[Ngôn Tình] Ngự Yêu (Ngự Giao Ký)

Chương 60: Trù Mã



Tiêu đề truyện có chút trừu tượng, "trù mã" (nguyên văn 筹码) ở đây theo tớ được hiểu, thì nó có nghĩa là sự vật hoặc điều kiện để trao đổi nhằm hưởng được lợi ích, nên tớ dịch tạm là "giá trị". Nhưng vì trình độ chưa cao, sợ có sai xót nên hi vọng có bạn nào hiểu được từ này thì góp ý giúp tớ với, được không? Tớ rất mong nhận được sự đóng góp để hoàn thiện bản dịch a ~

Thời điểm Kỷ Vân Hòa tỉnh lại lần nữa, đã là đêm khuya. Ngọn đèn chập chờn trong phòng, ánh lửa cháy trong lò sưởi bạc khiến cho cả phòng trở nên ấm áp hơn, tiếng gió tuyết đặc trưng của cõi Bắc vi vu ngoài cửa sổ đã khép chặt. Đây chính là đêm của Khổ Hàn, là nơi đang diễn ra chiến tranh khiến cho không biết bao nhiêu người phải chôn thân.

Nhưng nay thời loạn thế chiến tranh, chết đi nói không chừng là một loại giải thoát.

Kỷ Vân Hòa trở mình ngồi dậy, nam tử hắc bào đang ngồi bên lò sưởi nghiêng mắt quét qua người nàng một cái.

Sắc mặt nàng nhợt nhạt, cánh tay chống đỡ cơ thể gầy đến có chút đáng sợ, lửa đỏ phản chiếu xương cốt lồi ra cùng huyết quản của nàng tạo thành chiếc bóng trên tường, khiến sau tay nàng trông càng khó coi hơn.

Bàn tay cầm thư của Trường Ý khẽ siết chặt, ánh mắt y dời khỏi người nàng, rơi trên mặt sách, ngồi thẳng người, dường như không hề quan tâm.

Mà nàng cũng không chút lảng tránh nhìn bóng lưng y, đánh giá một hồi, tò mò mở miệng hỏi: “Ngươi đang xem gì vậy?” Qua bên ngoài phần cánh tay y che chắn, nàng từ xa có thể nhìn thấy vài chữ ẩn hiện ghi “phủ quốc sư”, “thanh điểu”.

Sau khi thanh vũ loan điểu rời khỏi ngự yêu cốc, cuối tháng trước, nàng ta đã ở cõi Bắc tái xuất nhân gian, khiến cho Thuận Đức công chúa bại trận, gặp hiểm nguy mất mạng, dẫn dụ đại quốc sư đến cõi Bắc cùng thanh vũ đại chiến mười ngày mười đêm vẫn chưa phân thắng bại ở giữa sông núi Khổ Hàn.

Thế nên, Trường Ý một mình xông vào phủ quốc sư, đem nàng đi, giết Thuận Đức công chúa, phóng hỏa phủ quốc sư, sau đó......

Sau đó nàng cũng không biết chuyện gì nữa rồi.

Từ khi nàng bị nhốt trong tiểu viện của đảo Hồ Tâm này. Những người mỗi này nàng gặp, ngoại trừ nha hoàn Giang Vi Nghiên bị Trường Ý ném đi, những nô bộc ở dưới lầu nàng đi lại quét dọn, đương nhiên......còn có cả Trường Ý.

Bọn nô bộc không nói cho nàng biết, Trường Ý cũng vậy.

Lúc này, nhìn thấy những câu từ trên bức thư này, nàng mơ hồ có một loại cảm giác như vẫn đang kết nối với thế giới bên ngoài vậy. Nàng tiếp tục hiếu kì hỏi Trường Ý: “Ngươi một mình xông vào phủ quốc sư, những chuyện khác không nói, nhưng chỉ việc giết đi một mạng của Thuận Đức công chúa......dựa theo những hiểu biết của ta về đại quốc sư, chắc hẳn hắn cũng sẽ không ngồi yên một chỗ. Hắn có thể sẽ đến tìm ngươi gây phiền phức?”

Trường Ý nghe xong, lúc này mới quay đầu lại, nhìn nàng suy yếu đang nằm trên giường một cái: “Dựa theo hiểu biết của nàng về đại quốc sư......” Thần sắc của y lãnh đạm, đem theo bảy phần không vui, “Hắn có thể tìm ta gây phiền phức gì?”

Kỷ Vân Hòa ngẩn người, nàng cứ tưởng Trường Ý sẽ không đáp lại nàng, tệ hơn là sẽ khiển trách nàng, nói rằng chuyện này không liên quan đến nàng, nhưng không nghĩ đến, y cư nhiên quan tâm đến một khía cạnh kì lạ như vậy, khiến nàng nhất thời không biết phải đáp thế nào.

“Hắn......” Nàng do dự một hồi, lại hỏi tiếp “Chuyện gì cũng không làm sao?”

Trường Ý quay đầu, đem thư trong tay đặt vào lò sưởi đốt đi, ngón tay thon dài cầm lấy bức thư cho đến khi lửa bén đến đầu ngón tay, y mới buông tay ra, khoát tay áo, phủi bụi đi, y đứng dậy, câu chuyện lúc này mới quay về như nàng đoán lúc nãy——

“Chuyện này, không liên quan đến nàng.”

Kỷ Vân Hòa gật đầu, bĩu môi, đúng là không ngoài dự đoán, vẫn không chút mới mẻ như vậy.

Nàng nhìn Trường Ý muốn rời đi, hỏi: “Vậy trên thế gian này, còn có chuyện gì, liên quan với ta không?”

Bước chân rời khỏi của Trường Ý khẽ dừng lại một chút, không đáp, nàng hỏi tiếp: “Trường Ý, có phải là cho đến khi ta chết đi, ngươi vẫn sẽ giam cầm ta không?” Nàng cúi đầu nhìn ngón tay tái nhợt, gầy gò của mình, “Ngươi biết rõ ta muốn gì nhất, ghét gì nhất, cho nên, ngươi dùng phương thức như vậy để giày vò ta, trừng phạt ta, ngươi muốn khiến ta đau khổ, cũng muốn khiến ta tuyệt vọng......”

Thời điểm nàng nói những lời này, y không quay đầu cũng không rời đi.

Cho đến khi nàng nói: “.....Ngươi thành công rồi.”

Lúc này y mới xoay đầu lại, trong đôi đồng tử lam băng kia, không hề có chút cảm xúc dao động: “Nếu là như vậy, thật tốt quá rồi.”

Để lại câu này, thân ảnh y hệt như lúc đến, vô thanh vô tức mà rời đi.

Ngọn lửa lò sưởi trong phòng vẫn không ngừng cháy, Kỷ Vân Hòa cũng vén chăn ra, đi xuống giường, nàng đi đến bên ô cửa, đẩy cửa sổ ra, gió tuyết bên ngoài không chút khách khí quật vào mặt nàng. Gió lạnh thâm nhập tận xương tủy, cơ hồ lóc đi một chút ít da thịt còn sót lại trên gương mặt nàng.

Nàng đứng một hồi trong gió lạnh, cho đến khi hơi ấm trên người tản đi, nàng mới đóng cửa sổ lại, ngồi trước gương trang điểm, nhìn chính mình trong gương nói: “Mặc dù có chút lỗi với y, nhưng như vậy thật quá khổ sở rồi.” Kỷ Vân Hòa nói xong, đưa tay xoa xoa má mình, gương mặt gầy gò, mệt mỏi này làm thế nào có thể che giấu được đây, nàng thở dài nói:

“Không thể cầu xin Trường Ý ra ngoài, ngây ngốc trong căn phòng này, một chút phong cảnh cũng không nhìn thấy, sức khỏe ngày càng tệ, cơm không ăn nỗi, còn nôn ra máu...... những ngày tháng này thực sự quá khó sống rồi.”

Nàng xòe bàn tay, khởi động sức mạnh trong thân thể, khiến cho khí tức màu đen yên ắng lâu ngày trong người nàng lần nữa thoát ra khỏi ngón trỏ, khí đen giãy giụa, hỗn loạn dao động. Kỷ Vân Hòa nhìn nó nói, ánh sáng trong mắt khẽ chuyển động:

“Cũng không sống được bao nhiêu ngày nữa, dựa vào ngươi thêm một lần thì thế nào nhỉ?”

Dứt lời, một đốm lửa đen sáng như ngôi sao lóe lên trên đầu ngón tay nàng.

Mà lúc này, một nơi khác ngoài khoảng tuyết trắng mênh mông.

Thủ đô Đại Thành quốc, ánh trăng bao phủ vạn vật, trong đô thành, đang trong giờ giới nghiêm, bốn bên yên tĩnh. Kinh Sư còn chưa rơi tuyết, nhưng đã lạnh vô cùng.

Ở phủ đại quốc sư, trong gian phòng của hắn, giữa lớp lớp màn che màu trắng, hơi thở của nữ tử áo đỏ hóa thành sương trắng giữa không trung. Nàng nằm trên giường, chân trái, đôi tay, cổ, thậm chí cả gương mặt, toàn bộ đều bị vải trắng băng bó. Duy chỉ miệng và một con mắt lộ ra ngoài.

Nàng ta nhìn giá đèn bên giường, một con mắt nhìn chăm chăm ánh lửa, sương trắng từ miệng nàng thở ra càng lúc càng gấp gáp, thần sắc kinh hãi trong mắt càng lúc càng tăng thêm, lồng ngực nàng kịch liệt phập phồng, nhưng tứ chi không thể cử động, không có chút cảm giác.

Nàng chỉ có thể dùng sức hô hấp, cổ họng phát ra tiếng ồ ồ hỗn tạp.

Ánh lửa kia phản ánh trong mắt nàng, hệt như đêm lửa cháy đỏ rực kia, thiêu đốt cổ họng nàng, đun lấy huyết dịch trong người nàng, nung chín da thịt trên cơ thể nàng, cho dù nàng có hô khóc thế nào những đau đớn này cũng không hề biến mất.

Da thịt nàng ta lại cảm nhận được cơn đau, đau đến khiến tâm hồn nàng dường như bị rút ra khỏi thân xác.

Cho đến khi gương mặt nam tử lạnh lùng xuất hiện trước mặt nàng, hắn chắn trước ánh lửa bên giường, hệt như ngày đó, thời điểm hắn xuất hiện, tất cả ánh lửa đều hóa thành tro bụi, hắn chính là thần minh, lần nữa, mặc kệ ngàn dặm vạn dặm, đều có thể cứu nàng......

“Nhữ Lăng.”

Thuận Đức công chúa dần bình tĩnh xuống.

Sư phụ......

Nàng muốn gọi hắn, nhưng không gọi được gì, sau khi người này xuất hiện, cơn đau thiêu đốt toàn thân dần dần biến mất, hô hấp cũng chầm chậm bình ổn lại.

Đại quốc sư nói với nàng ta “Thuốc hôm nay, tuy uống vào có chút đau đớn, nhưng có thể chữa khỏi cổ họng của ngươi.”

Thuận Đức công chúa chớp chớp mắt, đại quốc sư đỡ nàng ta ngồi dậy, đút thuốc cho nàng uống.

Nuốt thuốc đắng xuống, ánh mắt Thuận Đức công chúa đột nhiên run lên, cổ họng như bị người ta dùng hai tay bóp chặt lại, nàng ta bỗng há to miệng, muốn hít thở không khí, nhưng hít thở không được, cơn đau khiến nàng ta muốn giãy giụa kịch liệt, nhưng tứ chi vô lực chỉ có thể run lẩy bẩy.

Trong mắt nàng ta đầy tơ máu, ánh mắt tha thiết nhìn đại quốc sư đang cầm chén thuốc.

Sư phụ, sư phụ......

Nàng muốn cầu cứu, nhưng hắn chỉ cầm chén thuốc đứng một bên, hắn nhìn nàng, nhưng cũng không hoàn toàn là nhìn nàng. Hắn muốn chữa khỏi cho nàng, nhưng dường như đối với nàng vốn dĩ không có chút thương tiếc nào. Cuối cùng, đau đớn dần dần biến mất.

Thuận Đức công chúa nghỉ ngơi hồi lâu......

“Sư phụ......”

Nàng ta cuối cùng khàn giọng phun ra hai chữ này. Lúc này, đại quốc sư mới gật đầu, nhưng gương mặt không thấy được chút ý cười: “Thuốc này hữu hiệu, Nhữ Lăng, chẳng bao lâu nữa, ta nhất định có thể trị khỏi gương mặt cho ngươi.”

Dứt lời, Thuận Đức công chúa trầm mặc một lúc: “Sư phụ.” Cả gương mặt nàng ta đều bị băng bó nên nói chuyện không hề dễ dàng, nhưng nàng vẫn có thể dùng một con mắt này để nhìn hắn, hỏi “Người muốn chữa trị cho ta, hay chỉ muốn chữa trị gương mặt của ta?”

“Nhữ Lăng.” Không hề do dự, không hề trầm tư, hắn trực tiếp nói “Đây không phải là một câu hỏi thông minh.”

Đây không phải là một câu hỏi thông minh. Đại quốc sư trước giờ sẽ không trả lời những kẻ ngu dốt và những câu hỏi ngu đần.

Hắn vì cái gì mà một mực đứng bên cạnh nàng, cứu nàng, bảo hộ nàng, thậm chí giúp nàng ngồi lên tôn vị “Nhị thánh”. Những đáp án này, xem ra Thuận Đức công chúa đều rất rõ ràng, cho nên trước giờ nàng ta chưa từng hỏi, không làm kẻ ngốc, không hỏi việc ngốc, dựa vào giá trị của mình, bước trên con đường người thường không thể đi, làm những việc mà người khác không dám làm.

Bởi vì, nàng có giá trị. Nàng có được sự bảo hộ của kẻ đứng đầu thiên hạ.

Mà những thứ nàng nhận được......chẳng qua cũng chỉ là một trị giá.

Gương mặt nàng ta đều bị băng bó, thế nên đại quốc sư đút thuốc cho nàng xong liền xoay người rời đi, Thuận Đức công chúa nằm trên giường, ngón tay bị lửa thiêu đến đen thui đem tấm ga trải giường làm từ vải cao quý kia khẽ nắm thật chặt trong lòng bàn tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.