[Ngôn Tình] Người Thừa Kế

Chương 169: Thẻ của anh đã bị đóng băng





"Cái gì, hóa ra anh ta là người mà em hay phàn nàn với anh đó à" Ngải Đào chỉ vào Tần Hằng ngạc nhiên nói với Điền Tinh, sau đó đưa mắt nhìn về phía Tần Hằng, khinh thường khịt mũi: "Tôi bảo này, người anh em, Điền Tinh đã cho anh cơ hội vào một trường đại học tốt rồi. Tôi nhìn cách ăn mặc của anh trông không giống như anh đã có một cuộc sống tốt ở trường đại học. Anh phụ lòng Điền Tinh như vậy, có cảm thấy xấu hổ hay không chứ? "

“Xin chào, xin hãy giúp tôi đặt một gian phòng tốt hơn” Tần Hằng nói với cô nhân viên ở quầy lễ tân.

“Được, vậy tôi sẽ giúp anh chọn một gian phòng có giường lớn tao nhã, anh thấy được không?” Mặc dù nhân viên lễ tân có nghi ngờ Tần Hằng, nhưng cũng lễ phép nói, Tần Hằng gật đầu ngay lập tức.

"Thưa anh, giá là 11 triệu 964 nghìn." Nữ nhân ở quầy lễ tân ra hiệu cho Tần Hằng thanh toán.

“Anh ta trả được chắc tôi gặp ma rồi quá!” Điền Tinh và Ngải Đào đã đi đến bên cạnh Tần Hằng, nhìn Tần Hằng cười xấu xa, sau đó nhìn về phía nhân viên ở quầy lễ tân: “Cô này, tôi khuyên cô, sau này á, cô phải quan sát người ta cho kỹ vào rồi hẵng phục vụ, kẻo nói lâu rồi có người không có khả năng thanh toán, làm mất thời gian của mọi người. "

Nhân viên quầy lễ tân chỉ có thể cười nhẹ.

Tần Hằng càng lúc càng tức giận, anh nhìn chằm chằm Điền Tinh mấy giây.

“Nhìn tôi làm gì, tiền anh đang cầm mà, tụi tôi còn đang chờ được nhận phòng đây này, anh nhanh lên được không?” Điền Tinh trừng mắt nhìn Tần Hằng.


Tần Hằng không khỏi cười lạnh, được thôi, anh không phải nói tôi không trả được tiền phòng sao? Hôm nay tôi sẽ thuê một trong những căn phòng đắt tiền nhất cho các người xem.

Tần Hằng có thẻ Chí Tôn của ngân hàng Hoa Kỳ với hơn 87 tỷ đồng trong đó!

“Cô ơi, cô hãy giúp tôi đặt căn phòng đắt tiền nhất ở đây.” Tần Hằng vừa nói, vừa nhìn về phía nhân viên ở quầy lễ tân.

"Hả..." Nhân viên ở quầy lễ tân cũng sửng sốt, cô cảm thấy Tần Hằng đang lấy le với đám người Điền Tinh, Tần Hằng có đủ tiền thuê được căn phòng đôi sang trọng hay không vẫn là một vấn đề. Cô làm sao có thể cho anh ta thuê cái đắt nhất đây: "Thưa anh, phòng hạng sang thực sự cũng khá tốt rồi ạ..."

"Tần Hằng, anh nghe người ta nói chưa, nhân viên lễ tân người ta không tin lời nói nhảm của anh. Anh còn ở đây dọa bày đặc thuê phòng hạng nhất. Thật sự là làm cho người ta dở khóc dở cười." Điền Tinh chế nhạo nói: "Anh đó, cứ nên trả tiền thuê căn phòng hạng sang này trước đi thì hơn. "

“Người này thật ra có vấn đề về đầu óc, cô này, tôi nghĩ cô nên nhờ bảo vệ đến đuổi anh ta ra ngoài, thật ngại quá” Ngải Đào cười nói với cô gái ở quầy lễ tân.

Cô nhân viên nghĩ nếu là Tần Hằng thật sự cố ý trêu chọc mình, cô nhất định sẽ phản ánh lại với quản lý, bắt Tần Hằng phải trả giá.

Tần Hằng không nói gì, chỉ cởi ba lô lấy ra một ví đựng thẻ, từ trong đó rút ra thẻ Chí Tôn của ngân hàng Hoa Kỳ, kẹp giữa hai ngón tay, đưa cho người nhân viên: "Bây giờ cô có thể cho tôi thuê phòng hạng nhất được chưa?"

"Tần Hằng, anh thật muốn làm một tên mặt sưng đúng không? Anh đến Lâm An làm thêm. Ở đây một đêm thôi cũng đã tiêu hết anh có rồi đó, trời ơi, anh đúng thật là,..." Ngu ngốc quá mà, thật sự không hiểu sao mà anh lại được nhận vào Đại học Kim Lăng luôn á..." Điền Tinh thấy Tần Hằng thật sự lấy một tấm thẻ ra, cho rằng anh làm vậy là vì thể diện, mà xài hết tiền tiết kiệm của mình cũng không thấy tiết.

Nhìn thấy tấm thẻ trong tay Tần Hằng, cô nhân viên cũng sửng sốt, cô làm lễ tân, thường xuyên tiếp xúc với nhiều loại thẻ ngân hàng, nên cũng biết trong tay Tần Hằng là Chí Tôn của ngân hàng Hoa Kỳ, tài khoản cá nhân chí ít phải có số tiền 90 tỷ, mới đủ tư cách lầm chiếc thẻ này, điều đó cho thấy người đàn ông trước mặt có tài sản ít nhất là 90 tỷ.

“Thưa anh, vừa rồi thật thất lễ, tôi sẽ giúp anh đặt phòng…” Nhân viên quầy lễ tân vội vàng cười: “Để tôi giới thiệu với anh một dãy phòng tổng thống sang trọng nhất của khách sạn chúng tôi, có hai phòng hạng nhất giường cỡ 2 mét-... "

"Này, cô, cô sao thế..." Điền Tinh không hiểu tại sao thái độ của nhân viên quầy lễ tân lại thay đổi nhiều như vậy, Ngải Đào đã kéo cô ta lại, và cô cũng nhìn thấy Chí Tôn của ngân hàng Hoa Kỳ trên tay Tần Hằng. cảm thấy hơi bối rối.

“Có chuyện gì vậy?” Điền Tinh vẫn còn là sinh viên đại học, và anh vẫn không nhận ra thẻ Chí Tôn của ngân hàng Hoa Kỳ.

"... Chúng ta gặp rắc rối rồi. Chiếc thẻ trong tay anh ta là thẻ Chí Tôn của ngân hàng Hoa Kỳ. Chỉ khi số tiền gửi đạt 90 tỷ mới đủ điều kiện đăng ký. Người ta không phải là hạng bần cùng đâu mà là tỷ phú đó. Ai bảo vừa rồi anh mắng ảnh chi? Em xem, giờ làm sao đây?” Ngải Đào rất bối rối, ánh mắt đầy rụt rè khi nhìn Tần Hằng.

"Hả..." Điền Tinh kinh ngạc thốt lên, tim đập lỡ một nhịp, làm sao có thể tưởng tượng được Tần Hằng đột nhiên lại có số tiền mấy chục tỷ, cô ta vô cùng lo lắng khi nghĩ đến sự thô lỗ của mình với Tần Hằng. Ngải Đào nhìn cô với ánh mắt đầy trách cứ, Điền Tinh thì thầm với giọng hoang mang: "Sao anh lại nhìn em, làm sao em biết cậu ta có nhiều tiền vậy..."

Ngải Đào trừng mắt nhìn Điền Tinh, anh ta lén lút liếc nhìn Tần Hằng, thấy đối phương không nhìn mình, Ngải Đào bình tĩnh kéo quần áo của Điền Tinh và ra hiệu cho cô yên lặng rời khỏi đây ngay bây giờ.

Hai người thận trọng bước đi như thể bọn họ là kẻ trộm, vì sợ gây ồn ào thu hút sự chú ý của Tần Hằng.


Tần Hằng không phải mù nên không biết hai người đang làm gì, nhưng là anh không muốn quan tâm bọn họ.

"Không cần giới thiệu, lấy phòng này luôn đi" Tần Hằng nhìn nhân viên quầy lễ tân nói.

“Được rồi, tôi sẽ đặt phòng cho anh.” Cô ta cầm lấy thẻ của Tần Hằng, bắt đầu quét, rồi đột nhiên ngẩng đầu nói: “Thưa anh, thẻ của anh không dùng được.”

Tần Hằng, Điền Tinh và Ngải Đào đang chuẩn bị đi đều sửng sốt.

"Làm sao có thể? Cô thử lại xem" chiều nay Tần Hằng đã trả 3 triệu cho người phụ nữ xấu xí tên Lâm Châu bán bánh rán, tại sao sau hơn 3 giờ thẻ ngân hàng lại không dùng được.

"Thật đấy anh ạ, tôi đã thử 3 lần rồi. Thẻ của anh không sử dụng được. Nó hiển thị tài khoản đã bị khóa..." Nhân viên lễ tân đặt thẻ ngân hàng lên quầy: "Anh còn thẻ nào khác không, Tôi sẽ giúp anh thanh toán... "

"Chờ một chút..." Tần Hằng không có thẻ khác, lấy điện thoại di động ra, muốn gọi cho giám đốc Lý của ngân hàng Hoa Kỳ, hỏi xem chuyện gì đang xảy ra.

Thấy thẻ của Tần Hằng không dùng được nữa, Điền Tinh và Ngải Đào liếc nhau rồi dừng bước.

"Ừm, Giám đốc Lý, thẻ của tôi bị sao vậy?"

"Ôi, anh Tần, tôi thực sự xin lỗi. Hai giờ trước, tôi nhận được tin báo gia đình anh yêu cầu phong tỏa toàn bộ tiền trong ngân hàng, nên..." Lý Huy ranh mãnh nói.

Tần Hằng thực sự không hiểu, không biết tại sao lần này nhà anh lại phải phong tỏa tài khoản của anh.

“Thưa anh, anh còn cần phòng không?” Nhân viên ở quầy lễ tân hỏi lại.

“Xin chờ một chút.” Tần Hằng lịch sự nói, chuẩn bị gọi điện thoại lại cho Khổng Qúy Quân hỏi chuyện gì đang xảy ra, Tần Hằng đang định gọi cho Khổng Qúy Quân, Khổng Qúy Quân đã gọi cho anh trước.

"Cậu chủ, trong khoảng thời gian này ông chủ không hài lòng lắm với việc cậu dùng số tiền lớn của gia tộc trong việc tìm kiếm Chung Khiết. Ông chủ gọi điện thoại nói tôi nên ngưng hết tất cả nhiệm vụ tìm Chung Khiết, còn nói...nói cậu đừng lãng phí thời gian vào những việc vô bổ này nữa mà hãy trở về Kim Lăng để tiếp tục việc học, nếu cậu không nghe lời, cậu sẽ không thể sử dụng một đồng nào của nhà mình, và sẽ không lấy được một xu nào hết "

"Gì chứ, mấy chuyện vô bổ à, tìm được Chung Khiết là chuyện quan trọng nhất đối với tôi. Nếu gia tộc đã làm như vậy, vậy thì cứ tùy ý họ." Tần Hằng cười lạnh khi nghe được lời của Khổng Qúy Quân.

"Cậu chủ, tôi xin cậu hãy cân nhắc kỹ càng. Nếu cậu tiếp tục tự mình tìm Chung Khiết, thì không ai trong gia tộc giúp được cậu đâu, kể cả tôi cũng thế. Nếu cậu trở lại, tuy rằng tôi không thể giống như trước đây sử dụng toàn bộ sức mạnh của toàn khu Hoa Đông để giúp cậu tìm, nhưng với 1/5 sức mạnh, đến gia tộc cũng không nói được gì, việc này hiệu quả hơn nhiều so với một mình cậu tìm kiếm...” Khổng Qúy Quân khẩn cầu.


"Tôi đi, cám ơn ông đã có lòng tốt, nhưng tôi vẫn muốn tự mình đi tìm Chung Khiết." Tần Hằng bình tĩnh tiếp nhận.

"Trong trường hợp này, tôi mong cậu chủ tìm được cô Chung Khiết càng sớm càng tốt. Có lẽ mai mốt cậu chủ có gọi lại, tôi cũng không trả lời nữa..." Khổng Qúy Quân thở dài nói, Tần Hằng cúp máy.

“Tần Hằng, thế nào rồi? Hả?” Điền Tinh ở bên đã đắc thắng bước tới cùng Ngải Đào, mặc dù cô không hiểu “gia tộc” hay “Chung Khiết”, nhưng cô biết rằng Tần Hằng không có cách nào để thanh toán tiền phòng.

Tần Hằng lục trong ba lô xem có tiền mặt dùng được không, nhưng lục lại hai lần, trong túi chỉ tìm được có 3 triệu, trong lòng thở dài một hơi, nếu như ngày thường mang theo nhiều tiền mặt hơn.

"Uh... cô ơi, tôi sẽ không thuê phòng ở đây nữa. Xin lỗi..." Tần Hằng cũng cảm thấy xấu hổ, cầm lại thẻ Chí Tôn vào trong túi xách.

"Chẳng phải anh vừa nói 15 triệu hay 24 triệu gì cũng có thể thuê được sao? Anh phải ở trong phòng tổng thống đắt tiền nhất, anh mới nói vậy mà." Điền Tinh khoanh tay chế nhạo.

"Tôi tưởng anh ta thực sự có thẻ Chí Tôn của ngân hàng Hoa Kỳ. Hóa ra là hàng giả. Không biết anh ta làm giả nó ở đâu nữa, chắc cũng bị thiểu năng trí tuệ. Biết rằng thẻ không thể sử dụng được, vậy mà còn lấy nó ra. Tôi thực sự chỉ số IQ của anh ta làm cho cảm động mà... " Ngải Đào nói với vẻ thoải mái mà không hề hoảng sợ.

"Không có tiền sao còn ở đây không đi ra ngoài đi? Hay là thật sự muốn bảo vệ khách sạn đi vào rồi khiêng anh ra?" Điền Tinh lớn tiếng nói.

Tần Hằng cũng không muốn cãi nhau với Điền Tinh trong khách sạn, anh xách ba lô lên, giữa những lời chế nhạo của Điền Tinh và Ngải Đào, Tần Hằng bước ra khỏi khách sạn Duy Hương.

"Ồ, cuối cùng thì cũng phải lếch xác ra thôi, lúc trước tôi đã nói những gì í nhỉ, người gì mà chả biết thân biết phận, anh cho rằng mình là phú nhị đại, còn ngu muội xông vào khách sạn của người ta." Nhân viên lễ tân trong trước khách sạn nhìn thấy Tần Hằng rời đi, khinh thường lẩm bẩm.

Tần Hằng bước ra ngoài, vốn tưởng rằng sau này sẽ chỉ dựa vào thực lực của chính mình đi tìm Chung Khiết, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô vọng, nhưng nghĩ đến mình đã ở bên Chung Khiết lâu như vậy, anh tin chắc ông trời sẽ dẫn đường cho bọn họ gặp nhau, trong lòng Tần Hằng cũng không còn buồn nữa.

“Anh đẹp trai, thuê phòng à?” Đúng lúc này, một bà cô bước đến bên cạnh Tần Hằng, trên tay cầm tấm biển “Nhà trọ”.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.