[Ngôn Tình] Người Thừa Kế

Chương 148: Khóc đến tê tâm phế liệt





Nói chuyện chính là Tống Tư Vũ, chỉ thấy cô đứng tựa vào lan can nhìn xuống Tầng Hằng ở dưới lầu, dường như bên trong ánh mắt cô chứa đựng tình cảm phong phú.

Một tiếng này có thể nói là đinh tai nhức óc, làm cho trong lòng tất cả mọi người đều là chấn động.

“Tư Vũ, cháu đang nói bậy bạ gì đó? Mau xuống đây, đừng nói bừa.” Mẹ Tôn cho rằng Tống Tư Vũ nói bậy.

Tần Hằng chuẩn bị rời khỏi biệt thự, đừng nên phát sinh thêm chuyện gì.

“Dừng lại, Tần Hằng, dây đỏ của cậu đâu!” Lúc này, Tống Tư Vũ bỗng nhiên nâng dây đỏ lên.

“Dây đỏ!” Tần Hằng sờ túi một cái, hỏng bét, dây đỏ mình luôn luôn bỏ ở trong túi, bây giờ lại không có, vậy liền nhất định là để dưới gối trong phòng của mình, chẳng lẽ lại......

Trong lòng Tần Hằng xiết chặt, lại nhìn Tống Tư Vũ, cô chậm rãi nhấc nắm tay lên, cầm trong tay chính là dây đỏ của Tần Hằng.

Vừa rồi Tống Tư Vũ tùy tiện tham quan trong phòng ở lầu hai, trong lúc vô tình đi vào phòng của Tần Hằng, ngồi trên giường tiện tay quờ quạng, vậy mà có thể mò được dây đỏ dưới gối của Tần Hằng.

Cô xác định đây chính là dây đỏ của Tần Hằng, trong chớp mắt, trong lòng Tống Tư Vũ trăm ngàn cảm xúc ngổn ngang, cô ngồi trên giường suy nghĩ thật kĩ, cũng không có nghe được dưới lầu phát sinh tranh chấp, lúc này mới đi ra.

Tay Tống Tư Vũ cầm dây đỏ, từng bước một đi xuống cầu thang, cô đi đến trước mặt Tần Hằng: “Đây là nhà cậu, sao cậu phải rời đi?”

Những người khác nhưng vẫn nhìn không hiểu, vì sao Tống Tư Vũ chỉ dựa vào một cọng dây đỏ đã khẳng định nơi này là nhà Tần Hằng.

“Tư Vũ, cuối cùng cháu muốn gì.”

“Đúng vậy đó, Tư Vũ, đây là nhà dì, sao cháu lại nói là nhà Tần Hằng.”


“Đừng nói giỡn, thật đó, thế này không dễ đùa đâu.”

Những người khác đang khuyên Tống Tư Vũ.

“A, cậu nói dây đỏ sao, tôi làm rơi trong kí túc xá rồi, dây đỏ trong tay cậu không phải của tôi, lúc nảy anh Diêu đã nói với tớ, anh ấy cũng từng mua dây đỏ thế này, đúng không, Diêu......” Tần Hằng còn muốn biện cớ đánh lừa, nhưng lại bị Tống Tư Vũ cắt ngang.

“Hừ, đến bây giờ cậu còn muốn gạt tôi sao, dây đỏ này là do tôi thắt, tôi còn không nhận ra sao......” Tống Tư Vũ cười khổ nói.

“Ơ......” Tần Hằng không nói gì, anh nhớ lại, lần trước ở quán bar U Nhược, Tống Tư Vũ buộc dây đỏ lên tay cho mình, sau khi mình đem về, cũng không tháo ra hay đổi đi, có khả năng đó chính là cách buộc của cô đặc biệt, cho nên cô mới có thể nhận định chắc chắn, dây đỏ kia chính là của mình.

Tần Hằng không nói nữa, anh có nói gì nữa cũng vô ích.

“… Lần trước tôi bị Mã Cách bắt đi, là... Là cậu kêu người đến cứu tôi sao?” Tống Tư Vũ lấy dũng rất lớn, mới hỏi Tần Hằng.

Tần Hằng không nói gì, trong lòng Tống Tư Vũ phảng phất bị nhói một cái.

“Lần kia tại khách sạn Berkerley, ông chủ Thẩm không cho tôi bồi thường tiền, cũng là bởi vì cậu đúng không?”

Tần Hằng không nói gì, anh chỉ nhàn nhạt nhìn Tống Tư Vũ, mũi Tống Tư Vũ chua chua, hốc mắt xuất hiện một vệt nước.

“...... Còn có lần kia ở nhà tôi, cũng là... Cũng là cậu mời Trì Nhậm Trọng giúp tôi... Đúng không?” Tống Tư Vũ nghẹn ngào, cô cảm giác cổ họng như có nhọt u nóng lên, làm cho cô nói chuyện vô cùng khó khăn.

Tần Hằng vẫn lẳng lặng nhìn Tống Tư Vũ như cũ.

“Hic…” Tống Tư Vũ bỗng nhiên đau lòng sợ hãi khóc lên, khuôn mặt nhỏ trắng mịn của cô như mặt nước bị thổi cho gợn sóng, giữa hai khóe mắt nhắm chặt rất nhanh đã nâng lên hai giọt nước mắt long lanh to như hạt đậu, đột nhiên trượt xuống trên gương mặt.

Người đàn ông này từ đầu đến cuối đều giúp cô, mà chưa lần nào cô trả ơn, lại chế nhạo anh ở trước mặt bạn họ, ở nhà chỉ trích anh ở trước mặt người khác, tại khách sạn, tại tiệm cơm, tại ký túc xá, tại chợ đêm, tại quán bar, không giờ khắc nào cô không nhục nhã người đàn ông này cả.

Mà thật sự đối tốt với cô, yên lặng trợ giúp cô vào mỗi lần vượt qua gian nan lại chính là người đàn ông đang bị nhục nhã này.

Tống Tư Vũ cô có bao nhiêu đê tiện, bao nhiêu mất mặt, lại hay tự cho mình là đúng, mới có khả năng xảy ra chuyện buồn nôn thế này.

“A….. a…..”

Tống Tư Vũ khóc đến không thể tự kiềm chế, dáng vẻ dường như không còn hơi.

“Tư Vũ, cháu sao vậy?”

“Vậy bây giờ phải làm sao đây?”

“Sao rồi, đừng khóc, từ từ thở…..”

“Có chuyện gì cháu cứ nói với bà ngoại, đừng khóc như thế, tổn thương thân thể mà, cháu của ta”

Những người khác vây quanh bên cạnh Tống Tư Vũ, đều lo như cắt mà nhìn Tống Tư Vũ, Tống Tư Vũ bỗng nhiên đi đến trước mặt Tần Hằng, hai mắt đẫm lệ mà nhìn Tần Hằng.

“Xin... Lỗi, tôi sai..., thật xin lỗi, tôi sai..., xin...... Tha thứ cho tôi......” Bên trong miệng của Tống Tư Vũ chỉ luôn nói hai câu, giờ phút này thứ cô hi vọng được nghe nhất chính là tha thứ của Tần Hằng.

“Được, cô đừng nói nữa, tôi tha thứ cho cô.” Tần Hằng cau mày nói một câu, đối với những gì Tống Tư Vũ làm trước đây anh rất chán ghét, nhưng vừa rồi nhìn thấy cô khóc đến tê tâm phế liệt như thế, dáng vẻ xin lỗi bây giờ lại hèn mọn như thế này, Tần Hằng cũng bị cảm động một chút, anh cảm thấy chắc là bây giờ Tống Tư Vũ đã tỉnh ngộ rồi.

“Cảm ơn......” Tống Tư Vũ thực lòng cảm ơn một câu, câu tha thứ này của Tần Hằng làm cho lòng cô thoải mái hơn.


“Tư Vũ, sao cháu lại xin lỗi nó, cuối cùng xảy ra chuyện gì vậy?” Mẹ Tôn vẫn không đến cuối cùng Tống Tư Vũ đang nói cái gì.

“Bà ngoại, chẳng lẽ bà vẫn chưa hiểu rõ sao? Trước đó chính là cậu ấy giúp nhà chúng ta.” Tống Tư Vũ buồn bã nhìn mẹ Tôn, nói.

“A...” Mẹ Tôn khó tin nhìn Tần Hằng một chút, bất luận như thế nào bà ta cũng không chấp nhận được, bà ta vừa nhìn về phía Tống Tư Vũ: "Vậy cháu mới vừa nói căn biệt thự này cũng là của nó......”

Tống Tư Vũ nhẹ gật đầu.

Mẹ Tôn không tin, lại bắn ánh mắt về phía Tôn Tinh cùng Diêu Bảo, bà ta nhận thấy giờ phút này bị đánh một cái thật đau, cái biệt thự xa hoa giá trị hơn 18 tỷ này sao có thể của thằng ranh lừa đảo này chứ? Bà ta thực sự cần Tôn Tinh cùng Diêu Bảo cho mình một đáp án để mình bình thường trở lại.

Nhưng mà, Tôn Tinh cùng Diêu Bảo cũng đều mang sắc mặt khó coi, không biết nên trả lời thế nào, lòng mẹ Tôn lạnh hơn phân nửa.

“Tinh Tinh, biệt thự này… là của con sao?” Mẹ Tôn vẫn còn ôm tia hi vọng cuối cùng.

“Không...” Chuyện cho tới bây giờ, Diêu Bảo còn có thể nói cái gì.

“Cái gì!” Mẹ Tôn vội quát một tiếng, ánh mắt bà ta phiếm hồng, miệng phun nước bọt, tròng mắt dường như muốn lồi ra.

“Không phải, mẹ, mẹ nghe con giải thích, lúc đầu là con chuẩn bị mua căn biệt thự này, thế nhưng là... Cho nên, ai nha, dù sao căn biệt thự này trên thực tế vẫn là của anh Tần, chỉ là chúng ta mượn dùng một ngày mà thôi......” Diêu Bảo vội vàng hấp tấp nói ra sự thật.

Mẹ Tôn đặt mông ngồi xuống ghế sa long, lòng của bà ta hoàn toàn lạnh lẽo.

“Mẹ, mẹ không sao chứ.” Tôn Tinh Tôn Văn vội vã tới trước hỏi thăm.

“Cậu Tần, thực sự thật xin lỗi, để cậu chịu uất ức vì mẹ tôi rồi......” Lúc này đã mở lời, Diêu Bảo cũng xin lỗi Tần Hằng

“Dìu ta” Mẹ Tôn ngồi trên ghế sa long sau mấy giây cũng phản ứng, nhắm chặt mắt, nói với hai con gái, Tôn Tinh với Tôn Văn mỗi người một bên dìu mẹ Tôn, đi tới bên cạnh Tần Hằng.

Tần Hằng nhìn đôi mắt của mẹ Tôn, còn tưởng rằng cho tới bây giờ bà ta vẫn còn chống đối phỉ báng mình, lúc anh đang nghi ngờ, vậy mà thoáng cái mẹ Tôn lại quỳ xuống.

“Cậu Tần, thật xin lỗi, trước đó là miệng tôi thối mạo phạm cậu, tôi đáng bị đánh, xin cậu nể mặt Văn Văn một chút, tha thứ cho tôi......”

“Mẹ, mẹ thế này là làm sao vậy......” Tôn Văn cùng Tôn Tinh đều rất đau lòng cho mẹ, muốn đỡ bà ta dậy, nhưng mẹ Tôn vẫn gắt gao quỳ dưới đất: “Cậu Tần không tha thứ cho ta, ta đứng không nổi, cậu Tần, tôi sai rồi, tôi thật sự đáng ăn đòn, vô sỉ, không biết xấu hổ......”

Tần Hằng, cậu Tần, cậu xem......” Tôn Văn cùng Tôn Tinh đều là lo đến gấp vội nhìn sang Tần Hằng.

“Được rồi, bà đứng lên đi” Tần Hằng nặng nề mà thở một hơi, nói một câu, quả thật anh muốn để mẹ Tôn quỳ dưới đất một lúc, nhưng nghĩ tới dù sao bà ta cũng là người già, vẫn là thôi đi.

“Cảm ơn cậu Tần, cảm ơn Cậu Tần......” mẹ Tôn cảm tạ ngàn lần được hai con gái đỡ lên.

“Văn Văn, con khỏi phải dìu mẹ, xương mẹ vẫn còn tốt, mọi người chúng ta cùng ngồi đi, Diêu Bảo con nhanh đi vào bếp nấu cơm, để cậu Tần sớm có cơm ăn, Văn Văn, con đừng quản mẹ, con ngồi cạnh cậu Tần đi.” Mẹ Tôn trở mặt thật là nhanh, đây là khuyến khích Tôn Văn ngồi cạnh Tần Hằng, cái biệt thự hơn 18 tỷ này là của Tần Hằng, đủ thấy tài lực của anh hùng hậu, không nghĩ tới Tôn Văn tìm được người con rể như kim quy, phải giữ gìn phần này tình cảm này thật tốt.

“Ơ......” Lúc này, Tôn Văn lại là sững sờ, trước đó cô ấy còn tưởng rằng Tần Hằng chỉ là một học sinh nghèo mà thôi, có thể nào nghĩ đến anh lại có biệt thự hơn 18 tỷ thế này, lúc này khỏi nói trong lòng Tôn Văn tự ti, nhưng chắc hơn là mâu thuẫn, Tần Hằng có thể cảm thấy mình ham tiền của anh không? Hơn nữa, bây giờ mình còn giả vờ làm cặp tình nhân với anh, chỉ sợ về sau sẽ càng thêm phiền phức.

“Đi đi.” Mẹ Tôn đẩy Tôn Văn một cái. Đứa con gái này thật là, trước đó lúc Tần Hằng lừa đảo, bảo cô ấy rời khỏi cô ấy cũng như con trùng vô lại dính lấy người Tần Hằng, lúc này Tần Hằng lắc mình biến hoá, thành phú nhị đại hàng thật giá thật, đứa con gái này lại bỗng nhiên chậm chạp như thế.

“Đi đi Văn Văn.”

“Thẹn thùng cái gì đó, chúng ta đều là người một nhà mà.” Diêu Bảo cùng Tôn Tinh cũng ở một bên khuyến khích.

Nhất thời Tôn Văn cũng nghĩ không thông cuối cùng nên làm thế nào mới đúng, liền cúi đầu đi tới bên cạnh Tần Hằng.


“Hóa ra anh có tiền như vậy” ngẩng đầu lên, Tôn Văn nhìn Tần Hằng, mềm mại nói một câu, dáng vẻ có mấy phần đáng thương cùng thẹn thùng, không biết có phải ngại Tần Hằng không sự thật cho mình hay không, để cho cô ấy trong quán rượu nói chuyện như thế với một phú nhị đại như Tần Hằng.

Tần Hằng không biết nên nói cái gì, trong lòng của anh cũng là thật phức tạp, ngồi cùng Tôn Văn trên ghế salon.

“Hừm, nhìn thật xứng” mẹ Tôn thỏa mãn gật gật đầu.

“Thật à”

“Trai tài gái sắc, tuấn tú lịch sự, ha ha, em nói có đúng hay không, Tư Vũ?”

Con mắt của Tống Tư Vũ còn đỏ, nhìn Tần Hằng với dì nhỏ ngồi cùng một chỗ, trong lòng cô có một tia đau nhức, không để ý tới anh rể, quay đầu lại bỏ đi trong lòng như có một vết bị mèo cào, vô cùng lộn xộn.

Nghe lời nói đắc ý của mẹ Tôn với anh rể, trong lòng Tôn Văn cùng Tần Hằng đều càng phát sầu, cảm giác của bọn họ, e rằng nói càng ngày càng phức tạp, nhất là Tôn Văn, tay của cô ấy một mực đang xoa xoa, suy nghĩ nhiều về trước nếu như cô ấy không có để Tần Hằng giả làm bạn trai của mình, hiện tại cũng sẽ không có nhiều vấn đề như vậy.

“Mẹ, chắc chắn mẹ không biết, cậu Tần ngoại trừ biệt thự này, trên thực tế trong khu này cậu ấy còn có một cái biệt thự khác đó.” Lúc này Diêu Bảo nói, anh ta thật hi vọng Tôn Văn có thể bắt được Tần Hằng, như thế này người anh rể như mình cũng có thể được nhờ một chút: “Mẹ có nhìn thấy biệt thự trên đảo nhân tạo lúc bước vào cư xá không? Hắc hắc, đó chính là căn biệt thự khác của cậu Tần đó.”

Tần Hằng đưa mắt ra hiệu cho Diêu Bảo, nhưng Diêu Bảo lanh mồm lanh miệng đã nói xong.

“Con nói căn biệt thự trên khu nhân tạo là của cậu Tần sao?” Lúc mẹ Tôn đi vào cư xá lúc, liền chú ý căn biệt thự kia, địa vị siêu nhiên, nghe Cao Cường nói giá bán càng cao tới 750 tỷ, là biệt thứ đứng đầu ở Kim Lăng hiện nay, lại là Tần Hằng, người con rể con gái bà ta tìm đến cuối cùng có bao nhiêu tài năng đây?

“Đúng vậy đó, đó có giá 750 tỷ.” Tôn Tinh cũng cười nói.

Đầu Tống Tư Vũ cũng lộn xộn, cô lẳng lặng mà nhìn Tần Hằng, trong lòng đang cuộn trào, cô cảm thấy Tần Hằng ở trước mặt rất lạ lẫm, rất thần bí, rất xa xôi......

“Nha, cậu Tần, không nghĩ tới thực lực của cậu lại hùng hậu như vậy...... Không phải, tôi không có ý này, ý tôi là tiền của cậu nhiều thật... Cũng không phải, ai nha, cậu nhìn tôi xem, già rồi vừa căng thẳng là nói nói bậy” mẹ Tôn lập tức trở nên nói năng lộn xộn, trong đầu bà ta chứa đầy hình ảnh con gái mình kề bên một người giàu có.

“Tôi nói con gái của tôi có thể ở bên cạnh cậu, thực là may mắn tu mấy chục kiếp, Văn Văn, sau này con phải đối tốt với cậu Tần đó, biết chưa”

“Đúng đó, Văn Văn, em cần phải trân quý cậu Tần......”

“Tôi thấy cậu Tần với Văn Văn có thể bạch đầu giai lão...”

......

Đôi vợ chồng Diêu Bảo với Tôn Tinh cũng đang nói

Lo lắng trong lòng Tần Hằng nặng hơn một chút, chuyện này về sau phải kết thúc như thế nào, lúc Tần Hằng cũng đang mâu thuẫn trong lòng, một giọng nói bình tĩnh vang lên.

“Mọi người hiểu lầm rồi, con với cậu Tần thật ra không phải tình nhân đâu.”





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.