Hòa đưa vào lòng Trường Ý.

"Đi......"

Hắn không còn sức nói chuyện, sau khi hút sức mạnh của đại quốc sư vào người, vết thương đáng sợ trên người Thuận Đức đều tức tốc lành lại, nàng ta xoay đầu, khí tức màu xanh bùng phát: "Hôm nay ai cũng đừng hòng đi!" Giọng cười sắc nhọn vang lên "Các ngươi đều phải chết ở đây! Các ngươi đều phải chết ở đây! Sau này thiên hạ đều là của ta! Ha ha ha!"

Trường Ý ôm Kỷ Vân Hòa, thi triển pháp thuật quá độ khiến y đi cũng thập phần khó khăn, khí xanh bao phủ trời đất, y chật vật ngưng tụ thuật pháp, e là đến cả ngự gió cũng không thể.

Trường Ý nhìn Lâm Hạo Thanh đang nằm trên mặt đất đau đớn ho khan, dưới đòn công kích kia của đại quốc sư, thân thể hắn hình như cũng đã bị trọng thương......

Tử cục......

Trong tình thế nguy hiểm! Đột nhiên trên nền trời xẹt ngang qua một đạo bạch quang, phá vỡ ánh sáng xanh thiên la địa võng của Thuận Đức công chúa.

Trường Ý chưa nhìn rõ dáng vẻ của người đến, chỉ cảm thấy cánh tay bị người khác vừa kéo, thoáng cái, y cũng nhìn thấy Lâm Hạo Thanh xuất hiện bên người mình.

Người đến một tay kéo một người, trong chớp nhoáng liền đưa bọn họ phá vỡ ánh sáng xanh của Thuận Đức, bay thẳng lên trời, rời khỏi nơi phát ra tiếng cười sắc nhọn của Thuận Đức.

Bọn họ được cứu đi, Thuận Đức cũng không sốt ruột, nàng ta hút cạn luồng sức mạnh cuối cùng trong người đại quốc sư, sau đó liền đẩy hắn ra, đại quốc sư loạng choạng hai bước, bục trên mặt đất, hắn đã rất nhiều năm chưa từng ở góc độ này mà nhìn mặt đất, cũng chưa từng ở góc độ này mà ngẩng đầu nhìn người khác.

Hắn quay đầu nhìn Thuận Đức công chúa, đây chính là nữ tử được một tay hắn nuôi lớn vì chấp niệm của bản thân......

Bởi vì sức mạnh ồ ạt tiến vào trong người khiến gương mặt nàng ta trở nên cực kì đáng sợ, những vết thương chưa được xử lý giờ phủ một lớp khí xanh, ngang dọc trên mặt nàng ta, hệt như rễ cây phân bố, khiến người khác khiếp sợ. Trong mắt nàng ta đã hoàn toàn không còn nhân tính, chỉ còn lại sự điên cuồng muốn giết chóc.

Nàng ta ngẩng đầu nhìn trời, tùy tiện khoát tay, xuất ra một luồng sức mạnh, muốn đánh về hướng bọn Trường Ý vừa chạy trốn kia, nhưng lại bị người khác đỡ được, sức mạnh dội đến bên cạnh đại quốc sư, trên mặt đất xuất hiện một dấu vết thật sâu.

Thuận Đức dường như muốn đuổi theo, nhưng nàng ta lại đột nhiên ho khan hai tiếng.

Sức mạnh trong người nàng ta quá lớn, có vẻ đang bắt đầu va chạm với nhau, nàng đau đến quỳ xuống đất, thân thể lúc co rút lúc run rẩy, qua một hồi lâu cũng chưa bình ổn lại.

Đại quốc sư nhìn nàng ta, nhưng bây giờ hắn đến cả sức đứng lên cũng không có.

Không biết bao lâu sau, sắc trời đã tối, sức mạnh trong người Thuận Đức rốt cuộc đã hợp nhất lại, nàng ta ngẩng đầu nhìn trời một cái, bọn người kia e là đã trốn thoát thành công rồi, nàng ta xoay đầu nhìn đại quốc sư bên cạnh.

Hắn vẫn nằm trên đất, không cách nào đứng dậy, sắc mặt xám xịt, mái tóc đen nhánh kia cũng trong ngày hôm nay đột nhiên trở nên bạc phơ.

"Sư phụ." Thuận Đức công chúa cúi đầu nhìn đại quốc sư nằm trên đất, hệt như nhìn thấy gì đó rất buồn cười, "Ha ha ha ha, sư phụ, người cũng có ngày nằm trên mặt đất này. Ha ha ha!" Nàng ta cười xong, giơ tay kéo đại quốc sư lên, dìu hắn, từng bước từng bước đưa hắn vào trong địa lao.

Vào trong đấy, Thuận Đức tiện tay đẩy cửa một lồng giam ra, ném đại quốc sư vào trong, nàng ta khóa cửa ngục lại, ngồi xổm bên ngoài.

Trong địa lao u tối, chỉ có một ngọn đuốc vẫn đang cháy, ánh lửa lay động phản chiếu lên mặt Thuận Đức, nàng ta đưa mắt nhìn đại quốc sư hốc hác trong lồng giam, sắc mặt lúc cười lúc giận, lúc lại yên tĩnh, cuối cùng lại bật khóc lên.

"Người xem, người xem, thế sự vô thường, ai biết ngày mai sẽ phát sinh chuyện gì, người là kẻ cao cao tại thượng biết bao nhiêu, hệt như vầng trăng trên trời vậy, từ nhỏ con chỉ có thể ngẩng đầu nhìn người, nhưng bây giờ, sao người lại tệ hại đến mức này?"

"Người muốn chết, người cho rằng kẻ trong lòng của người đã về rồi, nàng ta thông qua Kỷ Vân Hòa lần nữa quay về thế gian này phải không? Nàng ta muốn giết người, người liền muốn chết? Bằng gì chứ!" Nàng ta đứng dậy, "Con không cho phép! Cả đời này, người muốn con thế nào, con liền thế đấy, giờ đây, người cũng nên thuận theo con đi."

Nàng ta xoay người, chiếc bóng bị ánh lửa kéo dài rơi trên người hắn.

"Sư phụ, sức mạnh của người đã cho con rồi, người đừng lo, con sẽ hoàn thành ước nguyện của người, con sẽ thay người, khiến thiên hạ này bán tang."

Nàng ta khẽ quay đầu lại, nhếch môi cười, nụ cười ấy hệt như động vật, nhếch lên đến tận mang tai, quỷ dị tựa như quỷ dữ dưới địa ngục.

~Wattpad: Rosenychungchung~

Mừng vì dường như Cửu nghe thấy tiếng lòng của mị nên đã sửa lại chương 106 gây cấn thế này, ban đầu nội dung chưa sửa khiến mị cực chán, boss lớn như quốc sư chưa lên sàn đã bị Thuận Đức hút hết sức mạnh. Giờ Cửu sửa nội dung, chương này dài với hay hơn nhiều ~ Mị không phàn nàn nữa, sẽ chăm up truyện hơn~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.