[Ngôn Tình] Người Thừa Kế

Chương 151: Phải đối xử với tôi đến mức này sao





Cô gái bị ép vào trong góc lắc đầu nguầy nguậy, lúc này cô ấy vô cùng bất lực, vô cùng sợ hãi, thấy Đinh Quân đã cởi xong quần tây, chuẩn bị cởi quần lót, cô gái vội vàng nhắm chặt mắt lại, lao nhanh về phía cửa.

"Đừng chạy, cục cưng của anh, em muốn anh bạo lực hửm, em thích anh thô bạo một chút đúng không nào..." Lúc Đinh Quân nói, anh ta đã ném quần lót của mình xuống đất. Đinh Quân cũng cởi giày ra, ép về phía cô gái.

Cô gái đập mạnh cửa, cố gắng thoát khỏi cái nơi kinh tởm này, nhưng cửa đã bị khóa chặt, hai tay cô bị trói, căn bản không thể nào thoát khỏi đây.

Cô gái lo lắng đến mức bật khóc, cô sắp phát điên rồi!

"Rầm"

Lúc này, cửa bị đá bật ra, cô gái ngã xuống đất.

“Cô có sao không?” Người xông vào là Tần Hằng, anh ngồi xổm xuống ở bên cạnh cô gái, xé băng dính trên miệng cô ấy ra.

"Anh ta là ác ma... cứu tôi... anh ta là ác ma..." Cô gái nhào vào trong ngực Tần Hằng.

Tần Hằng chú ý sau lưng có thứ gì đó đang trần truồng, bất giác quay đầu lại nhìn thì thấy Đinh Quân lẳng lặng đứng phía sau, đặc biệt là lúc nhìn thấy thứ đó, Tần Hằng cũng không suy nghĩ nhiều, rút lưỡi dao trong túi ra chém một phát vào chỗ đó của Đinh Quân.

"A…" Chỉ thấy Đinh Quân hét lên một tiếng, đồng thời thứ đó rớt khỏi người anh ta.

Đinh Quân che hạ thể đau đớn ngã xuống đất, máu chảy ra giữa các ngón tay, anh ta kêu thảm thiết. Nhìn thấy thứ đó rơi trên đất, Đinh Quân không chỉ đau đớn, mà còn vô cùng hốt hoảng và sợ hãi, anh ta nhất thời cảm thấy cuộc sống sau này của mình ảm đạm không chút ánh sáng.


“Thằng khốn, tao sẽ giết mày!” Đinh Quân không để ý đến đau đớn đứng dậy lao về phía Tần Hằng, Tần Hằng bảo vệ cô gái phía sau, làm trạng thái phòng thủ.

Đinh Quân còn chưa kịp lao về phía Tần Hằng thì một nhóm cảnh sát đã xông vào.

“Anh Tần, anh cũng ở đây sao, anh ta không làm gì anh chứ?” Thân Hoành dẫn cảnh sát xông vào.

“Tôi không sao.” Tần Hằng lắc đầu, Thân Hoành mới yên tâm.

“Đồng chí cảnh sát, anh ta chính là tên dâm tặc Đinh Quân ở cao ốc chúng tôi, các anh mau bắt anh ta đi.” Thân Hoành nói với cảnh sát.

Cảnh sát đã khống chế được Đinh Quân.

“Mẹ kiếp!” Thân Hoành nhìn thấy cơ thể Đinh Quân thì ngạc nhiên, cư nhiên kêu một tiếng: “Cái đó của anh ta đâu rồi?”

"Ở đây." Đội trưởng cảnh sát đeo găng tay trắng kẹp thứ đó từ dưới đất lên.

"Hừm…" Nhìn thấy thứ kia trong tay của đội trưởng đội cảnh sát, Thân Hoành và những cảnh sát khác không khỏi căng thẳng, đồng thời không nhịn được thở dài một tiếng: “Nhỏ thật.”

“Đưa cho anh ta bộ quần áo, dẫn đi!” Đội trưởng cảnh sát hét lên, hai cảnh sát đáp lại một tiếng rồi áp giải Đinh Quân ra ngoài.

“Tôi có cần đi theo không?” Tần Hằng hỏi.

“Không cần đâu, anh Tần cứ lo chuyện của mình đi, để tôi đi một chuyến được rồi.” Thân Hoành cười lấy lòng, nói xong liền cùng cảnh sát rời đi.

“Cô không sao chứ?” Tần Hằng đỡ cô gái ngồi xuống.

"Huhu..." Cô gái vốn đã bình tĩnh trở lại, lúc này nghe Tần Hằng hỏi như vậy thì không kiềm được "oa" lên một tiếng, nhào vào trong lòng Tần Hằng, ôm chặt anh khóc rống lên: "... Nếu không phải... anh, thì tôi đã bị... thằng khốn đó... huhu... cảm ơn anh... cảm ơn anh... "

Tần Hằng đột nhiên bị cô gái nhỏ hơn mình hai, ba tuổi ôm chặt, thấy cô khóc rất thương tâm, khi nãy bị Đinh Quân làm nhục nên cũng có thể hiểu được tâm trạng của cô ấy, vì vậy anh để mặc cho cô ấy ôm mình.

Sau khi khóc trên người Tần Hằng nửa tiếng, cô gái cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cô ấy từ từ buông Tần Hằng ra, ngực Tần Hằng đã ướt đẫm nước mắt.

"Tôi xin lỗi..." Cô gái khóc lóc hai mắt đỏ lên, nhát gan nói.

"Không sao, cô đã tặng tôi một tấm bản đồ cả nước rồi, cô xem đây là Đài Loan..." Tần Hằng vừa nói vừa chỉ dấu vết nước mắt trước ngực.

Cô gái bị Tần Hằng chọc cười.

“Được rồi, cơn ác mộng đã qua rồi, hi vọng sẽ không để lại ám ảnh trong lòng cô.” Tần Hằng thật ra có chút lo lắng cho cô gái, cô ấy nhìn qua cũng chỉ 18 tuổi mà đã gặp phải chuyện như vậy rồi, có thể chịu đựng được không thật sự là vấn đề.

“Ừm, tôi sẽ cố gắng hết sức để quên đi mọi chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.” Cô gái gật đầu, nhìn Tần Hằng mà có chút chờ mong, thấp thỏm khẽ hỏi: “Anh tên gì?”

"Tôi tên Tần Hằng" Tần Hằng cười nhẹ nói.

"Tần Hằng, Tần Hằng..." Cô gái lẩm bẩm hai lần trong miệng, khắc sâu nó trong lòng, hai mắt còn hơi đỏ nhìn Tần Hằng nói: "Tôi tên Long Nghiên"


“Long Nhan?” Tần Hằng nhẩm lại một lần, cười nhạt nói: “Họ này của cô khá hiếm, Long Nhan, là chữ “Nhan” trong long nhan đại tuyệt hả?”

Long Nghiên mỉm cười, nâng cặp mắt xinh đẹp lên nhìn Tần Hằng: "Là ‘Nghiên’ trong ‘cộng yêu trọng khai nhật, toàn ưu bất thịnh nghiên’.”

“A?” Tần Hằng gãi gãi đầu: “Tôi vẫn không biết chữ đó.”

"Bộ nữ, bên cạnh là chữ “khai”, anh biết chưa?"

"Ồ, biết rồi, Long Nghiên, Long Nghiên, nghe rất hay" Tần Hằng mỉm cười khen một câu.

"Cảm ơn" Long Nghiên cảm thấy trong lòng có chút vui mừng: "Anh có thể giúp tôi thu dọn ít đồ được không?"

“Sao thế, cô phải đi sao?” Tần Hằng kinh ngạc hỏi.

"Ừm, tôi rất sợ sống ở đây, tôi muốn thuê chỗ khác." Long Nghiên mà còn ở cao ốc Lăng Võ thì sẽ nghĩ đến bóng dáng của Đinh Quân.

"Được rồi, tôi giúp cô thu dọn." Tần Hằng gật đầu, nghĩ đến Long Nghiên bị khiếp sợ như vậy ở chỗ của anh, trong lòng anh cảm thấy bức rức. Tần Hằng nói xong liền giúp Long Nghiên dọn dẹp, không lâu sau đã thu dọn xong.

Tần Hằng cùng Long Nghiên làm thủ tục trả phòng rồi cùng cô ra khỏi cao ốc Lăng Võ. Hai người đi dạo trên phố, Tần Hằng hỏi Long Nghiên chuẩn bị đi đâu, nhưng Long Nghiên không nói, chỉ nói lần này cô ấy muốn đi một mình khắp nơi, vốn không có kế hoạch nào cả.

Tần Hằng muốn giúp cô ấy, nhưng lời đã đến bên miệng lại nuốt xuống, anh chỉ là người qua đường mà thôi, không nên giao thiệp quá nhiều.

Một chiếc taxi dừng trước mặt Long Nghiên.

"Được rồi, tôi phải đi đây." Long Nghiên đứng trước xe taxi nhìn Tần Hằng.

"Ừm." Tần Hằng ừm một tiếng.

Hai mắt Long Nghiên chớp chớp, đột nhiên có loại cảm giác mất mát, có lẽ đời này sẽ khó gặp lại Tần Hằng, trong lòng khẽ động, cô đột nhiên kiễng chân, định hôn lên khóe môi Tần Hằng, nhưng Tần Hằng giật mình, theo bản năng lùi lại một bước, cô ấy chưa hôn trúng.

Tần Hằng kinh ngạc nhìn Long Nghiên, trong mắt có chút khó hiểu.

"Tôi xin lỗi." Long Nghiên không có đỏ mặt và ngượng ngùng nên có, có chăng chỉ là có chút mất mát: "Nhà tôi ở Lâm An, hy vọng sau này chúng ta có thể gặp lại nhau."

Tần Hằng nhìn Long Nghiên, trầm mặc không nói.

Long Nghiên khẽ gật đầu tạm biệt, lên xe taxi, chiếc xe chậm rãi rời đi.

"Hẹn gặp lại... Hy vọng không bao giờ gặp lại." Tần Hằng lẩm bẩm một câu, xoay người trở về cao ốc Lăng Võ.

Hơn 7 giờ tối, Tôn Văn ra khỏi cao ốc, hai ngày nay sau khi rời khỏi biệt thự của Tần Hằng, cô vẫn luôn đi tìm việc nhưng lại không thu hoạch được gì, hôm nay cô dậy sớm, rửa mặt trang điểm. Cô cảm thấy sở dĩ trước đây mình xin việc thất bại có thể là do vấn đề ăn mặc của mình, trên người cô không có nhiều tiền, cô đã không mua quần áo, mỹ phẩm và túi xách mới gần nửa năm rồi.

Để để lại ấn tượng tốt với người tuyển dụng, Tôn Văn đã dùng 6 triệu còn lại mua một chiếc túi Coach 3 triệu 9, số còn lại thì để làm tóc, rồi nhờ người trang điểm cho mình, còn mượn bạn bè đôi giày cao gót của Le Saunda.


Tối hôm qua vì để chuẩn bị tốt cho buổi phỏng vấn hôm nay mà 12 giờ đêm cô mới đi ngủ.

Ngồi đợi 3 tiếng đồng hồ, cuối cùng cô cũng gặp được người phỏng vấn, cô giới thiệu bản thân xong, người phỏng vấn cũng không đặt câu hỏi cho cô, thậm chí còn không thèm nhìn cô, nói: "Xin lỗi, cô không phải là người chúng tôi cần, vì vậy mời..."

Tôn Văn trước đây đã đắc tội với một đài truyền hình lớn, đối phương đã đánh tiếng với các đơn vị tuyển dụng liên quan đến phóng viên, biên tập viên, người dẫn chương trình ở các tỉnh, thành phố xung quanh, bởi vậy bọn họ tuyển Tôn Văn mới là chuyện lạ.

Tôn Văn xách túi xách ra khỏi cao ốc, cô cảm thấy mình thật buồn cười, thật đáng thương, biết rõ sẽ không được tuyển nhưng vẫn ngu ngốc cố chấp hết lần này đến lần khác.

Tôn Văn tiện tay tháo kẹp tóc ra. Mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ của cô rối tung lên. Tôn Văn cởi hai cúc áo của bộ đồ công sở. Cô không biết mình ăn mặc đẹp như vậy để làm gì. Chiếc túi Coach mới mua bị kéo lê trên đất, cái túi mới tinh cọ xát trên mặt đất, bề mặt bị trầy xước nhưng Tôn Văn không hề cảm thấy đau lòng, thậm chí cô còn không thèm để ý.

Cô chán nản đi trên đường phố Kim Lăng như người mất hồn.

Không biết đã đi được bao lâu, Tôn Văn đi đến cao ốc Lăng Võ, cơ thể cô đột nhiên mất thăng bằng, đợi cô đứng vững lại thì gót giày cao gót bên phải đã bị gãy.

Tôn Văn cởi giày cao gót ra, cầm lên rồi ném mạnh ra xa.

Tôn Văn ngồi trên bậc thềm trước cao ốc, không quan tâm đến việc quần áo của mình có bị bẩn hay không, Tôn Văn nhìn vầng trăng sáng trên trời, trong mắt dần dần xuất hiện những giọt nước mắt, sống mũi chua xót. Không muốn bị những người xung quanh nhìn thấy, cô vùi mặt vào chân mình.

Nhưng cho dù như vậy, cũng không thể ngăn được tiếng khóc của cô.

Tôn Văn khóc lóc thương tâm như vậy khiến cho những người xung quanh đều mềm lòng, lo lắng cho cô, trong lòng Tôn Văn rất oan ức, cô chỉ là một cô gái nhỏ thôi mà, đến mức phải chèn ép cô như vậy sao?

Cô khóc ròng ròng trên bậc thềm nửa tiếng đồng hồ, khóc đến khàn cả cổ, quần áo ướt đẫm, sau đó Tôn Văn mới từ từ đứng dậy, hai mắt đỏ ngầu, cô ngẩng đầu nhìn bốn chữ "Cao ốc Lăng Võ” cao chót vót, hình ảnh một người hiện lên trong đầu cô.

Cậu thiếu thiên gia tài bạc triệu kia ngày hôm đó có thể nhường phòng cho mình ở, nếu biết tình cảnh hôm nay của mình, anh ta có đau lòng chút nào không, có an ủi mình không?

Tôn Văn cứ như vậy đi chân trần, đi từng bước về phía cổng cao ốc Lăng Võ, cô đến trước phòng mình, đang định mở cửa thì một người đàn ông trẻ tuổi bước tới.

"Cô Tôn, cuối cùng cô cũng về rồi, mời đi theo tôi, ông chủ chúng tôi muốn gặp cô."

Tôn Văn bối rối ngẩng đầu lên, cuối cùng cô vẫn đi theo người đàn ông trẻ tuổi đến phòng làm việc ở tầng một tòa nhà A của cao ốc Lăng Võ.

“Mời vào.” Người thanh niên dẫn Tôn Văn vào phòng làm việc, lúc nhìn thấy Tần Hằng ngồi phía sau bàn làm việc, Tôn Văn mở to hai mắt, sững sờ tại chỗ: “Tần tổng, Thân tổng, tôi đã đưa cô Tôn đến rồi."





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.