“Cậu Tần, cô gái đó rất xấu! Anh làm sao quen với cô ta vậy?” Ở trong ký túc của Tần Hằng, Tiểu Tuyết nhìn Tần Hằng ngồi ở trước cửa sổ ăn cơm, tò mò hỏi.
“Ờm…” Tần Hằng có hơi líu lưỡi, mỉm cười nói: “Cô ta là một người bạn bình thường của tôi trước đây…”
“Thì ra là như vậy, cậu Tần, anh phải cẩn thận nữ sinh này, tôi cảm thấy cô ta rất quỷ kế!” Tiểu Tuyết nhắc nhở.
Tần Hằng thuận miệng đáp một tiếng, nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy Nhan Hiểu tìm tới một cây chổi, đang quét cơm và đồ ăn rơi dưới đất.
Biểu hiện của Nhan Hiểu khá có lòng trách nhiệm, khiến ấn tượng của Tần Hằng đối với cô ta chuyển biến tốt hơn một chút.
Lúc 10 giờ tối, trời không có dấu hiệu gì mà đổ cơn mưa to, Tần Hằng đang đứng gác gọi một cuộc điện thoại cho Chung Khiết, biết cô bây giờ cùng Tiểu Phong, Tiểu Hoa ở trong thư viện, không có mang ô, Tần Hằng không có nói hai lời, từ trong ký túc cầm ba chiếc ô đi về phía thư viện.
Nhan Hiểu luôn ở cửa sổ của ký túc quan sát nhất cử nhất động của Tần Hằng.
Thấy Tần Hằng cầm ô rời đi, trong lòng cô ta hơi nghi ngờ, có điều rất nhanh khóe miệng lại lộ ra nụ cười lạnh, dùng giọng điệu u ám lẩm bẩm: “Tần Hằng, tôi đối với anh tốt như vậy, sớm muộn gì anh sẽ bị tôi làm cho cảm động…”
Nhan Hiểu ôm cặp lồng giữ nhiệt, bên trong là canh cô ta vừa nấu xong, rảo bước đi ra.
Tần Hằng đi tới trước thư viện, anh là bảo vệ, không tiện đi vào, gọi điện cho Chung Khiết, bảo các cô mau xuống, anh đón các cô quay về ký túc.
“Tần Hằng! Thì ra anh ở đây, em vừa rồi ở cửa khu tập thể không có tìm được anh.
” Nhan Hiểu cầm ô, khẽ mỉm cười đi về phía Tần Hằng.
Nhìn thấy Nhan Hiểu đi tới, Tần Hằng nhíu mày, Chung Khiết đã sắp xuống tới, bọn họ nhìn thấy sẽ không hay.
“Cô tìm tôi làm gì! Tôi không muốn gặp cô, mời cô đi ra.
” Tần Hằng chán ghét nói.
“Em biết anh rất ghét em, nhưng em sẽ cố gắng, sửa sai lầm mà em đã mắc phải!” Nhan Hiểu nói rồi, đưa cặp lồng giữ nhiệt cô ta ôm trong lòng tới trước mặt Tần Hằng, dịu dàng nói: “Hôm nay trời mưa, dễ bị cảm, đây là canh gừng táo đỏ mà em nấu, anh sau khi uống có thể đề kháng bị cảm.
”
“Không cần, mời cô đi mau cho!” Tần Hằng đẩy cặp lồng giữ nhiệt ra.
“Tần Hằng!” Lúc này, Chung Khiết bọn họ từ trong thư viện đi ra.
Nghe thấy tiếng của Chung Khiết, Tần Hằng, Nhan Hiểu đều giật mình trong lòng.
Nhìn thấy người đứng ở bên cạnh Tần Hằng là Nhan Hiểu, Chung Khiết lập tức ngây ra, đứng tại chỗ.
Cô sau khi khôi phục ký ức, Tần Hằng cái gì cũng nói cho cô, từ lý do cô bị đồ háo sắc Lý Duệ từ sân bay đón đi, đóan là Nhan Hiểu ở bên trong giở trò quỷ, mà lần đó là suýt nữa lấy mạng của cô.
“Chung Khiết! Em làm sao vậy?” Tần Hằng lập tức đi tới trước mặt Chung Khiết, ôm lấy vai của cô quan tâm hỏi.
Chung Khiết!
Nhan Hiểu thật sự không ngờ, Chung Khiết ở Yên Đại, cô ta luôn nghĩ rằng Chung Khiết đã mất tích rồi!
Bây giờ cũng không lý giải, tại sao Tần Hằng lại bằng lòng làm một bảo vệ quèn ở Yên Đại rồi.
Chung Khiết nhất định hận chết cô ta! Như thế sẽ liên lụy tới Tần Hằng cũng ghi hận cô ta, vậy thì nhiệm vụ mà cậu Tống giao cho cô ta không thể hoàn thành rồi.
“Chung Khiết, là cậu!”
Nhan Hiểu đi tới trước mặt Chung Khiết, nói: “Xin lỗi, Chung Khiết, trước đây là tớ không đúng, là tớ nhất thời bị mỡ heo lấp mề, tin lời nói dối của tên tiểu nhân Lý Duệ đó, cho nên mới làm ra loại chuyện xấu xa kia, tớ đáng chết, hay là cậu đánh tớ đi, chỉ cần trong lòng cậu có thể thoải mái, đánh tớ thế nào cũng được…”
“Mời cậu rời khỏi, tôi không muốn gặp cậu nữa.
” Chung Khiết nói, cô đã từng tha thứ cho Nhan Hiểu một lần, nhưng cô ta lại phản bội cô, Chung Khiết đối với cô ta hoàn toàn thất vọng rồi.
“Chung Khiết, cho tớ thêm một cơ hội nữa đi, tớ sai rồi.
” Nhan Hiểu nắm tay của Chung Khiết nói.
“Chung Khiết đã nói cô rời đi rồi, cô còn ở đây làm cái gì…” Tiểu Phong thông minh lanh lợi, cô ta nhìn ra, Nhan Hiểu đã tạo thành tổn thương rất lớn cho Chung Khiết, cho nên đã đẩy Nhan Hiểu ra, Nhan Hiểu ngã ra đất, ô cũng rơi xuống đất.
Trên đất đều là nước đọng, quần áo của Nhan Hiểu đều ướt rồi, nước mưa lạnh lẽo táp vào mặt cô ta.
“Chung Khiết, xin cậu tha thứ cho tớ, tôi bây giờ là thật sự biết lỗi rồi, ở hiện trường show tuyển tú ‘Hello girl group’, tớ không nên chơi ‘trò bẩn’ với cậu! Tớ không nên ngụy tạo cuộc gọi của Tần Hằng, khiến cậu bị Lý Duệ mang đi! Mọi chuyện tớ đều phản tỉnh rồi, khoảng thời gian này, trong lòng tớ cũng rất khó chịu, xin cậu nể tình chúng ta trước cùng theo đuổi ước mơ trở thành thành viên trong nhóm nhạc nữ mà cho tớ một cơ hội thay đổi bản thân…”
Nhan Hiểu từ trên mặt đất tích đầy nước, bò tới trước người Chung Khiết, không ngừng dập đầu với Chung Khiết, mỗi lần dập đầu đều là hàng thật giá thật, đầu đập trên mặt đất, dẫn tới trán của Nhan Hiểu đều bị đập tới đỏ một mảng.
Thấy Nhan Hiểu làm như vậy, Chung Khiết nghĩ tới tình cảnh lúc cô và Nhan Hiểu cùng nhau luyện tập ở công ty âm nhạc Xướng Mộng, lúc đó tuy Nhan Hiểu mỗi ngày đều bắt nạt cô, nhưng dù sao là đồng đội cùng nhau vượt qua, vẫn là có rất nhiều điểm đáng nhớ.
Còn nữa sau khi kết thúc show ‘hello girl group’, ở trong bệnh viện, Nhan Hiểu chú đáo chăm sóc cô.
Chung Khiết đã mềm lòng, chị em tốt đã như này rồi, cô tại sao không thể cho Nhan Hiểu một cơ hội chứ?
“Đứng lên! Trên đất lạnh, quần áo của cậu đều ướt rồi, mau đứng lên!” Chung Khiết khuỵu xuống, muốn đỡ Nhan Hiểu lên.
“Chung Khiết, cậu tha thứ cho tớ rồi sao?” Nhan Hiểu không dám tin hỏi.
“Ừm!” Chung Khiết gật đầu, trong ánh mắt là sự chân thành, cô tiếp tục nói: “Mau đứng dậy!”
“Được, cảm ơn cậu, chị em tốt của tớ!” Nhan Hiểu lộ ra nụ cười, được Chung Khiết đỡ dậy, nhìn sang Tần Hằng, tâm trạng có hơi thấp thỏm hỏi: “Tần Hằng, anh có thể tha thứ cho em không?”
Tần Hằng nhìn Nhan Hiểu, không thể phủ nhận, cô ta làm chuyện độc ác như vậy đối với Chung Khiết, kêu Tần Hằng làm sao tha thứ cho cô ta được?
“Tần Hằng, anh đừng nhỏ mọn như vậy, chuyện trước đây đều đã qua rồi, ánh mắt của chúng ta nên hướng về phía trước!” Chung Khiết đi tới bên cạnh Tần Hằng, ôm lấy cánh tay của anh, khẽ giọng nói: “Lần này nghe em, tha thứ cho cậu ấy được không? Xem như em cầu xin anh đấy!”
Tần Hằng bất lực nhìn chung Khiết, trái tim của cô nàng này chính là quá mềm, bây giờ nếu cô đều nói như vậy rồi, Tần Hằng lẽ nào còn có thể không đồng ý sao?
“Ừm.
” Tần Hằng gật đầu.
“Nhan Hiểu cậu nghe thấy rồi chứ, từ bây giờ trở đi, chúng ta chính là bạn bè rồi, trong lòng cậu không cần tiếp tục có áy náy nữa.
” Chung Khiết đi tới bên cạnh Nhan Hiểu nói.
“Cảm ơn, cảm ơn hai người đã tha thứ cho tớ!” Nhan Hiểu lộ ra chút ít nụ cười, cô ta đưa cặp lồng giữ nhiệt của mình cho Chung Khiết, nói: “Đây là canh gừng táo đỏ tớ nấu, hai người uống đi, có thể chống lạnh!”
“Ừm, bây giờ chuyện quan trọng nhất là cậu phải đi thay bộ quần áo khác trước đã, nếu không cậu sẽ bị cảm!” Chung Khiết nắm tay của Nhan Hiểu, khẽ mỉm cười nói.
Tần Hằng cùng Chung Khiết bọn họ trở về khu tập thể, thấy bọn họ đi vào tòa nhà ở, anh khẽ thở dài, trong lòng nghĩ: “Xem ra Nhan Hiểu là thật sự hối lỗi rồi, nếu như cô ta có thể trở thành bạn tốt của Chung Khiết, cũng khá tốt, chỉ là chuyện mình với cô ta ở nhà cô ta phong lưu một đêm, vẫn là phải nói với cô ta, miễn bị Chung Khiết biết được.
”
Chung Khiết cùng Nhan Hiểu về tới ký túc của cô ta, 313 giúp Nhan Hiểu thay một bộ quần áo khác, ngồi một lúc mới rời đi, có thể nhiều thêm một người chị em tốt, bớt đi một người mình hận, trong lòng Chung Khiết vẫn là rất vui.
Nhìn cửa của ký túc dần dần khép lại.
Nụ cười của Nhan Hiểu dần trở nên âm trầm, cô ta mắng: “Vì để lấy lòng hai người, tối nay khiến tôi quỳ ở trong mưa, hại tôi suýt nữa bị cảm! Nếu không phải để có thể kết hôn với cậu Tống sớm hơn, kêu tôi xin lỗi hai người, thật sự là si tâm vọng tưởng! Hừ, đợi quan hệ của tôi với hai người thân hơn, cậu Tống có thể bắt đầu trả thù, đến lúc đó thì tới lúc hai người khóc rồi…”