[Ngôn Tình] Người Thừa Kế

Chương 129: Định mời tụi em đi đâu ăn cơm





Em gái Nhậm Luân sắp tới đây?

Tần Hằng rất vui mừng, mấy người bọn anh đều biết, Nhậm Luân có một cô em gái, đang học cấp ba, Nhậm Luân học đại học chi tiêu từng tý một, để tiết kiệm tiền cho gia đình, cho em gái học hành nên người.

Mỗi lần anh ta gọi điện cho gia đình, đều tốt khoe xấu che, ăn mỳ gói cũng nói mình sống rất tốt, để người nhà khỏi lo lắng cho cậu ta, mỗi lần bạn cùng phòng nhìn thấy cảnh này, trong lòng ai cũng rất cảm động và chua xót.

Em gái Nhậm Luân sắp tới đây, Tần Hằng phải đi chúc mừng, giữ thể diện cho anh ta, không được để anh ta mất mặt trước mặt em gái.

Tần Hằng nhanh chóng chạy tới ký túc xá, Hoàng Dụ đã đến khoa giáo dục thể chất tập luyện rồi, trong nhóm bọn họ, anh ta cũng trêu chọc Nhậm Luân mấy câu.

Ân Triết ngồi cạnh Nhậm Luân, hôm nay Nhậm Luân đã mang tới cảm giác mới lạ cho Tần Hằng, chỉ thấy bình thường anh ta chẳng hề chú trọng việc ăn mặc, chỉ để đầu cua gọn gàng, thế mà giờ lại ăn mặc rất đẹp trai, anh ta mặc áo cổ đứng tay ngắn màu trắng kết hợp với quần tây lửng màu trắng, chân mang giày màu trắng, trông đẹp trai thành thục hơn trước rất nhiều.

Anh ta hơi ngượng ngùng nhìn anh.

“Tần Hằng, cậu biết không, thằng nhóc này còn định giấu chúng ta.” Ân Triết vỗ vai Nhậm Luân nói: “Hai ngày nay, chúng tôi phát hiện thằng nhóc này đi mua đồ hiệu, còn chú trọng ăn diện, ngày nào cũng trốn trong chăn bấm điện thoại, không cho tôi và Hoàng Dụ xem.”

“Hôm nay trời còn chưa sáng cậu ta đã tắm rửa ăn diện, còn mặc đồ hiệu đã mua lúc trước, tôi và Hoàng Dụ cảm thấy kỳ lạ, nên giữ cậu ta lại chất vấn, dưới sự “uy hiếp” của bọn tôi, cuối cùng cậu ta cũng thành thật thú nhận.”

“Hóa ta em gái thằng nhóc này tới Kim Lăng tham gia một cuộc thi môn học, sẵn tiện tới thăm cậu ta, bọn tôi đã xem ảnh em gái cậu ta rồi, rất xinh đẹp, cậu xem thằng nhóc này đi, vì gặp mặt em gái mình, mà sắp ăn diện thành Ngô Ngạn Tổ rồi.”

Ân Triết vỗ vào gáy Nhậm Luân.

“Được lắm, Nhậm Luân, chuyện tốt như thế mà cậu không nói cho chúng tôi biết, cậu thật sự không biết điều đấy.” Tần Hằng nói xong thì ngồi cạnh Nhậm Luân, kéo áo trên người anh ta nói: “Áo ngắn tay Vicutu, quần lửng Brloote, giày Puma, đều là đồ hiệu, cậu nói đi, cậu đã tốn bao nhiêu tiền?”

Tần Hằng buông áo Nhậm Luân ra, Nhậm Luân tiện tay chỉnh lại chỗ Tần Hằng mới nắm, đây là lần đầu tiên anh mặc đồ đắt thế này, nên rất giữ gìn, không muốn áo mình có chút nhăn nheo trước khi đi gặp em gái.

Nhậm Luân nhìn Tần Hằng và Ân Triết cười lúng túng.


“Áo ngắn tay giá 1,7 triệu, quần lửng là 1,8 triệu, còn giày là 2 triệu.” Nhậm Luân thấy Tần Hằng và Ân Triết như hận không thể ăn anh, thì vội giải thích: “Mấy thứ này không phải tiền của tôi, tôi đâu có nhiều tiền như thế? Đây đều là tiền trong Ví Tiền Ví momo.”

“Cậu muốn nở mặt nở mặt một chút rồi tháng sau cạp đất đúng không? Cậu đi gặp em gái, chứ không phải đi xem mắt, có cần phải thế không?” Tần Hằng cạn lời với Nhậm Luân, theo anh thấy, anh ta tốn nhiều tiền mua đồ như vậy, là một hành động ngu xuẩn.

“Haizz, các cậu không biết đâu, các cậu tưởng tôi muốn làm thế à, tôi cũng chỉ bị dồn vào thế bí thôi.” Nhậm Luân khó xử nói: “Trước đây tôi luôn nói với gia đình rằng, tôi vừa học vừa làm thêm ở Kim Lăng, thu nhập mỗi tháng hơn 18 triệu, nên sống rất tốt, bảo họ đừng lo lắng cho tôi, lần này em gái tôi đến, thấy tôi ăn mặc rách rưới, chắc chắn sẽ thất vọng về tôi, rồi quay về nói với ba mẹ tôi, như vậy ba mẹ tôi sẽ rất đau lòng.”

Mấy người Tần Hằng cũng hiểu nỗi khổ tâm của Nhậm Luân, nên an ủi: “Không sao đâu, chúng tôi chỉ chọc cậu thôi, sau này cậu kiếm lại là được, cậu tiêu xài phung phí trong chốc lát như thế, trên người vẫn còn tiền chứ? Cậu tiêu nhiều như vậy, nếu để em gái cậu nhìn ra, thật ra cậu là một kẻ nghèo hèn, thì mọi chuyện sẽ trở nên công cốc.”

“Trên người tôi vẫn còn sáu triệu, đây là tiền tôi mượn từ mấy người bạn cùng quê, chắc cũng đủ, nếu không đủ, tôi đành phải rút thêm từ thẻ ngân hàng.” Nhậm Luân hơi yếu ớt nói.

Tần Hằng thầm thở dài, nhưng anh không nói gì, cùng lắm, đến lúc không đủ, thì anh trả tiền thay Nhậm Luân là được.

Mấy người Nhậm Luân ở trong ký túc xá một lúc, rồi xuất phát tới sân bay Kim Lăng đón em gái.

Lúc này ở sân bay Kim Lăng, hai cô gái trẻ xinh đẹp đi ra ngoài, trong đó cô gái buộc tóc đuôi ngựa là em gái Nhậm Luân – Nhậm Hân, còn cô gái xõa tóc ngang vai kia là Vương Dao – bạn thân của Nhậm Hân, hai người cùng tới Kim Lăng tham dự cuộc thi môn học, nghe Nhậm Hân nói định đi thăm anh trai, nên Vương Dao cũng đi theo.

“Hân Hân, anh cậu có đúng như những gì cậu nói, là một người rất lợi hại ở Kim Lăng không?” Vương Dao ôm cánh tay Nhậm Hân hỏi.

“Tất nhiên rồi, lần nào anh tớ gọi cho tớ, cũng nói anh ấy đang học ở trường Đại học Kim Lăng, kỳ nào cũng nhận được học bổng, hơn nữa còn tranh thủ thời gian sau giờ học, tìm việc làm thêm, mỗi ngày chỉ làm hai ba tiếng, một tháng được 17 18 triệu, anh tớ cũng là người nổi tiếng trong trường Đại học Kim Lăng đấy.” Nhậm Hân hơi kiêu ngạo nói.

“Ừm, tớ cũng cảm thấy chắc chắn anh cậu rất lợi hại!” Vương Dao cười nói, rồi tới gần Nhậm Hân, hỏi nhỏ: “Có phải anh cậu vẫn chưa có bạn gái đúng không?”

Nhậm Hân nghe ra ý Vương Dao, nên dí tay lên mũi Vương Dao, cười nói: “Cậu đó, đang nghĩ gì thế, tớ cảm thấy xấu hổ thay cậu đó... ha ha.”

Vương Dao bị Nhậm Hân nói thế thì mặt đỏ bừng như quả táo.

“Sao anh cậu vẫn chưa tới vậy?” Hai người đứng trước sân bay đợi hơn 20 phút rồi, nên Vương Dao hơi sốt ruột hỏi.

“Cậu đừng sốt ruột, anh tớ gửi tin nhắn tới nói, giờ anh ấy đang trên đường tới, sẽ đến đây nhanh thôi.” Nhậm Hân nhìn xung quanh rồi nói.

“Người đẹp, các em đang đợi anh à?” Đúng lúc này, hai người đàn ông mặc áo ba lỗ hoa, cười xấu xa đi tới chỗ các cô, một người thì nhuộm tóc vàng, còn người kia thì xăm hình con rồng trên cánh tay, cả người toát ra khí chất nói năng tùy tiện.

“Dao Dao, chúng ta đi.” Nhậm Hân khẽ nói với Vương Dao, rồi kéo cô ta định né tránh, ở những nơi như này tốt nhất nên cách xa mấy kẻ lang thang này.

“Hai em đừng đi mà.”

Hai người đàn ông vội đi tới chặn đường hai người Nhậm Hân, bọn họ cúi đầu nhìn hai cô gái yếu ớt, ánh mắt hiện đầy vẻ gian ác: “Đây là lần đầu tiên hai em tới Kim Lăng đúng không? Đi thôi, để anh dẫn hai em đi dạo khắp chốn...”

Nói xong, bọn họ vươn tay nắm tay hai cô.

“Chúng tôi không cần, hai anh làm gì đấy?” Nhậm Hân và Vương Dao rất sợ hãi, hai cô đánh vào bàn tay đang vươn về phía mình, rồi liên tục lùi về sau.

“Ây yo, hai em đánh người rồi, nên anh cũng phải đánh hai em...” Hai người đàn ông vô liêm sỉ nói, mỗi người nắm tay một cô gái, kéo vào lòng mình.

“Đừng mà... cứu tôi với...” Nhậm Hân và Vương Dao sợ hãi la thất thanh.

“Hai người mau thả bọn họ ra!”

“Này, hai người đang làm gì đấy?”

...

Đúng lúc này, mấy người Nhậm Luân Tần Hằng cũng chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng này, thì nhất thời tức giận, xông tới đây ngay, mặc kệ hai người đàn ông này là ai.


Tần Hằng đá bay một người, Ân Triết và Nhậm Luân cũng đấm mạnh vào đầu người đàn ông kia, làm anh ta ngã nhào xuống đất.

“Em không sao chứ?” Nhậm Luân vội chạy tới hỏi Nhậm Hân, thấy cô gật đầu, anh mới nhìn hai người đàn ông kia: “Tần Hằng, Ân Triết, theo tôi xử bọn họ.”

Thấy ba người Nhậm Luân lại hung hăng xông tới, hai người đàn ông kia không biết rõ thân phận mấy người Nhậm Luân, sợ bị đánh lần nữa, nên bỏ chạy ngay.

“Bọn anh không làm hai em sợ chứ, cũng tại anh, nếu anh tới sớm một chút thì không sao rồi.” Nhậm Luân tới cạnh Nhậm Hân, áy náy nói.

“Anh, anh nói gì thế! Tụi em không hề trách anh, lúc nãy anh thật sự rất lợi hại, làm hai tên khốn kia phải bỏ chạy.” Nhậm Hân kéo tay Nhậm Luân nói.

Thấy trên người Nhậm Luân đều là đồ hiệu, đắt hơn đồ mình mặc rất nhiều, trong lòng Nhậm Hân lại dâng lên niềm tự hào và kiêu ngạo, rồi cô nhìn Tần Hằng và Ân Triết: “Anh, đây là...”

Lúc nãy mấy người Tần Hằng bay tới rất đẹp trai, như tình tiết anh hùng cứu mỹ nhân trong phim, nên Nhậm Hân và Vương Dao đều có ấn tượng rất tốt với Tần Hằng và Ân Triết.

“À, bọn họ là bạn cùng phòng của anh, đây là Tần Hằng, còn đây là Ân Triết...” Nhậm Luân giới thiệu với Nhậm Hân.

“Chào anh Tần, anh Ân, lúc nãy cảm ơn hai anh, hai anh và anh em đều rất đẹp trai.” Nhậm Hân cười ngọt ngào chào hỏi, nói xong, cô lại giới thiệu mình và Vương Dao với Tần Hằng và Ân Triết.

Vương Dao quan sát Nhậm Luân một lượt, rồi cười nói: “Anh Nhậm, lúc nãy Hân Hân đã nói với em, anh sống rất tốt ở Đại học Kim Lăng, nhìn bộ đồ hiệu trên người anh, chắc chắn là kiếm rất nhiều tiền, hiếm khi em và Nhậm Hân mới tới Kim Lăng một lần, anh nhất định phải dẫn tụi em đi chơi đó.”

“Làm gì có, ha ha, anh chỉ là sinh viên bình thường sống khá giả hơn tý thôi...” Nhậm Luân xấu hổ gãi đầu, vẻ mặt hơi lúng túng khó phát giác, Tần Hằng và Ân Triết đều cười trộm.

“Anh Nhậm quá khiêm tốn rồi, tiếp theo chúng ta đi đâu đây?” Vương Dao cười nói, trong lòng cô mong đợi được đi chơi thỏa thích với Nhậm Luân ở Kim Lăng, anh có tiền nên chắc chắn sẽ không để cô trả tiền.

“À, anh sẽ dẫn tụi em đi tham quan Vũ Hoa Thạch và phủ Tổng Thống, đó đều là nơi cần phải tới khi đến Kim Lăng, đồng thời để cho tụi em mở mang tầm mắt.” Nhậm Luân nói.

Lần này để tiếp đãi tốt cho Nhậm Hân, Nhậm Luân đã bỏ ra rất nhiều công sức.

“Tốt quá, anh, chúng ta đi thôi.” Nói xong, Nhậm Hân ôm cánh tay Nhậm Luân, tới bên đường bắt taxi, chẳng mấy chốc cô ta đã bắt được hai chiếc taxi, Nhậm Luân, Nhậm Hân và Vương Dao một chiếc, còn Tần Hằng và Ân Triết một chiếc.

“Anh, anh làm thêm việc gì vậy, sao có thể kiếm nhiều tiền đến thế?” Trên taxi, Nhậm Hân nhìn anh mình rồi hỏi, cô cảm thấy rất thân thiết và vui vẻ với anh mình.

“Đúng đó, mỗi ngày chỉ làm có ba tiếng, mà một tháng được 18 triệu, như vậy một tiếng gần hai trăm mốt, ôi mẹ ơi, hai trăm mốt đó, người trong thị trấn chúng ta làm một ngày mới kiếm được hai trăm mốt, anh Nhậm, anh mau nói cho tụi em biết đi!” Vương Dao cực kỳ mong chờ nhìn Nhậm Luân.

“À...” Nhậm Luân lộ ra vẻ mặt xấu hổ, vươn tay lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng vừa nhanh chóng suy nghĩ vừa nói: “Anh học chuyên ngành hoa viên cây cảnh, biết chút... hội họa, nên ra ngoài... dạy người khác vẽ, Kim Lăng là thành phố lớn, người giàu có đều xem nhẹ đồng tiền, nên một tiếng hai trăm mốt cũng không cao lắm.”

“Hóa ra là vậy, anh, anh thật lợi hại.” Nhậm Hân cười nói.

“Sau này em cũng phải học chuyên ngành hoa viên cây cảnh, đợi em tốt nghiệp rồi, chắc chắn anh Nhậm đã trở thành trụ cột của một công ty lớn, đến lúc đó, anh có thể giúp đỡ em rồi.” Vương Dao ngày càng thích Nhậm Luân, trong lòng rất muốn thân thiết với anh.

“À... đến lúc đó hẵng nói đi...” Nhậm Luân nhìn ra ngoài cửa xe, trong lòng rất phức tạp, anh không nhịn được nghĩ, ngộ nhỡ anh bị hai người Nhậm Hân biết, thật ra những lời anh nói đều là giả, thì chắc chắn hai cô sẽ rất thất vọng về anh, đến lúc đó, Nhậm Luân chỉ ước gì tìm được một cái lỗ chui xuống.

Sau đó mấy người Nhậm Luân cùng Nhậm Hân, Vương Dao tới Vũ Hoa Thạch, phủ Tổng Thống chơi, anh đãi hai cô ăn mấy món đường phố ở Kim Lăng, rồi mua đồ lưu niệm ở nơi đó, đén năm giờ chiều, mấy người Nhậm Hân mới chơi thỏa thích.

Chỉ trong mấy tiếng ngắn ngủi, hai cô đã tiêu gần hai triệu bảy của Nhậm Luân, giờ trong tay anh chỉ còn hơn ba triệu.

Nghĩ tới việc phải mời hai cô ăn cơm, rồi ngủ nghỉ, trong lòng Nhậm Luân đã có chút không biết phải làm thế nào.

“Đi thôi, chúng ta đã chơi đùa lâu như thế, bụng đã đói meo hết rồi!” Vương Dao quạt tay nói: “Anh Nhậm, anh định mời tụi em ăn ở đâu thế, giờ chúng ta đi tới đó thôi.”

“À...” Nhậm Luân nhất thời bối rối, lúc nãy anh đang nghĩ, hay là dẫn hai cô đi dạo một vòng sân trường mình, rồi ăn ở “Mỹ thực mỹ khắc” trong trường, như vậy thì ba triệu của mình vẫn có thể chống đỡ được.

Nhưng lúc nhìn thấy Vương Dao hỏi mình với vẻ mặt đầy mong chờ, thì Nhậm Luân lại không nói ra được, anh luôn cảm thấy “Mỹ thực mỹ khắc” quá bình dân.


“Anh Nhậm, anh sao thế? Anh vẫn chưa nghĩ ra anh định mời tụi em đi ăn ở đâu ư, không sao, anh cứ từ từ mà nghĩ, dù gì anh cũng ở Kim Lăng hai năm rồi, chắc chắn biết chỗ nào ăn ngon! Em và Nhậm Hân chính là hai lúa, lát nữa tới nhà hàng rồi, tụi em sẽ chụp ảnh up facebook, anh Nhậm, anh nhất định đừng chê cười tụi em chưa trải sự đời!” Vương Dao tinh nghịch nói.

“Dao Dao, anh tớ sẽ không chê cười tớ đâu, lát nữa tớ phải chụp món ăn chúng ta gọi và khung cảnh trong nhà hàng, chắc chắn các bạn học sẽ cực kỳ ngưỡng mộ tớ, nhưng bọn họ có ngưỡng mộ cũng chẳng được, vì họ không có anh trai giỏi giang thế này.”

Lúc nãy chơi đùa, Nhậm Luân tỏ vẻ rất hào phóng, nên trong lòng Nhậm Hân và Vương Dao đều vững tin rằng, anh sống rất tốt, kiếm được rất nhiều tiền ở Kim Lăng.

Thấy bộ dạng ung dung của em gái và Vương Dao, Nhậm Luân vẫn duy trì nụ cười, nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể nhìn ra, nụ cười này hơi cay đắng và lo lắng, trong lòng anh cực kỳ hoảng sợ, giờ anh phải làm sao đây?. Truyện Nữ Cường

“À, Nhậm Luân muốn mời tụi em đến ‘Ngư Đường Tiên’ ăn cơm.” Đúng lúc này, Ân Triết đứng ra giải vây giúp Nhậm Luân.

Ngư Đường Tiên là quán cơm bình dân ngoài trường Đại học Kim Lăng, được sinh viên trong trường khen ngợi, mặc dù chi phí không bằng mấy nhà hàng cao cấp như “Nhã Tiên Cư”, “nhà hàng Cảng Lệ”, nhưng đồ ăn cũng khá ngon.

Quan trọng hơn là phải nghĩ đến số tiền trong tay Nhậm Luân, nên đây là quán cơm thích hợp nhất.

“Ngư Đường Tiên? Cái quỷ gì vậy?”

Vương Dao nghe thấy cái tên dân dã như vậy thì lấy điện thoại ra tìm kiếm, kết quả hiện ra:

“Ngư Đường Tiên, quán cơm bình dân? Nhìn mặt tiền nơi này chẳng khác nào nhà hàng ở thị trấn tụi em? Anh Ân, chắc chắn anh đang nói đùa với tụi em đúng không, anh Nhậm sẽ không mời tụi em ăn ở nơi này, một tháng anh ấy kiếm được hơn 18 triệu, sao có thể ăn ở quán cơm chỉ tốn 450 nghìn chứ?”

Nghe Vương Dao nói thế, trên mặt Nhậm Luân lại cứng đờ, cảm thấy ngày càng lúng túng.

“Anh!”

Nhậm Hân chú ý đến vẻ khác thường của Nhậm Luân, nên khẽ gọi, thầm nghĩ trong lòng anh có chỗ khó xử nào đó, nên lên tiếng: “Thật ra quán Ngư Đường Tiên này cũng rất tốt, tớ cũng rất thích ăn cá, nên ăn ở đây cũng được.”

“Hân Hân, anh Nhậm không thiếu chút tiền này, không dễ gì chúng ta mới tới Kim Lăng một lần, để anh cậu dẫn chúng ta đi ăn ngon một chút, chẳng phải lúc nãy cậu nói muốn chụp ảnh up facebook à? Quán Ngư Đường Tiên này có khác gì quán bình dân đâu, nếu cậu up lên sẽ bị các bạn học chê cười, đã tới Kim Lăng rồi, lại ăn ở những nơi như này thì mất mặt lắm.”

“Cậu quản họ làm gì, anh tớ mời tớ ăn cái gì, thì tớ ăn cái đó.” Nhậm Hân nói, mặc dù trong lòng cô cũng rất nghi ngờ và hơi thất vọng, nhưng cô nhất định phải đứng về phía anh mình.

Hai cô gái vì chuyện ăn cơm ở đâu mà nói qua nói lại, Nhậm Luân bị kẹp ở giữa thì cực kỳ dằn vặt, anh rất muốn đứng ra hét lên một câu “Đừng cãi nhau nữa, anh sẽ dẫn tụi em đi ăn ở nhà hàng tốt nhất Kim Lăng!”, nhưng anh không có bản lĩnh đó.

“Nhậm Luân, cậu đừng đùa với em cậu nữa.”

Đúng lúc này, Tần Hằng vỗ vai Nhậm Luân, khẽ cười nói, rồi anh nhìn hai người Nhậm Hân: “Trước khi đi đón tụi em, Nhậm Luân đã bàn với tụi anh rồi, tối nay cậu ấy định mời tụi em ăn ở Vĩnh Hòa Viên, hai em thấy thế nào, nếu không hài lòng thì chúng ta đổi chỗ khác.”

“Hả...” Nhậm Luân và Ân Triết đều ngạc nhiên.

Vĩnh Hòa Viên là cửa hiệu lâu đời nổi tiếng ở Kim Lăng, giá cả cũng rất đắt, năm người bọn họ ít nhất cũng phải tốn bốn triệu rưỡi, mà trên người Nhậm Luân chỉ có hơn ba triệu, hơn nữa anh còn phải chi trả tiền trọ cho hai cô, anh lấy đâu ra số tiền đó đây?

Nhậm Luân bất lực nhìn Tần Hằng, như đang nói: “Tần Hằng, cậu đang nói đùa đúng không, sao tớ có thể tới Vĩnh Hòa Viên ăn cơm chứ?”





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.