[Ngôn Tình] Người Thừa Kế

Chương 144: Để chị nói coi em có cái gì





Tôn Văn thấy lúc này mẹ của mình vô cùng xấu xí, cô ta mở điện thoại lên cũng không nói chuyện với mẹ Tôn và Cao Cường một câu nào, dù sao hiện tại cô ta cũng đã được mục đích của mình, ít nhất là mẹ và Cao Cường đều biết rằng Tần Hằng là bạn trai của mình, muốn ép mình với Cao Cường hẹn hò là chuyện không thể nào.

“Reng reng.”

Lúc này chuông cửa lại vang lên, mẹ Tôn mở cửa ra, người đến là hai nữ một nam, bọn họ theo thứ tự là con gái thứ hai của mẹ Tôn và con rể cùng với cháu gái, chính là cặp vợ chồng Diêu Bảo và Tôn Tinh ngày hôm qua đã cầu xin Tần Hằng cho thuê nhà một ngày, cùng với Tống Tư Vũ.

“Mẹ ơi.”

“Con chào mẹ.”

“Bà ngoại ơi.”

“Ôi chao, ba người các con lại tập hợp cùng nhau. Này Tư Vũ, ba mẹ của con đâu?” Nhìn thấy ba người, cảm xúc của mẹ Tôn thay đổi tốt hơn một chút.

“Dạ, chuyện là như thế này này, bà ngoại.” Tống Tư Vũ ôm lấy cánh tay của mẹ Tôn, dáng vẻ rất thân mật: “Ba con nói là ở trong công ty có chuyện cho nên không thể đi được, ông nội của con không phải là đã nhập viện rồi à, mấy ngày nay mẹ của con đang chăm sóc ông nội trong bệnh viện, cho nên chỉ có một mình con đến đây trước. Khi đến đây còn đã gọi điện thoại cho dì hai rồi, dì hai nói là muốn đến trường đại học Kim Lăng đón con, cho nên bọn con đến đây cùng nhau.”

“Ba mẹ của con cũng thiệt tình, ngày giỗ của ông ngoại, thế mà cũng không chịu tới đây.” Mẹ Tôn nhìn Tống Tư Vũ, lẩm bẩm một câu.


“Ai nha, bà ngoại ơi, con đến cũng không phải là giống như nhau à? Nếu như bà ngoại thấy con không đủ tư cách thế thì cũng được, bây giờ con sẽ gọi điện thoại kêu ba mẹ của con trở về ngay.” Tống Tư Vũ tinh nghịch nói đùa với mẹ Tôn.

“Cái con bé nghịch ngợm này, được rồi được rồi, con đến còn tốt hơn, có được chưa hả? Bà ngoại nhớ con muốn chết đi được, con đi vào thắp nén nhang cho ông ngoại con đi.” Mẹ Tôn bóp bóp gương mặt của Tống Tư Vũ, lại nhìn Tôn Tinh và Diêu Bảo: “Vào nhà đi.”

Ánh mắt của bà ta nhìn về phía Diêu Bảo rất hiền lành, đối với đứa con rể này mẹ Tôn vẫn luôn rất hài lòng

Nhìn thấy Tôn Văn đã đến từ sớm, Tống Tư Vũ có vẻ rất vui vẻ, cô ta với dì hai cùng nhau thắp hương cho ông ngoại, cô ta ngồi ở bên cạnh của Tôn Văn, Tôn Tinh và Diêu Bảo cũng ngồi ở trên ghế sofa.

“Mẹ, người này là...” Tôn Tinh nhìn thấy Cao Cường cũng đã đoán được đây chính là đối tượng mà mẹ muốn giới thiệu cho Tôn Văn.

Chờ sau khi mẹ Tôn giới thiệu cho bọn người Tôn Tinh, Cao Cường chủ động chào hỏi với Tôn Tinh, Diêu Bảo và Tống Tư Vũ, ấn tượng của Diêu Bảo và Tôn Tinh đối với Cao Cường vẫn rất không tệ, hai bên trao đổi danh thiếp lẫn nhau.

“Cao Cường, cậu mở công ty văn hóa, vậy thì có tiếng nói chung với Tôn Văn lắm đó, Tôn Văn là phóng viên thể thao, không phân biệt.” Tôn Tinh biết là mẹ đã mời Cao Cường vào nhà, vậy thì chắc chắn cũng đã từng tiết lộ tự giới thiệu đối tượng với anh ta, cô ta cũng không cần phải kiêng dè.

“Nếu như cô Tôn có thể cho tôi cơ hội này, đương nhiên là tôi có thể nghiên cứu thảo luận một vài đồ vật về phương diện văn hóa thể dục, chỉ sợ là cô Tôn không cho tôi cơ hội này.” Cao Cường hơi cười cười, anh ta thấy ấn tượng của Diêu Bảo và Tôn Tinh đối với mình không tệ lắm, muốn nói chuyện hòa thuận với bọn họ, có thể nhờ bọn họ nói vài lời có ích cho mình ở trước mặt của Tôn Văn.

Cao Cường vừa mới nói xong, Tôn Văn liền trừng mắt liếc anh ta một cái, trong lòng lại càng bất mãn hơn.

“Ủa... Đây là ý gì đây?” Tôn Tinh và Diêu Bảo đều rất kỳ quái nhìn mẹ của mình, dường như là biết một chút chuyện.

“Tìm đối tượng cho Tôn Văn!” mẹ Tôn thở dài nói.

“Tìm đối tượng hả?” Tôn Tinh, Diêu Bảo và Tống Tư Vũ đều giật cả mình, Tôn Tinh vội vàng hỏi: “Tìm người như thế nào, làm việc gì?”

“Haiz...” mẹ Tôn nặng nề thở một hơi, lông mày nhíu lại nhìn thoáng qua Tôn Văn: “Nó có thể tìm được người nào tốt cơ chứ, là một tên lừa gạt. Lúc nãy mặc một bộ quần áo hàng hiệu đến nhà của chúng ta còn đeo theo một cái đồng hồ có nhãn hiệu, còn tự xưng là trong nhà công ty mạnh một năm thu nhập tám chín tỷ, sau đó may mắn Cường kịp thời vạch trần, nếu không thì mẹ đã bị cậu ta lừa gạt rồi.”

“Cái gì?” Bọn người Tôn Tinh lộ ra dáng vẻ rất kinh ngạc: “Mọi người đã đuổi cậu ta đi chưa?”

“Sao mẹ lại dám đuổi người ta đi được chứ, mẹ vừa mới muốn đuổi cậu ta đi thì Tôn Văn người ta liền liều mạng với mẹ, hận không thể ăn mẹ.” Mẹ Tôn châm chọc nói một câu, Tôn Văn ngồi đó không nhúc nhích, nhưng mà trong lòng thì nó giận cực kỳ.

“Tôn Văn, sao em lại chống đối mẹ, lại làm cái gì vậy? Mẹ là vì muốn tốt cho em, em có biết không vậy hả?” Tôn Tinh quở trách Tôn Văn một câu, Tôn Văn không nói lời nào tránh phát sinh xung đột với nhau, lúc này ở trong phòng vệ sinh truyền đến âm thanh ào ào nhẹ nhàng, vị trí ghế sofa cách phòng vệ sinh khá xa, nghe không rõ ràng cho lắm, Tôn Tinh nghi hoặc khỏi: “Mẹ, ai trong phòng vệ sinh vậy?”

“Còn có ai nữa, không phải là cái tên lừa gạt đó à.”


“Cậu ta vẫn còn ở đây.” Tôn Tinh nói xong liền muốn đi về phía phòng vệ sinh, ngược lại cũng muốn xem xem dáng dấp của tên lừa gạt không biết xấu hổ này như thế nào.

“Tinh, đừng có quan tâm tới cậu ta.” Mẹ Tôn kéo Tôn Tinh lại, bà ta nhìn về phía Tôn Tinh và Diêu Bảo rồi nói: “Mẹ để cậu ta rửa bồn cầu ở trong nhà vệ sinh cho mẹ rồi, ở bên trong rất thối, để một mình cậu ta ở trong đó đi.”

“Cái tên này cũng thật là không biết xấu hổ, cậu ta coi đây là đâu vậy chứ, là nhà của cậu ta hả? Một tên lừa gạt mà cũng có thể vào trong nhà của chúng ta, sao cậu ta lại có gan như thế chứ...” Tôn Tinh bị mẹ lôi kéo ngồi xuống một lần nữa, cô ta cố ý nói rất lớn, chính là muốn để người ở trong phòng vệ sinh nghe, thế nhưng mà lúc này Tần Hằng ở trong phòng vệ sinh mang theo tai nghe, vừa nghe nhạc vừa nắm lỗ mũi tẩy bồn cầu, không nghe thấy ở bên ngoài đang nói cái gì.

“Tôn Văn, em có ý gì hả? Rõ ràng là người ta lừa gạt em vậy mà em lại chuẩn bị qua lại với cậu ta?” Tôn Tinh nhìn Tôn Văn dựa vào uy nghiêm của chị gái, chính là thích dùng loại thái độ bề trên mà nói chuyện với Tôn Văn: “Nghe lời của chị đi, lập tức chia tay với cái người này ngay, kẻo đến lúc đó em bị cậu ta lừa hết tiền, cầu cái này cáo cái kia, nhà của chúng ta bận rộn như vậy nào có tâm tư quan tâm đến những chuyện không liên quan của em cơ chứ.”

“Em làm phiền tới chị hai khi nào vậy?” Tôn Văn không khỏi tức giận phản bác lại một câu.

“Nè, thái độ của em là gì vậy hả? Chị là vì muốn tốt cho em...” Tôn Tinh nghe xong thì nhịn không được mà nổi giận, từ trước đến nay Tôn Văn đối với mình cũng chỉ có nghe lời mà thôi, sao cô lại có thể nói ra lời như vậy.

“Thôi bỏ đi, Tinh...” mẹ Tôn ngăn cản Tôn Tinh lại, bà ta giảm thấp âm thanh xuống, nói: “Nó đã bị người đàn ông đó mê hoặc rồi, lúc này có ai nói cũng vô dụng cả thôi...”

“Đừng thấy em học nhiều như vậy thì thật sự càng học càng choáng đầu.” Tôn Tinh vẫn lầm bầm một câu, lại nhìn về phía Cao Cường: “Một người có điều kiện tốt giống như là Cao Cường mà em lại còn không biết trân trọng, vậy mà lại cam tâm tình nguyện ở cùng với một tên lừa gạt này, em để xem chị nói em có cái gì tốt.”

Nói xong rồi lại nhìn về phía Cao Cường: “Cường, không có chuyện gì đâu, có khi em gái của tôi tương đối ngu ngốc, chắc chắn là nó với lại cái tên lừa gạt đó không ở bên nhau lâu đâu.”

“Cảm ơn chị Tôn.” Cao Cường gật đầu cảm ơn, trong lòng lại càng đắc ý hơn, xem ra là người một nhà của Tôn Văn đều đứng về phía mình.

Mặc dù là trong lòng của Tôn Văn không thoải mái, nhưng mà cũng không nói cái gì nữa, từ nhỏ đến lớn người chị hai này của cô đối với mình đã có thái độ này rồi, cô ta đã quen rồi.

Tống Tư Vũ nhẹ nhàng nắm tay của Tôn Văn, có chút đồng tình mà nhìn Tôn Văn một chút, Tống Tư Vũ biết rằng từ xưa đến nay dì út không thích đối tượng mà bà ngoại giới thiệu cho cô ta, lúc đầu nghe thấy dì út tự mình tìm được một đối tượng tốt, Tống Tư Vũ còn vui vẻ thay cho cô ta, thật sự không ngờ đến là đối phương lại là một tên lừa gạt, trong lòng của Tống Tư Vũ rất đau lòng cho dì út.

Tôn Văn cũng chỉ có thể cười khổ với Tống Tư Vũ.

“Tinh, chờ một lát nữa chúng ta đến nhà của con để mẹ xem xem căn biệt thự có giá trị mười tám tỷ, rốt cuộc là như thế nào.” Tạm thời mẹ Tôn không để ý đến chuyện của Tôn Văn, mỉm cười nói với cặp vợ chồng Tôn Tinh.

Trước đó đôi vợ chồng Tôn Tinh đã mua một căn biệt thự có giá trị mười tám tỷ ở Thúy Đảo Hoa Đình, để cho những người ở trong gia tộc đều rất hâm mộ, bây giờ đã trôi qua hơn hai tháng rồi, trong nhà vẫn chưa có người nào đến đó xem thử. Mẹ Tôn muốn thừa dịp ngày hôm nay là ngày giỗ của chồng, tất cả mọi người đều có mặt ở đây cùng nhau đến biệt thự của Tôn Tinh xem một chút.

“Muốn đến biệt thự Thúy Đảo Hoa Đình xem một chút hả?” Tống Tư Vũ cũng giật mình, khoảng cách của đại học Kim Lăng và Thúy Đảo Hoa Đình gần như vậy, mỗi lần cô ta nhìn thấy biệt thự Thúy Đảo Hoa Đình xa hoa, trong lòng vô cùng ghen tị, rốt cuộc ngày hôm nay cũng có thể vào xem một chút, sau này cũng có thể khoe khoang ở trước mặt của bạn bè.

“Được rồi, chờ một chút nữa thì đi.” Sắc mặt của Tôn Tinh vẫn còn cười như thường, anh Tần đã đưa chìa khóa biệt thự cho bọn họ, trong lòng của bọn họ rất có sức mạnh.

“Chị Tôn, anh Diêu, hai người mua biệt thự ở Thúy Đảo Hoa Đình hả?” Cao Cường ngạc nhiên hỏi, nhìn thấy sắc mặt của Diêu Bảo và Tôn Tinh lạnh nhạt, nhẹ gật đầu, kính ý trong đôi mắt của Cao Cường lại càng dày đặc hơn một chút: “Không ngờ nha, hiện tại biệt thự Thúy Đảo Hoa Đình là khu biệt thự đứng đầu ở Kim Lăng, nói là xa hoa nhất thì chỉ sợ là sẽ không có người nào phản đối, căn biệt thự trung tâm nhất ở đó được bán với giá trên trời là bảy trăm năm mươi tỷ, ở Kim Lăng chưa có người nào có thể vượt qua kỷ lục này.”


“Nghe nói là những người sống ở đó đều là những người có chức danh quyền quý, một phần ba người có chức danh quyền quý ở Kim Lắng đều ở đó có thể nói là mua được một căn biệt thự ở đó, cái này không chỉ chứng minh về tài lực của mình mà còn chứng minh về thực lực. Không sợ mọi người chê cười, năm trước tôi vẫn muốn mua một căn biệt thự ở Thúy Đảo Hoa Đình, nhưng mà cho đến bây giờ đều không thể hoàn thành được, thế mà hai người đã có thể mua được biệt thự ở Thúy Đảo Hoa Đình rồi, tôi thật sự rất ghen tị.”

Tôn Tinh và Diêu Bảo bị những lời nói lấy lòng của Cao Cường làm cho lâng lâng.

“Hóa ra là cậu cũng muốn mua biệt thự ở Thúy Đảo Hoa Đình nữa à, quả thật là biệt thự ở Thúy Đảo Hoa Đình không phải là dễ mua như vậy đâu, không riêng gì có tiền là có thể, quan trọng nhất là cậu phải có cách.” Diêu Bảo ra vẻ như là mình rất có hiểu biết, hoàn toàn quên mất căn biệt thự ở trong miệng của anh ta đến cùng có phải là của anh ta hay là không: “Như vậy đi, chờ đến lúc đó để tôi xem xem tôi có thể liên lạc giúp cho cậu được không, để cậu cũng mua được một căn ở Thúy Đảo Hoa Đình. Có điều là tôi chỉ có thể giúp cậu hỏi một chút, rốt cuộc là có thể mua được nó hay là không chứ tôi không dám đảm bảo đâu.”

“Như thế này thật quá tốt rồi, cảm ơn anh Diêu, cảm ơn.” Cao Cường cầm lấy tay của Diêu Bảo lắc lắc, trong lòng của Diêu Bảo và Tôn Văn cực kỳ thoải mái, đây chính là nguyên nhân mà bọn họ muốn mua biệt thự ở Thúy Đảo Hoa Đình, được người khác ngưỡng mộ đi đến chỗ nào cũng nói mình ở biệt thự Thúy Đảo Hoa Đình, đó chính là sự tượng trưng cho thân phận.

“Tôn Văn, con nhìn chị của con một chút đi, người ta đều đã mua biệt thự ở Thúy Đảo Hoa Đình rồi, con nói xem bản thân con đang ở đâu vậy hả? Tự con suy nghĩ cho thật kỹ lại đi, rốt cuộc là mẹ nói có đúng hay là không?” Mẹ Tôn lại di chuyển chủ đề lên trên người của Tôn Văn, Tôn Văn nhếch miệng lại không nói lên lời nào.

“Em vẫn còn đang ở phòng cho thuê ở Lăng Vũ à?” Tôn Tinh liếc mắt nhìn Tôn Văn một chút: “Em nói em xem đều đã gai mươi sáu tuổi rồi, còn thuê nhà nữa chứ, nói ra thì thật sự rất mất mặt, có kế hoạch mua nhà không vậy?”

“Không có.” Tôn Văn cúi đầu không thèm nhìn Tôn Tinh, cũng không thèm nhìn mẹ.

“Tiền lương một tháng của nó cũng chỉ có hai mươi bốn triệu mà thôi, thanh toán tiền thuê nhà tiền ăn tiền uống một tháng chỉ còn lại dưới sáu triệu, chút tiền ấy con kêu nó mua nhà sao nó có thể mua được chứ? Có thể chăm sóc cho mình không tìm bộ xương già này để đòi tiền, mẹ đã a di đà phật rồi.” Mẹ Tôn hừ lạnh một tiếng.

“Con xin tiền mẹ hồi lúc nào.” Cánh mũi Tôn Văn chua xót, hốc mắt ươn ướt, cô ta nén nước mắt chảy vào trong.

“Được, con không cần tiền của mẹ, vậy thì con tự kiếm tiền của mình mà lớn lên, tiền con đi học đều là do gió thổi tới, cho đến bây giờ mẹ cũng không có mua quần áo cho con, tất cả đều là do con kiếm...” Mẹ Tôn bất mãn nói với Tôn Văn, quả thật Tôn Văn đã bị bà ta nói đến nỗi không biết nói gì.

Lúc này điện thoại di động của Tôn Văn lại vang lên, Tôn Văn vô thức ấn nghe, đối phương rất không khách khí mà nói: “Tự bản thân kiểm tra lại đi, công quỹ ngân sách còn thiếu lúc cô ở trong công ty đã được bổ sung cho cô rồi, sau này không cần phải gọi điện thoại cho tôi nữa, ok?” Nói xong, đối phương cúp điện thoại.

Trước đó sau khi Tôn Văn từ chức rời khỏi công ty, cô ta phát hiện công ty thiếu mình hơn một năm ngân sách công quỹ không giao tiền, gọi điện thoại đến hỏi vấn đề này để bọn họ nhanh chóng bổ sung cho mình, không ngờ đến là lúc này không khéo có cuộc điện thoại này gọi tới.

“Tôn Văn, có chuyện gì vậy? Có phải là công ty của con xảy ra chuyện gì không, nói đi!” Tôn Văn cúp điện thoại, bọn người mẹ Tôn đều nghe được, ánh mắt hung ác của mẹ Tôn nhìn vào Tôn Văn sau đó lại tức giận hỏi.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.