[Ngôn Tình] Người Thừa Kế

Chương 174: Anh đến lâm an là để tìm tôi





“Mấy người là cái thá gì…” Lâm Châu vừa nghe phải tạm thời tịch thu xe, tức xì khói, chuẩn bị mắng chửi thì bị Tần Hằng bịt miệng lại.

“Anh là tổ trưởng tổ bảo vệ nhỉ, hiện giờ còn chưa thể chứng minh được ruồi bay vào lúc chúng tôi rán đồ ăn, anh không nên võ đoán như vậy rồi tạm thời thu giữ xe của chúng tôi, hơn nữa, các anh dường như không có quyền thu xe thì phải?” Tần Hằng nhìn thấy thẻ tên trên áo Phạm Trinh, anh cứ thấy chuyện này thật kỳ lạ.

“Đừng có ở đây nói hưu nói vượn với tôi, nếu các người có vấn đề, tôi có quyền xử lý các người, tôi nói lần cuối, bay giờ lập tức xuống xe, đừng khiến tôi động tay động chân, nếu không hậu quả tự gánh.” Phạm Trinh đe dọa.

Anh ta chỉ là một tên thấp hèn, làm gì hiểu luật pháp? Vừa nãy Hùng Huy đã nói, chỉ cần anh ta trừng trị bọn Tần Hằng đã đời cho Hùng Huy, thì sẽ giúp anh ta vào nhà họ Long. Vì vậy, Phạm Trinh đã cử cấp dưới đến gây chuyện, đợi họ tịch thu được xe của Tần Hằng, sau đó viện đủ mọi lý do để trì hoãn trả lại, đối phương chỉ là tên bán bánh rán, còn có thể làm gì anh ta?

“Anh…” Tần Hằng không ngờ, Phạm Trinh lại là người vô lý như vậy.

“Này, tôi thấy rồi, anh rắp tâm muốn tịch thu xe của chúng tôi!” Lâm Châu tức giận ngùn ngụt kéo phắt tay Tần Hằng xuống, chỉ vào Phạm Trinh mắng xối xả: “Tôi thấy tên bảo vệ này hẳn là do anh cử đến, rõ ràng anh cố ý làm khó chúng tôi, còn ở đây giả vờ giả vịt diễn kịch, tôi xem mà muốn nôn hết cơm.”

“Con nhỏ xấu xí kia, cô tưởng mình là ai hả, mẹ nó, tôi mà cô cũng dám mắng!” Phạm Trinh có bị mắng như vậy bao giờ, vừa nghe liền tức xì khói, anh ta gầm lên với sáu tên bảo vệ bên cạnh: “Còn ngây ra đó làm gì, bắt tụi nó ra rồi lái xe đi!”

Sáu tên bảo vệ đi về phía xe đồ ăn, mở cửa hông ra, định xông vào bắt Tần Hằng và Lâm Châu, Tần Hằng cau chặt mày, không biết nên làm sao.

“Cút ra! Đồ bảo vệ hèn!” Ngay lúc bảo vệ xông đến họ, Lâm Châu bất chấp tất cả đạp vào ngực tên bảo vệ đi đầu, tên kia ngã chổng vó.


“Con khốn! Nhẹ tay với cô quá mà.” Một tên bảo vệ ở sau nắm lấy chân Lâm Châu, kéo cô ta ra ngoài, Lâm Châu sắp bị kéo ngã, thậm chí còn có nguy cơ bị bong gân.

“A…” Lâm Châu gào lên, cô ta bị lôi ra khỏi xe đồ ăn.

“Con khốn, vừa nãy đạp ông, giờ ông cho cô xoạc chân!” Tên bảo vệ vừa nãy bị Lâm Châu đạp một cú đã đứng dậy, định đá vào chân cô một cái.

Nhưng chân anh ta còn chưa nhấc chân lên, mũi đã bị đá một cước, còn chưa kịp xoa mũi, thì bụng lại bị đạp, cảm giác nội tạng sắp bị trộn lẫn cả.

Tần Hằng lại đá một phát vào bụng tên bảo vệ đang giữ chân Lâm Châu, tên đó la thảm thiết, buông chân Lâm Châu ra, Tần Hằng đỡ lấy Lâm Châu, che cô ta ở sau.

“Cậu chống đối hả! Lấy đinh ba sắt ra xử nó!” Phạm Trinh rống giận, mấy tên bảo vệ khác lập tức chạy đến phòng trực gần đó lấy mấy cái đinh ba và khiên, đồng thời gọi thêm ba bảo vệ nữa, tổng cộng bảy người, tay cầm đinh ba sắt, từng bước áp sát Tần Hằng.

Tần Hằng vốn không muốn động thủ với họ, vì anh biết, nếu ra tay, chuyện này chỉ có thể càng rắc rối hơn, đối với họ càng bất lợi, hiện giờ anh không dùng đến quyền lợi sức mạnh gia tộc, gặp phải vấn đề nan giải thật khó xử lý.

“Các người bỏ đinh ba xuống đi, chúng tôi sẽ không làm gì cả.” Tần Hằng bảo vệ lâm Châu ở sau, nói, anh muốn đợi sau khi họ đi khỏi sẽ báo cảnh sát đòi lại xe đồ ăn là được.

Nhưng Phạm Trinh lại kêu mấy tên bảo vệ dùng đinh ba khống chế Tần Hằng, rất nhanh Tần Hằng và Lâm Châu đã bị bốn cái đinh ba kiềm giữ xung quanh, bốn cây phân ra hai với hai quây lại thành một cái vòng, giam rịt hai người với nhau.

Lâm Châu chưa từng tiếp xúc thân mật với con trai như vậy, nhất thời lực chú ý chuyển sang Tần Hằng đang dính sát người cô ta, cô ta có thể cảm nhận được độ ấm cơ thể của Tần Hằng, trước mắt là vòm ngực to rộng của anh, hễ ngẩng đầu là có thể nhìn thấy râu dưới cằm anh, trong lòng cô ta bỗng hơi ngượng ngùng và ấm áp.

“Ê ê, hai người lại phá nữa đi, phá không được rồi chứ gì?” Phạm Trinh cười đắc ý, lại nhìn du khách đang hông chuyện xung quanh, nói: “Mọi người mau nhìn xem, hai tên buôn bán vô lương tâm, trong bánh rán có ruồi còn không thừa nhận, vừa nãy còn đánh bảo vệ chúng tôi, sau này mọi người có gặp hai kẻ này ở đâu, nhất định đừng mua đồ ăn của họ, mất vệ sinh!”

“Thật là, anh nhìn con nhỏ kia, xấu xí quá trời, tôi thấy cô ta xấu xí như ruồi nhặng vậy.”

“Đúng đó, tuy cậu con trai cũng được, nhưng nhìn quần áo cậu ta chỉ là tên nhãi nhách, không có tiền cưới vợ, chỉ đành kiếm một con nhỏ xấu xí.”

“Hai người đều chẳng tốt lành gì, giao họ cho cảnh sát đi.”

……

Du khách không biết đầu đuôi sự việc, đều bị Phạm Trinh dắt mũi.

“Đôi nam nữ chó má này nên sớm bị xử lý!” Lúc này, có một người từ xa đi đến, lớn giọng nói.

Tần Hằng và Lâm Châu vừa nhìn thì thấy chính là Hùng Huy từng bị chính mình giáo huấn ở quảng trường Khánh Xuân mấy hôm trước, thấy anh ta đến trước mặt Phạm Trinh, bỗng chốc hiểu rõ tất cả.


“Trong bánh rán có ruồi, cô còn khăng khăng do người khác hãm hại, trên đời còn có ai vô liêm sỉ như cô không?” Hùng Huy thấy Tần Hằng và Lâm Châu bị chế trụ, thong dong đi tới, chính là cố ý đến châm chọc Tần Hằng cho hả giận.

“Hừ, anh cấu kết với tên tổ trưởng bảo vệ này hãm hại chúng tôi, còn có mặt mũi đến nói chúng tôi, xem ra lần trước đánh anh nhẹ quá nhỉ!” Tần Hằng nhìn thấy Huy Hùng diễu võ giương oai cũng không khỏi mắng mấy câu.

“Mẹ nó, cậu còn chửi đúng không!” Hùng Huy đến trước mặt Tần Hằng, “bốp bốp” hai cái bạt tai, Tần Hằng bị chế trụ bởi bốn cây đinh ba, không tài nào cử động, Hùng Huy vô cùng hả dạ.

Phạm Trinh thấy bộ dạng thỏa mãn của Hùng Huy, thì mở cờ trong bụng, xem ra chuyện anh ta vào nhà họ Long đã nắm chắc rồi.

“Các người lái xe anh ta đi, bốn người các cậu đẩy họ ra khỏi đây bằng cổng sau đi.” Phạm Trinh ra lệnh cho cấp dưới.

Mấy tên bảo vệ đang chuẩn bị ai làm việc đó, mau chóng giải quyết mối phiền phức Tần Hằng này.

Lúc này, ngoài vòng người đang quan sát bỗng nhiên có giọng nói vang lên với vẻ ngờ vực: “Ở đây có chuyện gì vậy? Sao nhiều người bu lại thế này?”

Nghe thấy giọng nói này, trong lòng Hùng Huy hoảng hốt, anh ta nghe ra đây chính là giọng của Long Nghiên, anh ta biết Long Nghiên tính tình lương thiện, nếu cô ta biết anh ta hãm hại người khác, e sẽ trách phạt, có điều anh ta sực nhớ, hôm nay việc trong bánh rán có ruồi là sự thật, hơn nữa cũng không phải do anh ta ra tay, Long Nghiên sao có thể trách phạt anh ta được.

Đang nghĩ vậy thì Long Nghiên đã chen vào được đám người.

Tần Hằng nhìn thấy người đến là Long Nghiên mà anh đã từng cứu trong cao ốc Lăng Võ, trong lòng cả kinh, lại thấy cô ta xinh đẹp như hoa, mắt như nước mùa thu, bộ jumpsuit càng khiến vóc dáng yêu kiều của cô thêm hấp dẫn, nhớ hôm đó khi Long Nghiên sắp đi, còn định hôn anh, tim bỗng loạn nhịp.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Long Nghiên nhìn Hùng Huy trước.

“Cô chủ, bánh rán họ làm mất vệ sinh, vừa nãy có người ăn phải ruồi trong đó, hơn nữa hai người này còn không hề thành thật, còn đánh người, nếu không nhờ anh tổ trưởng tổ bảo vệ…” Hùng Huy giải thích với Long Nghiên, nhưng khi Long Nghiên nhìn thấy người bị đinh ba khống chế là Tần Hằng, cô ta lập tức tươi cười rạng rỡ, không nghe Hùng Huy nói gì cả, chạy về phía Tần Hằng.

“Là anh!” Long Nghiên gần như không dám tin vào mắt mình, Tần Hằng mỉm cười, hơi ngượng ngùng.

“Còn không nhường đường cho cô Long.” Phạm Trinh gầm lên với bảo vệ đang vây quanh Tần Hằng, anh ta còn đang mong vào nhà họ Long đấy, sao dám phật lòng Long Nghiên.

Mấy tên bảo vệ lập tức thả đinh ba ra, để Long Nghiên tiến đến trước mặt Tần Hằng.

“Anh đến Lâm An rồi này, đến tìm tôi sao?” Long Nghiên bỗng nhiên gặp được Tần Hằng nên vô cùng vui vẻ, lời vừa nói ra khỏi miệng thì cảm thấy hơi lộ liễu, lại khẽ cúi đầu, dò đoán suy nghĩ của Tần Hằng.

“Haiz…” Tần Hằng không biết nên nói gì, anh nhìn Lâm Châu ở bên, phát hiện cô cũng đang ngây ngốc nhìn anh, vừa bị anh nhìn thì tránh đi, mắt láo liên, không biết đang nghĩ gì.

“Tôi đến Lâm An để tìm bạn gái của tôi.” Tần Hằng nghĩ một chốc rồi nói với Long Nghiên, anh cảm thấy dường như Long Nghiên hơi thích mình, vẫn nên sớm chặt đứt tâm tư này của cô ta thì tốt hơn.


“Bạn gái…” Long Nghiên ngẩng đầu, nhìn Tần Hằng nói lắp bắp.

Trong lòng Lâm Châu cũng bối rối, vừa nãy cô ta tưởng bạn gái mà Tần Hằng tìm là Long Nghiên, lúc này cô ta mới biết hoàn toàn không phải Long Nghiên, trong lòng bỗng hơi tức tối, lườm Tần Hằng một cái, nhéo hông anh.

“Ui da… cô…” Tần Hằng bị nhéo đau, cau mày nhìn Lâm Châu, nhận ra cô ta đã làm như không việc gì nhìn sang nơi khác, miệng còn cười cười.

“Họ nói bánh rán của cô có ruồi…” Long Nghiên đang định hỏi vấn đề này, Lâm Châu đã nói ngay: “Xạo đó, bánh rán do tôi làm, tuyệt đối không thể có ruồi, là do mấy hôm trước chúng tôi đã dây phải tên kia (chỉ Hùng Huy), hôm nay anh ta cấu kết với tên tổ trưởng thối tha này cố ý chơi chúng tôi…”

“Không có, cô chủ, cô đừng nghe họ nói, tôi vừa đến đây, tôi chẳng biết gì cả…” Hùng Huy vừa nói, vừa ra dấu với Phạm Trinh, muốn anh ta nhất định phải ngậm chặt miệng.

“Là vầy, cô Long, một bảo vệ của chúng tôi đã mua bánh rán ở chỗ cô ta…” Phạm Trinh nói rõ tình huống, hiện giờ anh ta chắc chắn không thể thừa nhận chính mình đã hãm hại bọn Tần Hằng, nếu không không những không vào được nhà họ Long thì thôi, nhìn quan hệ giữa Tần Hằng và Long Nghiên, có lẽ chức tổ trưởng này anh ta cũng không giữ nổi.

“Anh là đồ khốn!” Lâm Châu chỉ mặt Phạm Trinh mắng, hiện giờ có Long Nghiên ở đây, Phạm Trinh cũng không dám lộng hành như lúc nãy.

“Cô ăn nói cho cẩn thận, Lâm An là thành phố văn minh quốc gia, cô không có tư cách đâu!” Phạm Trinh nói xong, lại quay ra nói với mọi người xung quanh: “Vừa nãy mọi người đều thấy đấy, bảo vệ chúng tôi ăn phải ruồi từ bánh rán của họ, mọi người nói có đúng không.”

“Đúng vậy, tôi đã nhìn thấy.”

“Tôi cũng thấy rồi, thật ghê tởm!”

……

“Nói bậy! Ruồi đâu?” Lâm Châu quát.

“Đây, cô còn ngụy biện hả, ở đây này, tôi vẫn luôn giữ nó.” Tên bảo vệ mua banh lúc trước, giơ con ruồi trong tay lên cao, chỉ thấy con ruồi đầu xanh kia vẫn còn đang sống sờ sờ.

“Các người nhìn đi, con ruồi trong tay anh ta còn sống, tự mà nghĩ xem, nếu lúc tôi rán bánh có ruồi, con ruồi có thể sống được sao?” Lâm Châu lớn tiếng nói.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.