[Ngôn Tình] Người Thừa Kế

Chương 163: Cô ta hại anh anh còn muốn giúp cô ta





Hạ Vũ Thần giật mình, tay hơi buông lỏng, bé gái bị anh ta bế thừa dịp cắn mạnh lên tay anh ta một cái, thoát khỏi tay Hạ Vũ Thần, Hạ Vũ Thần hét lên một tiếng, trên tay có máu tươi chảy ra.

“Mẹ!” Bé gái chạy về phía mẹ của mình.

“Thưa anh, thật ngại quá, anh không thể lên thuyền! Đợi chuyến thuyền cứu hộ tiếp theo nhé.” Thủy thủ chặn Hạ Vũ Thần lại.

Hạ Vũ Thần cực kỳ không cam lòng, chỉ thiếu một chút nữa là anh ta có thể lên thuyền cứu hộ rồi, anh ta nhỏ giọng nói với thủy thủ: “Người anh em, anh không nhận ra tôi sao, tôi là ông chủ của Mỹ Vị Đa, ba tôi là Hạ Gia Luân đấy, nhà tôi rất có tiền, anh thả tôi sang, lúc trở về T thành, tôi sẽ cho anh một phong bì lớn…”

“Thật ngại quá.” Thủy thủ vẫn lắc đầu, nếu anh có tiền thì cho anh đi qua thì chẳng phải có chuyện sao?

Hạ Vũ Thần tức điên người, nhưng thủy thủ không chịu cho anh ta lên thuyền, cuối cùng chỉ có thể hậm hực rời đi.

Anh ta nhìn về phía vừa có giọng nói vang lên, lập tức thấy Tang An Nhiên đang cười khẩy nhìn mình, nghĩ đến việc Tang An Nhiên phá hoại chuyện tốt của mình, Hạ Vũ Thần không khỏi giận dữ đi về phía cô ta.

“Con khốn lẳng lơ, không ngờ cô không bị chết đuổi nhỉ, cái đồ đê tiện này, dám phá hoại chuyện tốt của ông đây, ông đây đánh chết cô!” Hạ Vũ Thần đánh không lại mấy người trẻ tuổi khi nãy, chẳng lẽ cũng không đánh lại một con nhóc thế này sao.

Anh ta tát một cái lên mặt Tang An Nhiên.

“Hạ Vũ Thần, anh có phải đàn ông không vậy, không ngờ anh lại đi đánh con gái!” Tang An Nhiên tức giận nhìn Hạ Vũ Thần: “Anh vừa đẩy tôi xuống biển suýt khiến tôi chết đuối, bây giờ còn đánh tôi, tôi liều mạng với anh…”

Nói xong, Tang An Nhiên cũng liều mạng nhào về phía Hạ Vũ Thần, chỉ mong có thể tát anh ta mấy bạt tai để xóa đi mối hận trong lòng, nhưng một cô gái như cô ta sao có thể đánh thắng Hạ Vũ Thần? Vừa mới chạy đến đã bị Hạ Vũ Thần đánh một cái vào mắt, bị anh ta nắm lấy hai tay.


“Tần Hằng, anh mau cứu An Nhiên đi, anh xem cậu ấy bị đánh đến thế rồi kìa…” Hoan Hoan ở một bên lo lắng nói với Tần Hằng, nhưng Tần Hằng chỉ lạnh lùng nhìn Tang An Nhiên và Hạ Vũ Thần đánh nhau, không hề có ý định giúp đỡ.

“Ha, Tang An Nhiên, xem ra không chỉ mỗi món đồ second hand như cô mà cả bạn cô cũng ngu như thế! Cô còn muốn bảo tên ranh con kia đánh tôi? Sao không nghĩ xem khi nãy anh ta bị đồ đê tiện là cô đẩy xuống biển thế nào, nếu anh ta mà giúp cô, thì anh ta sẽ là thằng ngu nhất thế giới!” Hạ Vũ Thần cười lạnh.

“Không cho phép anh mắng anh ấy...” Tang An Nhiên thét chói tai.

“Ha, cô là đang áy náy với anh ta sao? Cô không cho tôi mắng anh ta nhưng tôi cứ mắng đấy, anh ta đúng là đồ ngốc mới có một bạn gái lẳng lơ như cô! Bị cô hại cũng là đáng đời!” Hạ Vũ Thần có thể cảm nhận được sự vui vẻ qua việc mắng Tang An Nhiên, anh ta hoàn toàn khống chế Tang An Nhiên, cười châm chọc.

“A… Tôi đã nói anh không được mắng anh ấy rồi mà, cái tên khốn kiếp này, tôi giết anh!” Tang An Nhiên la lên như nổi điên, cô cố tránh thoát sự khống chế của Hạ Vũ Thần, nhưng cô cố đến đỏ cả mặt, muốn rách cả cổ, nhưng chỉ khiến Hạ Vũ Thần lảo đảo mấy bước, vẫn không tránh khỏi tay anh ta.

“Mẹ nó, cô điên rồi đúng không, khi nãy ông đây không khiến cô chết được, vậy bây giờ xem cô còn tốt số như thế không, xuống cho ông!” Hạ Vũ Thần kéo Tang An Nhiên đi về phía lan can.

Lúc này trời đổ mưa to, mọi người đều vây quanh lại chỗ thuyền cứu hộ, không ai chú ý tới bên này đang xảy ra chuyện gì.

“Đừng… Đừng… A…” Tang An Nhiên bị đẩy đến bên cạnh lan lan, nghĩ đến sự đáng sợ khi bị ném xuống biển khi nãy, hồn phách của Tang An Nhiên như sắp bay ra ngoài.

“Hừ, đồ con khốn lẳng lơ, kiếp sau làm một người phụ nữ biết điều thì sẽ không gặp phải chuyện này đâu, bây giờ thì đi tìm Diêm Vương sám hối đi…” Nói xong, ánh mắt Hạ Vũ Thần vô cùng hung ác, muốn đẩy Tang An Nhiên xuống.

Chợt có một bàn tay kéo cô lại, Hạ Vũ Thần muốn đẩy cô xuống nhưng không được, anh ta tức giận quay đầu lại, đã nhìn thấy khuôn mặt u ám của Tần Hằng.

“Thằng ranh con chết tiệt, buông ra…” Hạ Vũ Thần mới nói mấy chữ đã bị đấm một cú vào mũi, Hạ Vũ Thần lập tức thấy mũi đau đớn, đầu óc choáng váng.

Tần Hằng nhân cơ hội kéo lấy Tang An Nhiên.

Tang An Nhiên ngã vào lòng anh, khoảnh khắc đó cô ta hoàn toàn ngơ ngác, đến tận bây giờ cô ta cũng không ngờ sau khi mình làm chuyện không thể tha thứ với Tần Hằng mà anh vẫn sẽ cứu mình, lúc này cảm nhận được sự ấm áp trong lòng Tần Hằng, Tang An Nhiên chợt cảm thấy người đàn ông này thật sự rất tốt.

Tang An Nhiên còn không ở trong lòng Tần Hằng đủ một giây đã bị anh đẩy về phía Hoan Hoan.

“An Nhiên, cậu có sao không?” Hoan Hoan hỏi.

“Không sao.” Tang An Nhiên vẫn luôn nhìn Tần Hằng mãi, khi nãy lúc cô ta bị Tần Hằng đẩy ra, trong lòng cảm thấy cực kỳ mất mát.

“Lại là mày, mày bị ngu hả, khi nãy cô ta muốn hại chết mày mà bây giờ mày còn giúp cô ta?” Hạ Vũ Thần lau máu mũi, tức giận nói với Tần Hằng.

“Chuyện của tôi không cần anh quan tâm, không cho phép anh lại có ý đồ xấu với cô ta nữa, nếu không bây giờ tôi sẽ ném anh từ trên đây xuống đấy!” Tần Hằng nghiêm túc nói với Hạ Vũ Thần.

“Con mẹ nó, hôm nay ai cũng có thể uy hiếp tôi đúng không?” Hạ Vũ Thần bất mãn nói một câu.

Tần Hằng đi tới trước mặt Hạ Vũ Thần, cúi người xuống nhấc hai chân anh ta lên, nửa người Hạ Vũ Thần đã treo bên ngoài lan can, chỉ cần Tần Hằng buông tay ra thì anh ta sẽ rơi xuống, Hạ Vũ Thần sợ đến mức hồn bay phách lạc, lập tức chịu thua: “Đại ca, tôi nghe lời, tôi sẽ không tiếp tục kiếm chuyện với Tang An Nhiên nữa, anh mau buông tôi xuống đi…”

Tần Hằng nhìn Hạ Vũ Thần sợ đến mức tái mặt, giọng nói run rẩy thì hừ một tiếng, ném anh ta về lại boong tàu.

Tần Hằng đi tới một bên boong tàu ngồi xuống, Tang An Nhiên và Hoan Hoan lập tức đi theo.


“Cảm ơn anh lại cứu tôi một mạng.” Tang An Nhiên ngồi xuống bên cạnh Tần Hằng, dịu dàng nói.

“Không cần cảm ơn tôi, tôi chỉ là không qua được giới hạn của lòng mình mà thôi, nói thật, tôi cũng rất muốn anh ta…” Nói đến đây, Tần Hằng lại không nói được nữa, anh ta nhíu mày nhìn về phía biển rộng xa xa: “Sau hôm nay, sau này cô đừng nói chuyện với tôi nữa, chúng ta trở thành người lạ là được rồi.”

Nghe thấy lời Tần Hằng nói, Tang An Nhiên vô cùng đau lòng, biết mình đã khiến Tần Hằng tổn thương sâu sắc. Lúc này, cô ta rất muốn nói với Tần Hằng rằng mình đã hoàn toàn tỉnh ngộ rồi, sau này sẽ không bao giờ làm chuyện có lỗi với anh nữa, nhưng nhìn thấy dáng vẻ không muốn nói chuyện với mình của Tần Hằng, Tang An Nhiên lại không dám nói lời nào.

Tang An Nhiên ngồi yên bên cạnh Tần Hằng, trong lòng đang nhỏ máu.

“An Nhiên, chúng ta lên thuyền đi, không còn bao nhiêu người nữa!” Hoan Hoan thấy không còn bao nhiêu phụ nữ ở lối đi nữa, nếu bây giờ bọn họ còn không đi qua thì thuyền cứu hộ sẽ chạy mất.

“Hoan Hoan, cậu đi đi, tớ ngồi ở đây đợi chiếc thuyền cứu hộ sau.” Tang An Nhiên lạnh nhạt nói, Tần Hằng cứu mạng cô ta hai lần, nếu không nhìn thấy anh bình yên lên thuyền, sao Tang An Nhiên chịu lên thuyền một mình được?

Hoan Hoan khuyên Tang An Nhiên, nhưng Tang An Nhiên vẫn không chịu, Hoan Hoan thở dài, dứt khoát “liều mình” cùng quân tử, cũng ở lại với Tang An Nhiên.

Thuyền cứu hộ chở đầy phụ nữ chạy đi, trên thuyền còn sót lại năm sáu trăm người, gần như đều là đàn ông, đương nhiên cũng có mấy người vợ không nỡ xa chồng ở lại, trên boong tàu lại rơi vào yên tĩnh.

“Ào ào.”

“Ào ào.”

Lúc này, trên mặt biển lại vang lên tiếng sóng, mọi người nhìn sang, lại một chiếc thuyền lái về phía du thuyền, nhưng đây không phải thuyền cứu hộ của nhà nước, có lẽ là thuyền riêng, vì nó không phải chạy đến từ T thành mà là từ phía Nam, hơn nữa thân thuyền cũng khá nhỏ, được gọi là du thuyền cỡ lớn thì đúng hơn.

Nhìn thuyền càng chạy càng gần, người trên boong thuyền lại đứng lên, bọn họ hy vọng mình có thể đi nhờ chiếc thuyền này rời khỏi.

“Mẹ nó, chuyện gì thế? Không phải nói nơi này tổ chức lễ kỷ niệm của người nổi tiếng trên mạng sao.” Du thuyền ngừng lại, một chàng trai xẻ trái ôm phải ấp xuất hiện trên boong tàu, anh ta mặc quần cộc hoa, hai bên là hai người đẹp dáng người nóng bổng, vẻ mặt ngông cuồng, không phải cậu tám Tần Thâm thì là ai.

Anh ta vốn dĩ đi chơi gái trên đảo Phuket Thái Lan, nghe nói ở T thành muốn tổ chức lễ kỷ niệm mời một trăm người nổi tiếng trên mạng, anh ta bèn vội trở về từ đảo Phuket, chạy du thuyền từ cảng Châu San đuổi theo du thuyền trên biển, không ngờ đợi đến lúc anh ta đến lại là cảnh tượng thế này.

“Cậu ơi, đưa chúng tôi về với.”

“Cho chúng tôi ngồi nhờ thuyền của anh về với.”

“Xin anh cứu chúng tôi.”



Người trên boong tàu lớn tiếng kêu lên với Tần Thâm.

“Tần Hằng, chúng ta cũng đi xem thử đi.” Tang An Nhiên cẩn thận nói với Tần Hằng, chỉ sợ chọc anh nổi giận.

Tần Hằng không nói gì, anh đứng dậy, nhìn thoáng qua chiếc du thuyền, thấy người trên du thuyền là em trai của mình thì vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, anh ta bèn đến chỗ gần du thuyền nhất, Tang An Nhiên và Hoan Hoan đi theo sao.


“Thôi đi, chiếc du thuyền này của tôi đã đông người lắm rồi, các người lên thì sao tôi còn happy với các cục cưng của tôi được? Các người vẫn nên ở đây đợi cứu hộ đi.” Tần Thâm không rảnh quan tâm chuyện cứu người hay không, nguyên tắc làm việc của anh ta trước giờ luôn là mình phải thoải mái.

“Không chơi với các người nữa, tôi muốn đi tán gái rồi.” Tần Thâm nói xong thì muốn đi vào trong du thuyền.

“Tần Thâm!” Lúc này, trên boong tàu có một giọng nói vang lên khiến Tần Thâm dừng bước, anh ta nghi ngờ quay đầu nhìn lại, lập tức thấy Tần Hằng trên boong tàu, lập tức vui mừng khôn xiết.

“Anh cả, anh cũng ở trên đó à, trời ạ, mau xuống đây, em đưa anh đi.” Tần Thâm vẫy tay với Tần Hằng, dáng vẻ rất thân thiết.

“Được, chú chạy thuyền đến chỗ cầu thang bên sườn tàu đi, anh đi xuống đây!” Thấy du thuyền đã chạy về phía đó, Tần Hằng bèn định đi tới, anh xoay người lại, suýt đụng trúng Tang An Nhiên và Hoan Hoan.

“Tần Hằng, anh dẫn chúng tôi đi với.” Hoan Hoan nói, còn Tang An Nhiên thì cúi đầu không dám nhìn Tần Hằng.

“Được rồi, để anh ấy đi đi, chúng ta ở đây đợi thuyền cứu hộ đến là được.” Tang An Nhiên kéo áo Hoan Hoan, nhỏ giọng nói.

“Hai người đi theo tôi luôn đi.” Tần Hằng thở dài, sau đó đi tới chỗ cầu thang trước, xuống du thuyền từ chỗ cầu thang, Tang An Nhiên và Hoan Hoan cũng xuống theo.

Có người còn muốn lợi dụng sơ hở, nhưng lúc bọn họ định nhảy về phía du thuyền, Tần Thâm nở nụ cười lạnh lùng ói: “Các người dám nhảy xuống tôi cũng dám đạp các người xuống biển, nhảy đi.” Câu nói này khiến bọn họ sợ lùi về.

Hạ Vũ Thần nghe thấy lại có một chiếc thuyền đến, còn là cậu chủ nhà giàu gì đó, anh ta nghĩ mình cũng quen biết không ít cậu chủ, dù đối phương không nhận ra mình chắc chắn cũng từng nghe thấy tên mình, chắc chắn sẽ nể mặt mình.

Anh ta khó khăn đây thanh chắn qua, lớn tiếng la lên với du thuyền: “Này, người anh em cho tôi lên thuyền đi…”

Hạ Vũ Thần sợ đối phương không nhậnn ra mặt mình, cố ý giẫm lên lan can, cao hơn người khác một cái vai, vừa vẫy tay vừa gọi: “Cho tôi lên thuyền đi, tôi là Hạ…”

Hạ Vũ Thần thấy chàng trai trẻ trên thuyền nhìn về phía mình, nhưng lúc nhìn thấy mặt anh ta, Hạ Vũ Thần im bặt, là Tần Thâm! Lần trước ở sân khẩu của “Hello nhóm nữ” anh ta cũng chọc giận Tần Thâm, mà bây giờ anh ta còn thấy người đứng bên cạnh Tần Thâm là Tần Hằng và Tang An Nhiên, sao hai người họ lại ở đó, có chuyện gì thế? Chẳng lẽ bọn họ quen Tần Thâm? Khi nãy mình cư xử với Tần Hằng và Tang An Nhiên như vậy, nếu bọn họ nói với Tần Thâm, Tần Thâm sẽ làm sao?

Hạ Vũ Thần thấy hoảng hốt, trượt chân một cái không giữ được thăng bằng, ngã khỏi lan can, ngã thẳng xuống biển.

Tần Hằng thấy một người rơi xuống, nhưng không nhìn rõ là ai.

“Tên này điên rồi sao mà làm thế?” Tần Thâm nhìn bóng người giãy giụa trong nước kia: “Mặc kệ anh ta, bên trên đã có người ném phao xuống rồi, anh cả, chúng ta đi thôi.

Nói xong, Tần Thâm bèn ra lệnh cho người trên du thuyền chạy tiếp.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.