[Ngôn Tình] Người Thừa Kế

Chương 321: Chương 310





Nhìn lúc con trai gặp hoạn nạn, con trai còn có nhiều anh em đứng ra giúp đỡ cho con trai như thế, trong lòng của Du Chí Hòa rất vui mừng, những người bạn nhỏ này trông còn có vẻ mạnh hơn những ông bạn già lâu năm của ông ta.

“Cảm ơn các anh em?”
Du Minh đi đến trước mặt mọi người, nói: “Ngày hôm nay gọi mọi người đến đây ngoại trừ để mọi người cho nhà chúng tôi có được hào khí, còn chính là mong mọi người ra tay viện trợ cho nhà họ Du, trước mắt tập đoàn Hoa Hiệp ít nhất cần bảy nghìn năm trăm tỷ mới có thể bình ổn vượt qua nguy cơ lần này, nhưng mà trong tay của nhà họ Du cũng chỉ có một nghìn năm trăm tỷ mà thôi?”
Mọi người nghe thấy cần phải có bảy nghìn năm trăm tỷ tài chính, ai nấy cũng lấy làm kinh hãi, ngày hôm nay bọn họ đến đây chính là có tiền thì bỏ tiền có lực thì bỏ lực.

Lập tức có người liền kêu lên.

“Cậu Du, đều đã chuẩn bị cho cậu hết rồi, Tôn Kiện tôi bỏ ra mười lăm tỷ, đây là thẻ, cậu cứ cầm đi?”
Tôn Kiện đưa một cái thẻ cho Du Minh, còn khiêm tốn nói: “Đừng chê ít, đây là tiền tiêu vặt mà tôi đã tiết kiệm mấy năm nay, để lúc nữa ba tôi trở về, tôi lại tranh thủ thêm chút đỉnh?”

“Cậu Du, tôi có sáu tỷ?”
“Đây cậu Du, trong thẻ có chín tỷ, nhiều hay ít gì cũng là tâm ý của tôi, còn lại anh em cùng nhau suy nghĩ biện pháp?”
“Cậu Du, đây là ba tỷ, cậu cầm dùng trước đi, tôi trở về sẽ thuyết phục ba của tôi để ông ấy đến hỗ trợ cho các người nhiều hơn, thật sự không được nữa thì tôi sẽ bán chiếc xe ra ngoài?”

Tất cả đám phú nhị đại đều hào phóng giúp tiền, dâng thẻ ngân hàng với số tiền mà mình đã chuẩn bị.

Thật ra thì Mã Dương không muốn giúp, bởi vì tình huống của anh ta có chút đặc biệt, mười năm trước mới đến Lâm An, Mã Dương cũng giống như những người khác từ nhỏ đã lớn lên cùng với Du Minh mà xem Du Minh như là anh cả của mình.

Mã Dương biết nguy cơ hiện tại nhà họ Du gặp phải không phải là lớn như bình thường, nhà họ Du muốn quật khởi lại là một chuyện rất khó, phần lớn là sẽ tiếp tục chạy xuống sườn núi như thế, từ đây không thể gượng dậy nổi.

Bây giờ lại cho nhà họ Du nhiều tiền như vậy, anh ta thấy chính là đổ xuống sông xuống biển.

Những phú nhị đại khác đều cho tiền, duy nhất chỉ có anh ta là không cho, đây chẳng phải là làm lộ anh ta quá rồi à?
Anh ta cũng chỉ có thể tượng trưng cho một chút.

Mã Dương dùng bờ vai chạm vào Điền Tinh một chút, lại liếc mắt ra hiệu với cô ta, kêu cô ta phối hợp với mình.

Trước đó lúc trên đường đến đây, Mã Dương và Điền Tinh đã thương lượng với nhau đến đây sẽ làm như thế nào.

Mặc dù Điền Tinh cảm thấy không ổn, nhưng mà vẫn nhẹ gật đầu.


Điền Tinh theo Mã Dương lâu như vậy, mặc dù có đôi khi Mã Dương sẽ nổi giận với cô ta, nhưng nói tóm lại thì cũng không tệ lắm, Điền Tinh cảm thấy dựa vào nhan sắc của cô ta, nếu như muốn tìm được một phú nhị đại có điều kiện ưu tú hơn Mã Dương, cơ bản là chuyện không thể nào.

Cho nên cô ta dùng hết toàn bộ tâm tư ở trên người Mã Dương, hi vọng là có thể nhanh chóng kết cánh liền cành với Mã Dương.

Mã Dương đi đến bên cạnh Du Minh, móc ra một cái thẻ ngân hàng xây dựng từ trong túi, nhìn Du Minh rồi nói: “Cậu Du, trong thẻ này có chín tỷ, mong cậu nhận lấy, nếu như nhà họ Du có bất kỳ chỗ nào cần hỗ trợ, cậu cứ mở miệng là được rồi, Mã Dương tôi nhất định sẽ đáp ứng tất cả, ra sức làm trâu làm ngựa?”
“Mã Dương…”
Du Minh không ngờ tới Mã Dương không phải là anh em lớn lên cùng nhau với mình, vậy mà lúc này lại có thể ủng hộ mình như vậy, trong lòng của anh ta vô cùng cảm động.

Những phú nhị đại khác cũng cảm thấy vô cùng tán thưởng đối với hành động này của Mã Dương.

“Cảm ơn…” Du Minh vỗ vỗ bả vai của Mã Dương, chuẩn bị nhận cái thẻ ngân hàng.

“Ây da cậu Mã?”
Lúc này Điền Tinh đứng ở bên cạnh Mã Dương lại mở miệng nói chuyện: “Anh cầm nhầm cái thẻ rồi, đây là cái thẻ ngân hàng xây dựng chỉ có sáu trăm triệu, thẻ có chín tỷ là thẻ của công thương!”
“Mong là cậu Du đừng trách, không cẩn thận cầm nhầm?” Mã Dương nói xin lỗi với Du Minh rồi sau đó lục lọi trong các áo của mình, ngạc nhiên nói: “Thẻ đâu rồi, cái thẻ công thương của tôi đâu rồi?”
“Cậu Mã, em thấy là anh bỏ cái thẻ đó trong túi áo khoác màu đen, anh thay quần áo đã quên lấy nó ra rồi?” Điền Tinh nói.

“Ôi thật là, nhìn đầu óc này của tôi đi kìa?”
Mã Dương vỗ vào trán của mình một cái, nói với Du Minh: “Cậu Du, anh nhìn đi, tối ngày hôm qua tôi đặc biệt để cái thẻ công thương vào trong túi chuẩn bị ngày hôm nay đến đây đưa cho anh, đều là do tôi sơ ý, hồi sáng này tôi tùy tiện mặc một bộ quần áo liền đi ra ngoài?”
“Cậu Mã không cần phải tự trách mình đâu, tâm ý của cậu, tôi nhận?” Du Minh nói.


“Cảm ơn cậu Du đã hiểu cho, anh cứ cầm trước cái thẻ sáu trăm triệu này đi, một lát nữa tôi sẽ cho người mang cái thẻ chín tỷ tới cho anh?” Mã Dương phóng khoáng nói.

Nhìn thấy những cậu chủ của gia đình khác đều không có hoài nghi gì với mình, Du Minh còn cảm ơn mình, trong lòng có Mã Dương vô cùng đắc ý.

“Lần này tôi chỉ tốn có sáu trăm triệu, những người khác tốn hết mấy tỷ, mấy tỷ trôi theo dòng nước, vẫn là tôi thông minh.

Du Minh, anh cũng không cần nhớ tới cái thẻ công thương chín tỷ đó của tôi đâu, vì căn bản đó là thứ nói dối, không có thật, đùa anh thôi, he he.


Mã Dương và Điền Tinh lui về giữa đám người, nhìn Mã Dương quăng tới ánh mắt tiểu nhân đắc chí với mình, trong lòng Điền Tinh cảm thấy có chút mất mặt.

Nhưng mà cô ta vẫn khẽ cười với Mã Dương, người đàn ông này là người sẽ đi cùng với mình trong tương lai, anh ta lừa gạt người khác thì có thể, chỉ cần không lừa gạt mình là được rồi.

Tất cả các cậu chủ đều biểu đạt ý tứ của mình với Du Minh.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.