[Ngôn Tình] Người Thừa Kế

Chương 130: Oan gia ngõ hẹp





“Vĩnh Hòa Viên, là cửa hiệu lâu đời ở nước K, em sớm đã nghe qua về cửa hàng này rồi, cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội nếm thử một chút, chúng ta đi thôi.” Vừa nghe thấy tới Vĩnh Hòa Viên ăn cơm, Vương Dao liền đồng ý ngay.

Ân Triết kéo Tần Hằng xoay người lại, lo lắng hỏi nhỏ: “Chẳng phải cậu đang hại Nhậm Luân à, trên người cậu ta chỉ còn hơn ba triệu, nếu tới Vĩnh Hòa Viên ăn xong mà không trả nổi, thì cậu bảo cậu ta phải làm thế nào? Cậu ta mà mất mặt trước mặt Nhậm Hân, thì mọi chuyện sẽ bị bại lộ...”

“Tớ biết rồi, cậu đừng lo, cậu cảm thấy tớ sẽ hại Nhậm Luân à?” Tần Hằng an ủi Ân Triết.

Trong mắt anh, Vĩnh Hòa Viên chẳng là gì cả? Anh vốn định mời bọn họ tới Berkeley hoặc Sofitel Galaxy, nhưng nghĩ tới nơi đó quá cao cấp, không phù hợp với thân phận Nhậm Luân, anh mới thụt xuống, chọn Vĩnh Hòa Viên.”

“Không sao đâu, chúng ta đi thôi.” Tần Hằng lại vỗ vai Nhậm Luân, khẽ an ủi anh ta.

“Anh, anh thật sự muốn mời tụi em ăn ở Vĩnh Hòa Viên à?” Dù gì Nhậm Hân cũng là em gái Nhậm Luân, nên cô hơi cảm nhận được, sự khác thường của anh.

“Tất nhiên rồi, món ăn ở Vĩnh Hòa Viên rất ngon, nên anh dẫn tụi em tới đó ăn thử.” Nhậm Luân giả vờ ung dung cười nói.

Giờ anh còn có thể nói gì được? Đành phải gắng gượng thể diện, trong lòng anh rất thấp thỏm, trên người anh chỉ cầm hơn ba triệu, đến đó rồi anh phải làm sao đây?

Nhậm Hân và Vương Dao ngồi một xe, còn mấy người Nhậm Luân và Tần Hằng đi một xe, cùng tới Vĩnh Hòa Viên.

“Tần Hằng, tôi bị cậu hại chết rồi, tôi đâu có nhiều tiền đến thế?” Lúc này, không có hai người Nhậm Hân ở đây, nên Nhậm Luân không cần ra vẻ nữa, anh lo đến sắp chết rồi.

“Đây là thẻ của tôi, bên trong còn hơn ba triệu sáu, tôi cho cậu mượn trước đấy.” Ân Triết đưa thẻ của mình cho Nhậm Luân, ba triệu sáu này là phí sinh hoạt anh tiết kiệm được, nhưng giờ anh em mình gặp nạn, nên anh phải lấy số tiền này ra.

“Không cần đâu, hai cậu cứ nghe theo tôi, tôi nói rồi, tôi sẽ không làm hai người khó xử.” Tần Hằng cười nhẹ nhõm: “Nhậm Luân, đến lúc đó cậu cứ thoải mái gọi món là được, rồi cậu cầm thẻ của tôi, chúng ta cùng đi thanh toán là được...”


Tần Hằng lấy thẻ VIP của ngân hàng Hoa Kỳ ra, lắc lắc trước mặt bọn họ, rồi cất vào ví ngay.

Anh sợ mấy người Nhậm Luân nhận ra tấm thẻ này, phải biết rằng, ngân hàng Hoa Kỳ hơn ba tỷ mới mở thẻ, còn thẻ VIP như của anh, thì phải tới 90 tỷ mới có thể làm được.

“Tần Hằng, trong thẻ cậu còn bao nhiêu tiền? Sao cậu lại có tiền, bình thường hoàn cảnh của cậu còn thảm hơn bọn tôi nữa.” Nhậm Luân và Ân Triết đều nghi ngờ nhìn Tần Hằng, nói thật, trong lòng bọn họ vẫn hơi chưa tin lời Tần Hằng nói.

“Trong thẻ tôi còn hơn 60 triệu, gần đây tôi may mắn, mua mười mấy tờ vé số, nên trúng được 60 triệu.” Tần Hằng sờ mũi nói.

Anh không muốn cho mấy người Nhậm Luân biết thân phận thật của mình, dù anh có nói với họ, thì chưa chắc gì họ đã tin, nên đành phải lấy cớ trúng thưởng trước.

Vừa nghe thấy trong thẻ có 60 triệu, cuối cùng nỗi lo trong trong lòng Nhậm Luân và Ân Triết cũng được thả lỏng, hai người bắt đầu “trêu chọc” Tần Hằng, nói trúng thưởng mà dám không nói với họ.

Chẳng mấy chốc bọn họ đã tới trước Vĩnh Hòa Viên, mặt tiền nơi này được xây theo kiểu cổ kính, trông rất cổ xưa, phía trước có rất nhiều xe hơi đang đậu, khách tới nơi này đều là thuộc tầng lớp trung thượng lưu ở Kim Lăng.

Thấy từng người quần áo chỉnh tề lần lượt đi qua người mình, Nhậm Luân và Ân Triết chưa từng tới những nơi sang trọng như này, nên nhất thời hơi rụt rè, cũng may có Tần Hằng dẫn họ vào.

Mấy người Tần Hằng ngồi xuống một bàn trong đại sảnh, dưới ánh mắt trấn an của Tần Hằng, Nhậm Luân lấy hết can đảm, gọi mười mấy món đặc sản và hai chai rượu vang, theo giá ghi trên thực đơn thì hơn năm triệu tư rồi.

Vươn Dao thấy một bàn đầy ắp thức ăn, thì cực kỳ mãn nguyện.

“Hân Hân, cậu nhìn xem, tớ đã nói anh Nhậm sẽ mời chúng ta ăn một bữa ngon mà? Vĩnh Hòa Viên còn sang trọng hơn bất kỳ nhà hàng nào trong thị trấn chúng ta.” Vương Dao nhìn Nhậm Hân, rồi lại nhìn Nhậm Luân nói.

“Đúng đó, anh tớ là ai chứ? Chúng ta mau chụp hình lại, lát nữa phải up lên facebook, chắc chắn các bạn trong lóp sẽ cực kỳ ngưỡng mộ chúng ta.” Nhậm Hân vừa nói vừa giơ điện thoại lên, chụp khung cảnh trong nhà hàng.

Cô vừa dứt lời, thì mọi người đều khẽ cười, tâm trạng trở nên nhẹ nhõm.

Bữa cơm diễn ra rất hài hòa, hai cô gái Nhậm Hân và Vương Dao kể chuyện cười, còn mấy người Tần Hằng thì vây quanh cuộc trò chuyện của họ, thỉnh thoảng trên bàn ăn còn phát ra tiếng cười vui vẻ.

“Mọi người ăn trước đi, tôi đi vệ sinh một tý...” Tần Hằng đứng dậy nói với mọi người xong, thì đi tới phòng vệ sinh.

Anh rời khỏi bàn là vì lúc nãy anh chợt nhớ tới hai mẹ con Ngô Tịch Hân, lúc trước Thẩm Vạn Thiên có nói, người Kỳ Môn đã đi khắp nơi tìm kiếm bóng dáng Mao Hậu, liệu họ có tới tìm Ngô Tịch Hân không?

Chuyện này rất có khả năng, nên Tần Hằng bảo Thẩm Vạn Thiên cử người đi đón Ngô Tịch Hân, rồi sắp xếp cho cô một chỗ an toàn, dù là Nhà trọ Tử Huyên hay khách sạn Berkeley gì cũng được.

Lúc Tần Hằng đi vệ sinh, thì một nhóm thanh niên ầm ĩ đi vào Vĩnh Hòa Viên, dẫn dầu là một nam thanh niên cọc trọc hai bên, thắt bím trên đỉnh đầu, anh ta ôm một cô gái xinh đẹp, bên cạnh còn có năm sáu tên đàn em.

Nam thanh niên này tên là Khang Địch, ba anh ta là Khang Hồng Tuyền, cũng là đường chủ Kỳ Môn.

Vì gần đây Kỳ Môn quản lý thế giới ngầm ở Kim Lăng, nên thân phận Khang Địch cũng theo đó mà tăng lên, không ít cậu chủ nhà giàu ở Kim Lăng muốn kết bạn với anh ta.

“Cậu Khang, hôm nay anh mời, có phải mấy cậu chủ Kim Lăng kia cũng tới đây đúng không?”

“Tôi không nói với họ, mà chỉ gọi cho Lương Huân, cậu ta nói đang ở gần đây, nên lát nữa sẽ tới đây, ít người cũng tốt, đỡ phải nịnh hót trước mặt ông đây.”

“Cậu Khang thật lợi hại, giờ cậu chủ nào ở Kim Lăng cũng muốn nịnh bợ anh, tụi em có thể đi theo anh, thật sự là phúc của tụi em.”

...

Bọn họ hoàn toàn phớt lờ trật tự của nhà hàng, mà cứ lớn tiếng nói, nhưng người trong Vĩnh Hòa Viên chẳng dám đi tới quản, ngược lại quản lý còn tươi cười đi tới tiếp đón.


Bọn họ vừa bước vào cửa đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, thấy nhóm người này, trong lòng Nhậm Luân và Ân Triết đều không khỏi lo lắng.

“Sao lại gặp bọn họ ở đây chứ?” Trong lòng Nhậm Luân không ngừng kêu khổ, anh thấy trong số thanh niên đang tiến vào, có hai tên lưu manh lúc trước đã quấy rối Nhậm Hân ở sân bay.

Nhậm Luân vô thức dùng tay che mặt, Ân Triết cũng cúi đầu xuống, trong lòng thấp thỏm bất an, sợ bị bọn họ nhìn thấy.

Giờ đối phương có sáu bảy người, hình như thanh niên thắt bím kia là đại ca bọn họ, hơn nữa trông đối phương có vẻ rất có thế lực, nếu bị bọn họ nhận ra mình thì xong đời, Nhậm Luân và Ân Triết thầm cầu nguyện, nhóm người này mau đi vào phòng bao, đừng nhìn thấy mình.

“Cậu Khang, xin cậu đợi một lát, hình như tôi nhìn thấy hai người quen.” Đúng là sợ cái gì sẽ gặp cái đó, hai tên lưu manh vẫn nhìn thấy mấy người Nhậm Luân, nhóm thanh niên này đi tới chỗ bọn họ, rồi một tên lưu manh cười khẩy: “Haizz, quả nhiên là mấy người, cậu Khang, hôm nay ở sân bay, chính hai thằng này đã đánh tụi em...”

Khi tới gần nhìn rõ bàn Nhậm Luân, hai tên lưu manh liền nhận ra họ.

“Anh Long, anh Phi, hai anh nói người đánh hai anh là bọn họ à?” Đúng lúc này, trong nhóm thanh niên lại có một người đứng ra, Nhậm Luân và Ân Triết đều khiếp sợ, nghe thấy giọng nói cực kỳ quen thuộc này, bọn họ đều ngẩng đầu lên nhìn, không ngờ người nói là Cao Nguyên – bạn cùng lớp với họ!

Mặc dù Cao Nguyên là sinh viên, nhưng anh ta hoàn toàn không chú tâm vào việc học, thường xuyên trốn học, rồi vô tình quen Khang Địch, làm tay sai cho anh ta.

Lần trước mẹ Chung Khiết và Đinh Nhụy tới Kim Lăng, Cao Nguyên ra vẻ thất bại, sau đó dưới sự khuyên nhủ của mẹ, cuối cùng hai ngày trước Đinh Nhụy đã chia tay Cao Nguyên, chuyển sự chú ý lên người Tần Hằng, nhưng gần đây vẫn chưa nghĩ ra nên “triển khai thế tiến công” với Tần Hằng thế nào thôi.

“Em quen hai người này, ha ha, cậu Khang, anh Long, anh Phi, để em giới thiệu một lát.”

Cao Nguyên đắc ý nhìn Nhậm Luân và Ân Triết, từ khi nhập học, Cao Nguyên chưa từng để mắt đến hai người này.

“Em học cùng lớp với hai người này, bọn họ là hai tên nghèo hèn nổi tiếng trong lớp tụi em, à không, phải nói là trong khoa tụi em luôn, phí sinh hoạt của họ như hận không thể chia một đồng thành hai để dùng, có lần lớp em đi thực tập ở miếu Phu Tử, mọi người quyết định đặt một phòng bao để ăn cơm, tất nhiên là chia đều mỗi người, nhưng hai tên nghèo hèn này và một bạn cùng phòng với họ tên là “Tần Hằng”, vì không trả nổi tiền, mà ba người ngồi xổm trong nhà hàng, mỗi người ăn một cái bánh bao thêm chút dưa muối, lúc đó em đã chụp hình bọn họ lại rồi gửi lên nhóm trường, ba người bọn họ cũng vì thế mà nổi giận...”

“Ha ha...”

“Bọn họ nghèo đến thế à?”

“Vậy có khác gì mấy tên xin ăn ngoài đường!”

Khang Địch và mấy người bạn của anh ta bật cười ha hả.

Nghe Cao Nguyên nói thế, trong lòng Nhậm Hân và Vương Dao đều cả kinh, rõ ràng Nhậm Luân sống rất tốt ở trường Đại học Kim Lăng, sao người này lại nói anh ấy là người nghèo hèn không đủ tiền ăn chứ? Rốt cuộc Nhậm Luân đang nói dối, hay người đàn ông này đang bôi nhọ anh ấy?

“Nhưng giờ người ta đang mặc đồ hiệu, tới Vĩnh Hòa Viên ăn cơm...” Anh Long một trong hai tên lưu manh chậc lưỡi với Nhậm Luân và Vương Dao: “Còn đi cùng hai cô em xinh này này nữa.”

“Em đoán chắc rằng anh ta tốn một tháng tiền phí sinh hoạt mới mua bộ đồ này.” Cao Nguyên không tin, Nhậm Luân có tiền mua mấy bộ đồ hiệu này: “Còn dẫn em gái tới Vĩnh Hòa Viên ăn cơm nữa, nếu anh ta có tiền thì không đến nỗi phải ra ngoài nhà hàng ăn bánh bao trong kỳ thực tập, em nghĩ anh ta đã hạ quyết tâm kỳ sau cạp đất rồi.”

Mấy người kia nghe Cao Nguyên nói vậy thì tiếp tục chế giễu.

“Hai người đẹp, sao tụi em có thể đi cùng hạng người như Nhậm Luân vậy?”

Cao Nguyên cười híp mắt nhìn Nhậm Hân và Vương Dao nói: “Chắc chắn thằng ranh này đã nói lời ngon ngọt để lừa hai em rồi, hai em thấy cậu ta giống người có tiền không, chẳng khác nào người xấu xí hay làm chuyện kỳ lạ?”

Cao Nguyên cười khinh bỉ rồi nắm áo Nhậm Luân.

Nhậm Luân thật sự rất muốn đánh Cao Nguyên một trận, khi anh ta sỉ nhục anh, nói anh không đáng một đồng trước mặt em gái, nhưng đối phương nhiều người như thế, làm anh hơi rụt rè lo sợ, trong lòng anh cực kỳ xấu hổ, siết chặt nắm đấm, thật sự muốn tìm một cái lỗ để chui vào.


“Hai người vẫn còn mặt mũi ngồi đây nữa à? Bọn ông đều đang đứng đấy, thế mà mấy người còn dám ngồi! Mau đứng lên cho tao!” Anh Long tức giận mắng.

Lúc nãy bọn họ đi tới đã làm Nhậm Luân và Ân Triết khiếp sợ, chẳng dám nhúc nhích, cứ cúi đầu ngồi trên ghế.

“Mày nói nhiều với hai tên óc chó này làm gì?” Anh Phi nói, rồi đạp vào ghế Nhậm Luân và Ân Triết, làm hai người ngã xuống sàn.

“Hai đứa mày đứng lên cho tao!” Anh Long hét, rồi kéo Nhậm Luân và Ân Triết đứng dậy.

“Vicutu, Brloote, Puma, mày có tư cách để mặc mấy món đồ này à?” Anh Long nắm áo Nhậm Luân, rồi lấy dao bấm Thụy Sĩ trong ví tiền ra, bật lưỡi dao lên, định rạch áo Nhậm Luân.

Nhậm Luân lùi về sau, bộ đồ này là đồ đắt nhất tốt nhất mà anh từng mặc trong đời, nên trong lòng anh cực kỳ quý trọng.

“Lùi con mẹ mày! Mày mà lùi nữa là tao róc thịt mày!” Anh Long hét lên, rồi rạch xuống một đường, áo ngắn tay Vicutu 1,7 triệu trên người Nhậm Luân liền rách một lỗ lớn.

Nhậm Luân nhìn áo ngắn tay bị rách trên người mình, trong lòng cực kỳ tiếc nuối, anh còn định mặc chiếc áo này vào những hoạt động quan trọng thêm mấy năm nữa, nhưng giờ nó không thể mặc được nữa.

“Ha ha, nhìn bộ dạng suy sụp của tên này đi, anh chỉ rạch áo ngắn tay của anh ta, mà anh ta đau khổ như ba mẹ chết vậy, quả nhiên là thằng nghèo hèn!” Cao Nguyên đứng bên cạnh cười ha hả.

Anh là cậu ấm con nhà giàu, làm sao biết được một chiếc áo Vicutu ngắn tay bình thường đối với anh ta, lại quý giá thế nào trong mắt người khác?

“Mẹ kiếp!” Anh Long đạp vào ngực Nhậm Luân, khiến anh lùi về sau, rồi hất tung bàn ăn của họ xuống đất, Ân Triết cũng bị anh Phi đạp xuống sàn.

Vương Dao cũng giống như rất nhiều cô gái trong nhà hàng, khiếp sợ la thất thanh, còn Nhậm Hân thì định đi tới đỡ Nhậm Luân dậy.

“Quả thật hai cô gái này rất xinh đẹp.” Nói xong, Khang Địch buông cô gái trong ngực ra, nhìn Nhậm Hân rồi đi tới, vươn tay định bóp cằm cô.

“Đừng mà...” Nhậm Hân sợ hãi lùi về sau, có một tên đàn em thế này, thì sao Khang Địch có thể là người tốt được?

“Cô mau tới đây cho tôi!” Khang Địch bóp cổ Nhậm Hân, định kéo cô vào lòng mình, Nhậm Hân hét lớn lên ngay: “Á...”

“Anh không được chạm vào cô ấy!” Đúng lúc này, bỗng vang lên một tiếng rống, rồi Khang Địch hét lên thảm thiết.

“Á...” Đầu Khang Địch bị đập mạnh, làm anh ta ôm đầu cúi người lùi về sau mấy bước, đồng thời buông Nhâm Hân ra.

“Hân Hân, em có sao không?” Nhậm Luân ôm Nhậm Hân ân cần hỏi, lúc nãy thấy cô gặp nguy hiểm, anh liền xông tới đập mạnh vào đầu Khang Địch ngay! Bản thân anh có thể chịu nhục được, nhưng anh không thể nhìn thấy em gái mình bị người khác sỉ nhục?

Không được, dù là ông trời cũng không được động vào em gái anh.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.