[Ngôn Tình] Người Thừa Kế

Chương 244: Tôi Có Tin Tức Bất Lợi Với Tần Hằng





Lúc này người trong đại sảnh mới lục tục đứng dậy.

Nghĩ lại chuyện vừa xảy ra, lại nhìn sáu tên bảo vệ nằm trên mặt đất, trong lỗ hổng trên trán còn đang chảy đầy máu đen, bọn họ sợ phát khiếp.
Bọn họ ai nấy đều trong trạng thái căng thẳng tốt độ, ai cũng như kẻ ngốc mất hồn rời khỏi biệt thự nhà họ Du.
Hai ba con Du Chí Hòa và Du Minh không hề cảm thấy vui vẻ về lễ cưới.

Du Chí Hòa để vợ mình dẫn Long Linh về phòng tân hôn đã chuẩn bị sẵn ở nhà họ Du, còn ông ta thì kéo Du Minh tới phòng sách.
Du Chí Hòa thấy vệt nước tiểu trên quần Du Minh thì cảm thấy rất tức giận: “Mày còn sợ tới mức són đái cả ra, đúng là vứt hết mặt mũi nhà họ Du! Sao Du Chí Hòa tao lại có thằng con vô dụng như mày.”
Du Minh cúi đầu không biết nói gì, anh ta cũng không muốn như vậy.

Chỉ là trong hoàn cảnh đó, đấy là phản ứng bản năng của cơ thể anh ta!
Du Minh ngẩng đầu lên nhìn ba mình, sợ hãi hỏi: “Ba, Tần Hằng là ai? Sao ba cũng sợ anh ta như vậy?”
Du Chí Hòa cau mày nói: “Mày không thấy Khổng Qúy Quân rất cung kính với cậu ta sao? Cậu ta hẳn là cậu chủ của ‘Nhà họ Tần lánh đời’.

Cha mày có thể phất nhanh như vậy đều dựa vào nhà đó tài trợ.

Trên thực tế, nhà họ Du chúng ta chỉ là một quân cờ nho nhỏ của nhà họ mà thôi.”
Du Minh vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, cảm thấy khó tin hỏi: “Cái gì? Nhà họ Du chúng ta chỉ là một quân cờ của nhà họ? Vậy ‘Nhà họ Tần lánh đời’ kia phải hùng mạnh đến mức nào!”
Du Chí Hòa sâu kín nói: “Hùng mạnh đến đâu thì tao không biết.

Nhưng ngài Khổng từng nói với tao, tao còn chưa đủ tư cách được gặp mặt người nhà họ Tần! Tao đã là nhà giàu nhất Lâm An còn không có tư cách, thì nhà họ Tần này nắm giữ bao nhiêu tài nguyên và tài sản đều có thể tưởng tượng được.”
Du Chí Hòa nghĩ đến Long Linh, trong lòng cảm thấy vô cùng khó xử: “Mấy ngày này mày đừng động đến Long Linh.


Tối nay mày đến phòng khác ngủ đi, không thể chung phòng với cô ta.”
“Ba!”
Du Minh không cam lòng kêu lên, Long Linh là người phụ nữ anh ta ngấp nghé đã lâu, anh ta cũng mong chờ lễ cưới này rất lâu rồi.
“Trước khi đi Tần Hằng đã nói với con phải chăm sóc tốt Long Linh.

Chẳng phải đã chứng minh anh ta đã từ bỏ cô ta rồi sao? Ba quá nhát.”
“Câm miệng!”
Du Chí Hòa giận dữ hét lên: “Tao bảo mày làm thế nào thì cứ thế mà làm theo! Ngộ nhỡ cậu cả hối hận thì sao? Cậu ta là cậu cả nhà họ Tần, cậu ta mà nổi giận thì cả nhà họ Du sẽ bị hủy đi trong chớp mắt! Mày muốn đánh cuộc cả nhà họ Du chỉ vì cái thứ đồ chơi phía dưới của mày à!”
Du Minh cảm thấy rất tức tối nhưng tạm thời anh ta chỉ có thể nghe lời.
Lúc này, Long Linh và Long Đằng, Long Nghiên đang trang trí phòng tân hôn tràn ngập không khí cưới hỏi.
Long Đằng thấy hai cô con gái đều an toàn thì yên tâm: “Chuyện của Tần Hằng là thế nào? Không phải cậu ta chỉ là sinh viên đại học Giang Nam thôi sao?”
Long Linh mất tập trung lắc đầu, cô ta càng thêm nghi ngờ Tần Hằng, nhưng cũng càng ghét anh hơn.

Vì anh phá hoại lễ cưới của cô ta, biến nó thành hiện trường giết người.
Long Nghiên lại ngồi trên giường không nói gì, trong đầu cô ta luôn quanh quẩn suy nghĩ, bây giờ Tần Hằng rất ghét cô ta.
Long Đằng thấy miếng ngọc phượng hoàng trong tay Long Linh thì thở dài, cau mày nói: “Linh Nhi, không phải ba đã dặn con không được lấy miếng ngọc này ra ngoài sao? Sao con để Nghiên Nhi mang nó ra ngoài? Nguy hiểm lắm đấy!”
“Nguy hiểm…ba, ba nói gì thế? Đây chỉ là một miếng ngọc đã khai quang mà thôi! Có nguy hiểm gì được?” Long Linh khó hiểu hỏi.
“Không…không có gì!” Ánh mắt Long Đằng thoáng qua vẻ mất tự nhiên, nhưng mà ông ta nhanh chóng bĩnh tĩnh lại, giải thích rằng
“Thầy khai quang cho miếng ngọc này nói chỉ có thể để nó ở phòng ngủ, mang ra ngoài có thể dẫn đến điềm xấu nên ba mới lo lắng như vậy.”
“Con biết, ba không cần lo lắng, sau này con không lấy nó ra ngoài nữa…” Long Linh nói.
“Mong là lần này không xảy ra chuyện gì mới tốt.” Long Đằng lẩm bẩm, có vẻ suy tư.
Đêm đó, Tần Nguyên tích một bụng lửa giận nên anh ta tới khách sạn Thế Gia đặt riêng một phòng, bày đầy đồ ăn ngon trên bàn, còn gọi bốn cô gái xinh đẹp nhất đến phục vụ đặc biệt.
Tần Nguyên ngồi trên ghế, mỗi bên ôm một cô gái đẹp, còn có hai cô quỳ ngồi dưới đất, ngẩng đầu mỉm cười nhìn anh ta giống như chó ngoan.
Tần Nguyên đá vào mông một cô, quát mắng: “Con đĩ này, bò giống rùa đen cho ông!”
“Được, cậu Tần, tôi bò ngay đây!” Cô gái đó lập tức dùng cả tay và chân bò qua bò lại trên mặt đất!
“Mày nữa, học chó sủa cho ông!” Tần Nguyên lại đá một cô khác đang quỳ ngồi dưới đất.
“Được, tôi học ngay đây! Cậu Tần, cậu nghe xem tôi học có giống hay không! Gâu gâu, gâu gâu!” Cô gái ngồi chồm hổm dưới đất, hai tay đặt lên đùi anh ta sủa tiếng chó.
“Ha ha ha, sủa giống lắm, đúng là một con chó cái mà!” Tần Nguyên cười to.

Hai cô gái được anh ta ôm cũng cười ha ha theo.
“Chát chát!” Tần Nguyên tát cho mỗi cô gái bên cạnh một cái, nổi giận nói: “Mẹ kiếp, chỗ này nào đến lượt chúng mày cười?”
Hai cô gái bị tát đến chảy máu miệng, lập tức nói: “Cậu Tần, xin lỗi cậu, bọn tôi không nên cười, xin lỗi cậu…”
“Vậy khóc cho ông!” Tần Nguyên nổi điên quát lên làm hai cô gái giật thót mình, hai bọn họ bắt đầu giả vờ khóc: “Hu hu…”
Trong phòng vừa có tiếng chó sủa lại có tiếng khóc, Tần Nguyên cảm thấy rất hài lòng, cả người thoải mái như rút được cái gai to trong lòng ra.
Lúc này anh ta mới tạm thời quên đi nỗi buồn khi Tần Hằng giải trừ lệnh cấm dòng họ vào trưa nay.
“Tốt! Ha ha, tốt! Thưởng cho bọn mày!” Trước đó Tần Nguyên đã bảo lão Hùng chuẩn bị cho anh ta 300 triệu tiền mặt.

Anh ta xé bọc ngoài ra, ném tiền giấy màu xanh lên cao, tiền bay trên không trung, rơi xuống giống như tuyết rơi!
Có tiền rơi xuống đất, có tiền rơi trên đồ ăn.
Bốn cô gái trong phòng bắt đầu tranh cướp tiền như chó điên, nhìn bốn cô gái ăn mặc diêm dúa lòe loẹt tranh nhau cướp tiền mình ném, Tần Nguyên cảm thấy vô cùng thoải mái và hưng phấn.

Gần như còn khiến anh ta hưng phấn hơn cả khi lên giường với người đẹp.
“Cậu hai, có người tìm cậu!” Lúc này, có cấp dưới đứng ngoài cửa thông báo.


Tên này là thành viên của câu lạc bộ võ Lâm An.

Nhà họ Tần có quy định, ngoài chủ nhà ra, những người khác trong nhà họ Tần chỉ được dùng người của câu lạc bộ võ trong tình huống khẩn cấp.

Nhưng Tần Nguyên mặc kệ, chỉ cần không để ông nội anh ta biết là được.
“Bảo nó cút!” Tần Nguyên khó chịu quát.

Bây giờ anh ta đang cảm thấy sảng khoái, giống như đàn ông lên đỉnh, bảo dừng, dừng thế nào được?
“Cậu ta nói anh ta có tin tức mà cậu muốn biết, cậu muốn gặp không?” Tên cấp dưới kia lại nói.
Tần Nguyên suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Cho vào!”
“Rõ!” Tên cấp dưới đáp lời.

Hai phút sau, cửa phòng mở ra, một người trẻ tuổi khá điển trai, mặc quần áo thời thượng bước vào, là Tào Ninh!
Tào Ninh thấy cảnh tượng trong phòng thì trong lòng cũng thấy hơi sợ, cậu ta cung kính đi tới trước mặt Tần Nguyên.
“Cậu có tin tức tôi muốn biết?” Tần Nguyên hơi nghiêng người dựa vào ghế, không kiêng nể gì nhìn Tào Ninh hỏi.
“Đúng vậy.” Tào Ninh đáp.
“Thú vị, vậy cậu nói trước xem, tôi muốn biết cái gì?” Tần Nguyên mỉm cười nói.
Nếu Tào Ninh không thể đưa ra câu trả lời anh ta muốn, anh ta sẽ lập tức đạp cậu ta.
“Ngài muốn nghe tin tức bất lợi cho Tần Hằng!” Tào Ninh nói xong mới liếc mắt nhìn Tần Nguyên.
Trưa nay Tào Ninh nhìn thấy Tần Hằng, cùng tất cả những việc Tần Nguyên làm.

Mặc dù cậu ta không biết thân phận thật của đám Tần Hằng nhưng có một chuyện cậu ta có thể chắc chắn, chính là thân phận của Tần Hằng và Tần Nguyên cao hơn bọn họ rất nhiều.
Ngoài việc bị dọa sợ ra cậu ta cũng nhạy bén nhận ra đây có lẽ là một cơ hội tốt để cậu ta quật khởi.

Cậu ta có thù với Tần Hằng, đương nhiên không thể tìm anh nên cậu ta tìm Tần Nguyên.
Tần Nguyên hơi giật mình, mỉm cười nói: “Trưa nay cậu có mặt ở đại sảnh nhỉ.

Cậu rất thông minh, nói đi, cậu biết tin gì về Tần Hằng!”
Tào Ninh mừng thầm trong lòng, nghĩ quả nhiên bản thân không đoán sai, Tần Nguyên có mâu thuẫn với Tần Hằng.

Cậu ta lập tức nói:
“Tôi không chắc tin tức thế nào mới được coi là tin xấu.

Nhưng tất cả chuyện liên quan đến cậu ta ở đại học Giang Nam tôi đều biết.

Tôi có thể nói hết cho anh nghe rồi anh tự phán đoán, tôi nghĩ hẳn là có thứ anh muốn biết.”
Tần Nguyên thở dài, anh ta ghét phải động não, tiếng thở này lại dọa Tào Ninh sợ giật mình.
Nhưng mà chuyện liên quan đến Tần Hằng, Tần Nguyên sẽ không gấp gáp.

Anh ta nói: “Được, bây giờ cậu kể từng chuyện một.

Nếu không có lấy một chuyện tôi muốn biết, tôi phải nhắc nhở cậu, tôi sẽ giận đấy, mà hậu quả của việc này rất nghiêm trọng.


Bắt đầu đi.”
“Được.”
Tào Ninh giật mình trong lòng, cậu ta đột nhiên cảm thấy đến tìm Tần Nguyên có thể là một sai lầm cực lớn.

Nhưng bây giờ không còn đường lui nữa rồi, Tào Ninh tự điều chỉnh hô hấp của chính mình, bắt đầu nói từng chuyện bản thân biết.
Tào Ninh kể ra mấy chuyện rồi mà Tần Nguyên chẳng tỏ vẻ gì, điều này khiến tâm trạng của Tào Ninh càng thêm nặng nề và căng thẳng.

Cậu ta lau mồ hôi trên trán, trong lòng rối rắm không thôi.
Tào Ninh dè dặt nói: “Trong buổi tiệc chào đón sinh viên mới, Tần Hằng từng quên góp 1500000 euro, lúc đó còn được hiệu trưởng….”
“Từ từ!” Cuối cùng Tần Nguyên cũng lên tiếng, anh ta nhìn Tào Ninh: “Tại sao anh ta lại có 1500000 euro?”
“Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, nhưng tôi nghe nói là một người phụ nữ thần bí thấy cậu ta đáng thương nên cho cậu ta số tiền này!”
“Người phụ nữ thần bí….” Tần Nguyên ngẫm nghĩ.

Anh ta cảm thấy đây là một điểm đáng ngờ, phải điều tra rõ ràng…
Hai ngày sau, 10 giờ sáng, Tần Hằng và bốn cô gái “Phong Hoa Tuyết Nguyệt” xuất hiện ở một sân bay ở ngoại ô Lâm An, nơi này là sân bay của nhà họ Tần.
Tần Hằng phải ngồi máy bay tới Thiên Đảo của dòng họ trước, tham gia tiệc mừng thọ của ông nội Tần Chính Hiên.
Tần Hằng nói thân phận của mình cho bốn cô gái “Phong Hoa Tuyết Nguyệt” và Lâm Châu.

Nghe tin anh phải rời khỏi Lâm An, các cô đều không nỡ, muốn đi cùng anh.

Tần Hằng cũng không từ chối, dù sao Thiên Đảo của nhà họ rất lớn, để các cô đi cùng cũng là chuyện nhỏ.
Khổng Qúy Quân đã chờ anh ở sân bay.
“Cậu cả, cậu tới rồi.

Mời cậu lên trực thăng, chúng ta lập tức lên đường.” Khổng Qúy Quân nói.
“Được.” Tần Hằng bình tĩnh nói rồi chuẩn bị lên trực thăng cùng năm cô gái.
Đúng lúc này, một chiếc Roll Royce phóng từ xa đến, sau khi dừng lại thì Tần Nguyên và lão Hùng xuống xe: “Tần Hằng, anh đến Thiên Đảo sao không báo với tôi một tiếng? Có phải chịu khổ nhiều rồi nên muốn về Thiên Đảo hưởng thụ thoải mái không?”
Anh ta đảo mắt qua bốn cô gái “Phong Hoa Tuyết Nguyệt” rồi cười nói: “Nhưng trên đảo không thể tự do như Lâm An, anh dẫn theo bốn cô gái xinh đẹp đi theo, nếu tối đến cùng lăn giường sẽ bị ông nội mắng té tát đấy!”
Anh ta vừa nhìn Lâm Châu vừa chép miệng nói: “Tần Hằng à, có phải anh bị tâm thần phân liệt không.

Bốn cô gái này xinh đẹp như vậy nhưng cô này lại quá xấu,
anh chắc chắn anh có thể làm sao!” “Anh…” Lâm Châu giận đến mức trợn trắng mắt.

Nhưng cô ta biết Tần Nguyên và Tần Hằng là anh em nhà nội, đều là người có thân phận địa vị.

Cô ta không hề mắng ra khỏi miệng, chỉ thầm hỏi thăm bố mẹ Tần Nguyên rất nhiều lần.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.