[Ngôn Tình] Người Thừa Kế

Chương 170: Tôi không tin tôi kiện không chết mấy người





Tần Hằng nghĩ đi nghĩ lại, hiện tại trên người còn có 3 triệu, tốt hơn hết nên đi cùng bà cô này, tiết kiệm một ít tiền.

"Tôi thuê" Tần Hằng gật đầu.

Bà cô chợt nở nụ cười: "Vậy đi theo tôi"

“Cậu trai này, nghe giọng của cậu. Cậu không phải người tỉnh Giang Nam. Cậu đến Lâm An tìm việc à?” Bà cô hỏi Tần Hằng khi dẫn Tần Hằng đi qua đám đông chen chúc.

"Hả..." Tần Hằng cứng họng, tại sao mọi người đều cho rằng anh là người làm công ăn lương, quên đi, bọn họ nói sao thì chính là như vậy, "Thôi đi cho rồi"

"Cậu có người thân và bạn bè ở Lâm An không?"

"Không"

"Vậy thì cậu cũng gan thật đấy, không có gì cũng dám đến Lâm An..." Bà cô nhìn lại Tần Hằng cười nói.

Vừa nói, bà vừa dẫn Tần Hằng đi vào một con hẻm xấu xí.

“Cô ơi, sắp tới rồi sao?” Tần Hằng đột nhiên cảm thấy hơi bất an, nơi anh ở tối như vậy, có phải là không an toàn lắm không.

"Mau lên, điều kiện ở đây không tốt lắm. Dù gì thì tôi cũng chỉ tính phí cho cậu 450 ngàn một đêm thôi. Cậu biết không, khách sạn Duy Hương đối diện ga đường sắt cao tốc, ở một đêm ít nhất cũng phải 9 triệu hay 15 triệu gì rồi. "Nhìn mặt Tần Hằng, bà biết trong lòng anh đang nghĩ gì. “Đúng rồi, trên người cậu có tiền mà. "

“Còn thì còn, nhưng không nhiều.” Tần Hằng vẫn tỉnh táo, cũng không có nói cho bà cô biết mình còn có bao nhiêu tiền.


“Ôi, nhìn dáng vẻ sợ sệt của cậu đi, cậu còn sợ tôi ăn trộm tiền của cậu à?” Bà cô cười.

Tần Hằng đi theo dì một hồi thì rẽ vào một con hẻm, hai bên con hẻm này đều là phụ nữ ngồi nói chuyện với nhau, đều ăn mặc mát mẻ, trang điểm đậm, xịt dầu thơm nứt mũi.

“Bà ba, đến rồi đó à.” Khi bà kéo Tần Hằng đi qua, một người phụ nữ đã trêu chọc.

"Anh chàng đẹp trai, cậu có muốn chơi không?"

"Anh ơi, anh thích em không?"

"Anh chàng đẹp trai, thuê nhà làm ăn thì sao?"

Mấy người họ trêu chọc Tần Hằng.

Cho dù Tần Hằng chưa từng trải qua cũng biết những người phụ nữ này chính là "gái đứng đường" trong truyền thuyết.

"À thì, cô này, tôi không đi nữa, cám ơn..." Tần Hằng cảm thấy được tình huống không ổn, muốn rời đi.

"Này, nhìn cậu sợ kìa, chỗ của tôi làm gì có những người như vậy. Chỗ của tôi là nơi nghiêm túc..." Bà cô nắm lấy tay Tần Hằng.

"Được..." Tần Hằng gật đầu, bà đã đưa anh đi xa rồi, tự mình quay về sẽ không thích hợp, chỉ cần nơi ở của bà ta là một nơi nghiêm túc, anh sẽ sống ở đó.

Bà cô kéo Tần Hằng đi về phía trước một hồi, đến một nhà trọ, Tần Hằng đi theo bà bước vào, trong lòng không khỏi sửng sốt, vừa bước vào liền có 5, 6 người phụ nữ ngồi trên. Nhìn họ lớn tuổi mà ăn mặc chẳng khác gì mấy cô “gái đứng đường”, đây khẳng định là một cái “lò”.

"Bà, bà, bà..." Tần Hằng yên lặng nhìn bà ta.

"Ồ, bà cái gì mà bà, tuy là chỗ tôi có, nhưng không nói là cho cậu chơi, cậu muốn ngủ bao lâu đều có thể ngủ, mở cửa phòng nơi đó lấy ra chứng minh thư bỏ vào..." Bà cô hắng giọng nói.

"Không được, tôi đi tìm chỗ khác, xin lỗi..." bà cô nói chuyện không bình thường, Tần Hằng làm sao lại dám ở chỗ này, định đi ra ngoài.

"Này cậu nhóc, cậu cố ý chọc ghẹo tôi đúng không? Tôi đưa cậu từ ga đường sắt cao tốc về, cậu nói không ở là không ở à?" Bà cô hung hăng lớn tiếng, khác hẳn với dáng vẻ cười nói của bà khi ở trên đường cao tốc.

"Không phải là tôi không ở được. Là bà không nói thật. Sống ở đây tôi không yên tâm. Thực xin lỗi, tôi phải đi..." Tần Hằng lại muốn rời đi, nhưng là vẫn bị người dì kìm lại.

"Thằng nhóc thối tha, tôi không nói thật thì sao? Cậu vào nhà tôi rồi, đừng nghĩ đi tới việc ra ngoài..." Bà cô cuối cùng cũng hiện nguyên hình, vào nhà hét lên: "Chết rồi, ra đây đi, có kẻ muốn chạy trốn này... "

“Ai dám chạy, là kẻ nào…” Một người đàn ông trạc 40 tuổi từ trong bước ra, đầu trọc lóc, mặt đen, thân trần, bụng bia to, trên người xăm hình rồng.

Tần Hằng trong lòng gào thét, bởi vì lúc này anh rơi vào động thật rồi.

"Này thằng nhóc, cậu chê tôi không nói thật với mày sao? Vậy bây giờ tao nói thật ngay." Bà cô chế giễu, Chỗ này của tôi là cái động đó, cậu đến thì phải ngủ lại đây." Hãy chọn đi. Chọn một người phụ nữ đẹp để ngủ cùng cậu. Tụi nó không đắt lắm đâu. 1 triệu 8 một đêm thôi. Cậu làm như lời tôi nói. Sáng mai, cậu sẽ được đi an toàn. "

“Không phải bà chỉ muốn tiền thôi sao, ta cho bà hẳn 2 triệu, rồi tự tôi đi, được không?” Tần Hằng không muốn giao du với những người này, nhưng là chỉ có tầm 2 triệu, thì thôi, cho luôn.

"Không được, sau khi đưa tiền phải tìm một cô gái ngủ cùng. Nếu không, cậu vừa ra khỏi cửa đi báo cảnh sát, thì chúng tôi phải làm sao, nếu cậu ngủ với gái điếm.Thì chuyện này sẽ khác. Nếu cậu đến gặp cảnh sát, cảnh sát sẽ bắt cậu trước... "


Tần Hằng cứng họng, giờ anh chủ động cho tiền họ cũng không xong.

"Tên nhóc kia, cậu nói ngay cả hai triệu cậu còn dám cho chúng tôi, chỉ chơi với mấy cô gái này, thì có sao đâu? Cậu thích cô nào trong số họ? Tôi sẽ dẫn đến phòng cậu và hứa sẽ phục vụ tốt.” Bà cô nháy mắt với 5, 6 người phụ nữ đang ngồi ở dãy ghế sô pha.

"Anh chàng đẹp trai, thôi nào, đừng ngại"

"Tôi biết bây giờ cậu đang nghĩ gì mà, cậu đừng có giữ bộ dạng nghiêm chỉnh này nữa, tôi đảm bảo, cho tôi một phút, tôi sẽ biến cậu thành một con dã thú ngay"

"Hay là để sáu người chúng tôi cùng phục vụ cậu hả, để cậu biến thành một hoàng đế, có thích không?"

"Thế nào, cậu chủ nhỏ? Cậu nhìn đi, cậu làm cho mấy cô gái của tôi ai ai cucng muốn ở cùng cậu hết kìa, nhanh chóng đồng ý đi..." Bà ta cười gian xảo, thuyết phục Tần Hằng xem bộ dạng khéo léo của bà ta, chắc chuyện xấu xa này đã làm không biết bao nhiêu lần rồi.

“Đúng là không ra thể thống gì cả, tôi phải đi đây.” Tần Hằng càng nhìn những người phụ nữ trên sô pha, anh càng buồn nôn, đặc biệt là những lời phù phiếm mà họ nói, khiến Tần Hằng mắc ói, anh không muốn ở lại chỗ này thêm một giây phút nào, bèn đẩy bà cô kia qua một bên rồi bỏ đi.

"Ây dô..." Bà cô bán thân già nua bị đẩy đến loạng choạng suýt ngã: "Ông già chết tiệt, bắt lấy nó!"

Bà ta thật sự không ngờ Tần Hằng lại cứng đầu như vậy, chồng bà ta thở hắt một hơi, lập tức lao ra khỏi cửa, túm lấy quần áo của Tần Hằng.

"Thằng nhóc thối tha cố tình đối đầu với ông đây phải không? Tao hỏi lại, đêm nay mày có ở lại đây hay không?"

“Không!” Tần Hằng làm sao có thể sợ y được? Hai băng nhóm ở Kim Lăng là “Thanh Long Hội” và “Kỳ Môn” đã bị anh tiêu diệt. Chồng của tên bà cô này chỉ là một tên khốn kiếp mà thôi. Tần Hằng cảm thấy động tay động chân với lão là nể lão lắm rồi. Anh ta nói: "Tôi khuyên ông nên buông tay ngay bây giờ đi, nếu không..."

"Nếu không, nếu không thì sao, mày là một tên làm công kém cỏi, mày có tin tao ở Lâm An đì chết mày cũng không ai dám quan tâm không hả..." bà ta mắng.

Tần Hằng cũng không thèm phí lời nữa, nắm anh nắm chặt mắm đấm, chuẩn bị đập chết bà cô kia, với thân thể của Tần Hằng mà nói, đối phó với 40 người như vậy cũng chỉ là chuyện tầm thường.

“Thả cậu ấy ra!” Lúc này, Tần Hằng đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu, Tần Hằng cùng hai vợ chồng bà cô bán thân cùng với 5 6 cô gái điếm còn lại đều nhìn về hướng nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy trong con hẻm thiếu ánh sáng, một bóng người thanh tú đi tới.

Nhìn thấy vẻ mặt của cô, Tần Hằng sửng sốt, chính là Lâm Châu -cô gái bán bánh rán bên đường lúc chiều tình cờ gặp một

"Mày làm gì vậy, la cái gì mà la, la nữa tao tát võ mồm bây giờ", ông chồng già của bà cô kia hét lên với Lâm Châu.

"Buông anh ta ra." Lâm Châu cũng bỏ qua sự sỉ nhục của lão, lực chú ý của cô đều dồn hết trên người Tần Hằng, đối lão phu nhân trịnh trọng nói.

“Ông già chết tiệt, đừng quan tâm tới cái thứ xấu xí đó nói gì, mau bắt thằng nhóc này vào nhà đi.” Bà cô nhìn thấy bộ dạng xấu xí của Lâm Châu gọi cô là “Quái vật xấu xí”.

“Bà già thối tha, trong miệng bà ăn tỏi hả?” Lâm Châu mắng.

“Con nhóc chết tiệt, mày muốn tìm cái chết đúng không?” Bà cô chửi bới, mấy người phụ nữ xung quanh cũng bắt đầu chửi bới: “Nhìn bộ dạng vụng về của cô, còn có mặt mũi đi xen vào chuyện người ta.

"Không chỉ xấu mà còn thúi nữa. Tìm bạn trai đi, rồi mới nói chuyện".

"Nhìn như vậy còn có mặt mũi đi ra ngoài, có muốn hù chết người ta thì có!"

...


Lâm Châu nhìn người bà cô và những người khác một cách dữ tợn, khịt mũi, rồi lia mắt về phía lão chồng của bà cô: "Thả anh ta ra, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát."

“Gì, mày ngon thì báo thử, coi tao có giết chết mày không!” Bà cô già quát lớn: “Vợ ơi, còn chờ cái gì nữa!

“Con nhóc kia, mày không muốn sống nữa phải không!” Bà ta xăn tay áo đi tới Lâm Châu, giơ tay “Chát, chát” liền hai cái tát, Lâm Châu bị đánh đến xây xẩm: “Mày còn muốn báo không”?.

Tần Hằng còn chưa kịp phản ứng, Lâm Châu đã nói lại.

“Báo!” Lâm Châu ngẩng đầu, mặt đỏ bừng, nhưng ánh mắt lại không chút sợ hãi: “Bây giờ bà lại thêm một tội hành hung, cộng thêm việc tổ chức mại dâm, tôi xem bà làm sao thoát khỏi lưới pháp luật của cảnh sát!

"Mày--" Bà cô giơ tay và chuẩn bị đánh một lần nữa.

"Đánh đi, tôi nói cho bà biết. Nếu hôm nay bà không thể đánh chết tôi, nhất định tôi sẽ báo cảnh sát. Không bỏ tù mấy người thì không được!"

"Mày cho rằng tụi tao sợ cảnh sát sao? Nếu tao sợ cảnh sát, sao tao có thể ở đây lâu như vậy sao?" Bà cô rống to, lúc này, những cô gái điếm cũng chạy đến.

"Được, bà không sợ cảnh sát chứ gì, vậy bà để tôi đi báo đi, tôi không tin, quốc gia rõ ràng cấm mại dâm, bà thì hay ho rồi, dám ở đây lập động buôn bán mại dâm." Lâm Châu hét lớn: "Hôm nay nếu mà muốn, không chịu thả anh ấy ra, vậy tôi sẽ đến đồn cảnh sát làm đơn tố cáo. Nếu đồn cảnh sát thành phố không thành, tôi sẽ đến cục cảnh sát tỉnh." Nếu tỉnh Giang Nam không được, tôi sẽ tới thủ đô, tôi không tin, quốc gia sẽ để yên cho sự tồn tại của ngươi, tôi nhắc nhở bà nếu cảnh sát tới, gia đình bà sẽ gặp xui xẻo, cả người ở đây cũng sẽ xui xẻo theo bà! "

Lâm Châu nói được làm được, xem ra cô không sợ trời, không sợ đất.

Bà cô lúc này cũng hơi bối rối, bà liếc nhìn chồng, ông cũng tỏ vẻ ngượng ngùng, không biết sự việc sẽ kết thúc như thế nào.

"Bà ba, để cậu ta đi đi"

"Đừng làm lộn xộn cả công việc kinh doanh của chúng ta"

"Khải Tử đâu thiếu đâu, chúng ta dựa vào trạm xe lửa cao tốc, đông người lắm."

...

Thấy Lâm Châu quyết tâm cứu Tần Hằng, những cô gái điếm xung quanh cũng bắt đầu thuyết phục hai vợ chồng bà vì sợ rằng việc làm ăn của họ sẽ bị ảnh hưởng.

Bà ta nghiến răng nghiến lợi thở ra một hơi nặng nề, đẩy mạnh Tần Hằng một cái, buông anh ra rồi nói: "Cút lẹ đi, mai mốt đừng bén mảnh tới đây."

"Giải tán hết đi", ông chồng nói với mấy cô gái điếm, lão chưa bao giờ phải chịu sự xấu hổ đến nhường này. Bây giờ, lão thật sự không còn mặt mũi nào để nhìn người ta, nhưng lão lại sợ, cô gái cứng đầu kia nhất định sẽ kiện bọn họ, mặc dù bất lực cũng đành bó tay, cuối cùng chỉ vào Lâm Châu nói: "Nếu cảnh sát tới, tao sẽ chặt cái chân chó của mày..."





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.