Nhan Hiểu ngây người, cô ta không ngờ Tần Hằng lại thật sự giết người, cô ta cảm thây cho dù Tần Hằng là người của nhà họ Tần ở Yên Kinh, hai cái mạng cũng không thể giết người bừa bãi như vậy.
Cô ta sẽ không bao giờ có thể tưởng tượng được gia tộc của Tần Hằng cường đại đến mức nào, giết hai mạng người thì có là gì, với gia tộc Tần Hằng mà nói, điều này chẳng khác gì giẫm chết hai con kiến.
Nhìn Lý Duệ đang nằm trên đất, đôi mắt như cá chết mở to nhìn mình chòng chọc, tim Nhan Hiểu đập loạn lên.
“Đoàng đoàng đoàng”, tiếng sấm đinh tai nhức óc lại vang lên từ phía chân trời, xung quanh là tiếng mưa rơi trên nền đất.
Tần Hằng chĩa họng súng vào Nhan Hiểu, một tia chớp sáng ngời loé lên, khuôn mặt Tần Hằng càng thêm âm u đáng sợ, hồn phách Nhan Hiểu đã bay mất một nửa.
“Tần Hằng, anh muốn làm gì?” Nhan Hiểu run giọng nói, Tần Hằng thật sự có thể sẽ nổ súng.
“Nếu không có cô ở giữa gây chuyện thì sao Chung Khiết có thể gặp chuyện?” Tần Hằng nói xong thì định bóp cò.
“Anh không được giết tôi…” Nhan Hiểu hét lớn: “Tôi đã là người phụ nữ của anh rồi, dù tôi làm gì sai thì anh cũng không được động vào tôi. Tối qua tôi còn điên cuồng cùng anh trên giường mà bây giờ anh lại đối xử với tôi như vậy, anh có xứng làm đàn ông không? Anh sẽ bị thiên hạ chê cười…”
“Bốp” Một người cấp dưới đang áp giải Nhan Hiểu hung dữ tát vào miệng cô ta: “Cậu cả mà cô cũng dám mắng, muốn chết à?”
“Xuỳ! Anh là cái thá gì mà cũng dám đánh tôi? Tôi nói cho anh biết tôi là người phụ nữ của chủ nhân anh! Tương lai tôi sẽ gả cho anh ấy!” Nhan Hiểu lớn tiếng nói, cô ta sốt sắng lấy báo cáo kiểm tra từ bệnh viện Nhân Ái trong túi ra rồi đứng dậy ném về phía Tần Hằng: “Anh tự xem đi, niêm mạc hạ thể của tôi bị rách rất có khả năng bị nhiễm trùng, đây còn không phải chuyện tốt mà Tần Hằng anh làm à?! Bác sĩ nói tình hình này rất dễ mang thai, cũng có nghĩa là rất có thể tôi sẽ sinh cho anh một đứa con trai, bây giờ anh lại đối xử với tôi thế này, Tần Hằng, lương tâm anh bị chó ăn rồi à?”
“Không phải anh định xử lý tôi à? Làm đi! Nổ súng giết tôi đi, đi theo loại đàn ông cặn bã như anh, tôi cũng chẳng có gì để nói cả. Bắn đi để tôi chết!” Nhan Hiểu “không hề sợ hãi” bước tới trước mặt Tần Hằng.
“Làm gì vậy? Quỳ xuống!” Nhan Hiểu ở trước mặt mình lại dám bất kính với Tần Hằng như vậy là do Khổng Quý Quân thất trách, ông lập tức hét lên ngăn cô ta lại.
“Tôi không muốn nhìn thấy cô nữa, cút ngay đi cho tôi.” Tần Hằng bỏ súng xuống, đúng là Nhan Hiểu đã là người phụ nữ của anh, nếu giết cô ta, anh sẽ không thể vượt qua được rào cản trong lòng.
“Cậu chủ…” Khổng Quý Quân khó hiểu nhìn Tần Hằng, cậu cả chơi đùa Nhan Hiểu rồi thì có làm sao? Chỉ cần anh nói một câu thôi là ông có cả trăm cách khiến cô ta sảy thai mà vẫn phải im miệng.
“Cút ngay trước khi tôi thay đổi ý định!” Tần Hằng lớn tiếng quát. Nhan Hiểu có thể giữ được mạng đã là kỳ tích rồi, cô ta cũng sợ Tần Hằng thật sự sẽ phát điên mà giết mình nên vội quay đầu bỏ chạy. Trong lòng cô ta vẫn rất vui vẻ, xem ra Tần Hằng đã tin lý do mình nói, đợi một thời gian nữa anh bình tĩnh lại thì cô ta sẽ tới tìm anh, khả năng có được anh lại càng lớn.
Năm phút sau, Khổng Quý Quân nhận được một cuộc điện thoại từ cấp dưới.
“Cậu cả, tôi kiểm tra rồi, tất cả các bệnh viện ở Kim Lăng đều không có cô Chung Khiết…” Khổng Quý Quân dè dặt báo cáo với Tần Hằng.
“Tiếp tục tìm, mấy thành phố xung quanh cũng phải tìm, cho dù đào ba tấc đất cũng phải tìm được Chung Khiết về đây cho tôi!” Tần Hằng đau buồn nói.
Một cấp dưới khác bước vào với vẻ mặt âm trầm, vừa nãy nghe nói Lý Duệ đưa Chung Khiết đến khách sạn Xuân Lệ, Khổng Quý Quân đã lập tức thông báo cho cấp dưới đến khách sạn đó tìm.
“Cậu cả, ông Khổng, chúng tôi đã kiểm tra camera giám sát bên ngoài khách sạn Xuân Lệ, cô Chung Khiết bị một chiếc xe chung Evcard đưa đi, hiện chúng tôi đang lục soát toàn thành phố để tìm tung tích của chiếc xe đó, đây là camera giám sát, mời anh xem…” Nói xong thuộc hạ mở máy đưa đoạn camera tối qua cho Tần Hằng xem.
Trong màn hình, Chung Khiết rơi từ tầng ba xuống, phần đầu bị va đập, sau đó chiếc xe chung Evard đi tới, một nam một nữ bước xuống kiểm tra Chung Khiết vài giây rồi nhấc cô lên xe rời đi.
Dù không nhìn rõ khuôn mặt của cả hai nhưng vẫn có thể nhận biết được qua tướng mạo bọn họ.
Tần Hằng yêu cầu cấp dưới phải tìm ra đôi nam nữ này trong thời gian ngắn nhất và đưa Chung Khiết còn nguyên vẹn về cho anh.
Tần Hằng ngồi trên ghế đá trong sân chờ đợi tin tức của Chung Khiết.
Ông trời rất không nể mặt đổ cơn mưa rất lớn, thi thể của vợ chồng Lý Duệ bên cạnh đã “máu chảy thành sông” và toàn thân Tần Hằng cũng ướt sũng, anh ngồi tại chỗ như một bức tượng điêu khắc sống động như thật. Bây giờ Chung Khiết vẫn chưa rõ sống chết nên anh chẳng có tâm trạng một mình vào nhà trú mưa, ngược lại để nước mưa lạnh băng trút xuống người còn khiến anh dễ chịu.
“Cậu cả, cậu vào trú mưa đi, mưa to như vậy, cơ thể cậu sẽ không chịu được mất…” Thẩm Vạn Thiên tới phía sau Tần Hằng rồi lo lắng thuyết phục. Ông và Khổng Quý Quân và sáu thuộc hạ khác đều đang đứng dầm mưa cùng Tần Hằng.
“Không cần, ông Thẩm, ông Khổng, hai ông về đi! Tôi có thể đợi Chung Khiết một mình …” Nước mưa tạt vào mặt Tần Hằng nhưng ánh mắt anh lại kiên định, anh tin rằng Chung Khiết sẽ bình an trở về.
“Nhưng…” Thẩm Vạn Thiên vẫn muốn thuyết phục Tần Hằng nhưng Khổng Quý Quân đã ngăn lại, ông kéo Thẩm Vạn Thiên ra xa Tần Hằng một chút: “Cậu cả không nghe ông đâu, bây giờ chỉ có cô Chung Khiết trở về nếu không dù trời long đất lở, cậu ấy cũng sẽ mặc kệ.”
“Nhưng không sao, chúng ta có camera giám sát, với khả năng của chúng ta chắc có thể tìm được hai người đó rồi đưa cô Chung Khiết trở về trong vài giờ nữa thôi.” Thẩm Vạn Thiên nghe Khổng Quý Quân nói vậy thì gật đầu, họ vẫn ở lại dầm mưa trong sân cùng Tần Hằng.
Một tiếng.
Hai tiếng.
…
Năm tiếng.
Cả một đêm.
Nằm ngoài dự đoán của Khổng Quý Quân, cho đến năm giờ sáng hôm sau họ vẫn chưa tìm được tung tích của Chung Khiết, cũng không tìm được hai người đã đưa cô đi.
Với lực lượng của Khổng Quý Quân, chỉ cần đôi nam nữ ấy xuất hiện ở bất kỳ khách sạn, nhà hàng hay đi xe, vào siêu thị mua đồ ở bất cứ nơi nào trong Kim Lăng thì họ đều có thể tìm ra.
Nhưng hai người này lại không hề có ghi chép gì ở Kim Lăng, hơn mười tiếng đồng hồ, Khổng Quý Quân vẫn chưa tìm được tin tức gì.
Khổng Quý Quân không dám nói cho Tần Hằng, ông sợ Tần Hằng sẽ càng lo lắng cho Chung Khiết.
Tin tức của Chung Khiết bị gián đoạn ở đây, nhưng cơn mưa trên bầu trời lại mãi không dừng.
“Ông Khổng, vẫn chưa có tin gì à?” Lúc này Tần Hằng từ từ quay đầu lại hỏi Khổng Quý Quân, sắc mặt anh tái nhợt, màu hồng trên môi cũng rất nhạt, giọng nói run rẩy, cơ thể cũng đang run nhẹ.
“Xin lỗi cậu cả, thuộc hạ bất tài, xin cậu…” Khổng Quý Quân áy náy nói, mí mắt Tần Hằng cụp xuống, ngã trong màn mưa.
“Cậu cả, cậu cả…” Khổng Quý Quân và Thẩm Vạn Thiên lập tức chạy tới bên Tần Hằng…
Cơn mưa lớn khiến Tần Hằng bệnh nặng, bác sĩ nói anh bị sốt đến mức suýt nữa đã trở nên thiểu năng.
Khi bệnh tình của Tần Hằng đã được kiểm soát, từ từ khá lên đã là năm ngày sau.
Trong năm ngày này, ngoài việc chăm sóc Tần Hằng ở nhà khách Tử Huyên, Khổng Quý Quân vẫn tích cực truy tìm dấu vết của đôi nam nữ kia.
Thật không may, ông đã tìm kiếm khắp Kim Lăng và mấy thành phố xung quanh nhưng vẫn không tìm thấy manh mối nào về họ dù là manh mối nhỏ nhất, bọn họ và Chung Khiết như đã bốc hơi khỏi thế giới này.
Năm ngày qua ở trên giường, ngày nào Tần Hằng cũng đọc nhật ký của Chung Khiết, anh cũng nghĩ thông suốt một số chuyện. Bây giờ không có tin tức về Chung Khiết, nói từ một phương diện khác thì đây cũng là chuyện tốt, anh tin tưởng Chung Khiết sẽ không sao, một ngày nào đó cô sẽ về bên anh.
Tần Hằng biết rõ mình cứ thế này cũng không phải điều Chung Khiết muốn thấy. Anh phải phấn chấn trở lại, tìm cô với thái độ tích cực nhất!
Tần Hằng hiểu trong 24 giờ, với lực lượng của Khổng Quý Quân không tìm được Chung Khiết cũng đã báo trước rằng rất có khả năng cô đã bị đưa đến một nơi khác, tìm kiếm Chung Khiết đã trở thành một “cuộc chiến kéo dài”.
Mỗi ngày Tần Hằng đều sẽ nghe Khổng Quý Quân báo cáo quá trình tìm kiếm Chung Khiết, đồng thời thông báo cho các quận khác của gia tộc, một khi có manh mối về Chung Khiết lập tức báo cáo cho anh. Khổng Quý Quân dần mở rộng phạm vi tìm kiếm toàn bộ khu vực Hoa Đông, Tần Hằng cảm thấy mình càng ngày càng gần tìm được Chung Khiết.
Tần Hằng ở nhà khách Tử Huyên đã đủ lâu nên rất bí bách, bây giờ anh muốn về đại học Kim Lăng xem xem.
Anh từ chối lòng tốt muốn đưa mình đi của Khổng Quý Quân, anh kéo lê cơ thể vẫn còn chưa khoẻ hẳn, ngồi vào chuyến xe bus tới trường đại học Kim Lăng.
Anh bước từng bước bên bờ hồ Nhuận Khê, nơi đó anh có ký ức đẹp nhất về Chung Khiết.
Tần Hằng chậm rãi lại gần hồ, bỗng nhiên anh nhìn thấy “Chung Khiết” đang đứng bên hồ, giống như lần đầu anh gặp Chung Khiết, “Chung Khiết” đang muốn nhảy xuống hồ.
“Đừng! Chung Khiết, đừng mà!” Tần Hằng hét lớn lao về phía “Chung Khiết”.
“Chung Khiết” nghe thấy tiếng của Tần Hằng cũng giật mình vui vẻ quay đầu lại, cô nhìn thấy Tần Hằng đang lao về phía mình, cô còn chưa phản ứng lại đã bị Tần Hằng nhào tới.
“Chung Khiết! Sao em lại ngốc thế, mấy ngày nay em đi đâu…” Tần Hằng và “Chung Khiết” lăn trên bãi cỏ, nhìn “Chung Khiết” vừa sợ vừa mừng nói.
“Tần Hằng, Tần Hằng…” Lúc này “Chung Khiết” bị Tần Hằng đè trên mặt đất mới nhẹ giọng gọi anh.
“Cô…” Khuôn mặt “Chung Khiết” từ từ thay đổi, Tần Hằng nhận ra cô không phải Chung Khiết mà là Bành Mộng, anh nhanh chóng đứng dậy.
“Mấy ngày nay anh đi đâu vậy?” Bành Mộng từ từ đứng lên, mặt cô vẫn đang đỏ bừng. Hôm nay Bành Mộng mặc rất thanh lịch, cô đã nghe ngóng tình hình về bạn gái Chung Khiết của Tần Hằng, biết được một số câu chuyện giữa anh và Chung Khiết. Để theo đuổi Tần Hằng, cô cố ý thay đổi phong cách ăn mặc của mình cho giống Chung Khiết, cô biết hồ Nhuận Khê với Tần Hằng và Chung Khiết mà nói là một nơi có ý nghĩa đặc biệt nên đã tới đây xem thử, không ngờ Tần Hằng thật sự tưởng mình là Chung Khiết.
Tần Hằng cũng không nói một câu “xin lỗi”, anh ngồi bên cạnh hồ Nhuận Khê, nhìn mặt hồ dao động, nhớ lại những cảnh đã xảy ra ở đây.
“Chung Khiết đâu?” Bành Mộng bước đến bên Tần Hằng, cô cảm thấy biểu hiện vừa rồi của Tần Hằng rất kỳ lạ, sao anh lại lo lắng như thế?
“Bị người khác bắt cóc rồi!” Tần Hằng vô cảm đáp, anh sẽ không né tránh sai lầm này, anh muốn cảnh cáo bản thân mau chóng tìm Chung Khiết về.
Tần Hằng ho vài tiếng còn hắt hai vài cái.
“Anh bị ốm à?” Vẻ mặt Bành Mộng trở nên nghiêm túc, lúc này cô mới phát hiện mặt Tần Hằng rất tái, rõ ràng là đang bị bệnh: “Tôi đưa anh về phòng, ở đây gió lớn anh sẽ bệnh nặng thêm.”
Nói rồi Bành Mộng đỡ Tần Hằng dậy nhưng lại bị anh hất ra: “Không cần lo cho tôi.”
Bành Mộng hiểu tính Tần Hằng, cô thở dài, lẳng lặng đứng cạnh anh.