Trong lúc Đinh Nhụy đang đầy một bụng nghi ngờ, Chung Khiết lại giới thiệu cô ta và Tần Hằng với nhau.
"Chào cô, tôi là Tần Hằng - bạn của Chung Khiết." Tần Hằng lịch sự ân cần chào hỏi Đinh Nhụy.
"Chào anh, tôi và Chung Khiết là đồng hương." Nói thật, Đinh Nhụy rất xem thường nói chuyện với Tần Hằng, chỉ là bây giờ cô ta còn chưa tìm hiểu ra được lai lịch của Tần Hằng. Nhỡ đâu Tần Hằng thật sự là một cậu ấm con nhà giàu, vậy cô ta chẳng phải sẽ hối hận sao?
"Tần Hằng, nhà anh đang làm gì?" Đinh Nhụy mỉm cười hỏi. Cô ta muốn nhanh chóng thăm dò ra lai lịch của Tần Hằng.
Trong lúc Tần Hằng không biết nên trả lời thế nào, một giọng nói cuồng vọng truyền tới.
"Nhụy Nhụy, em không cần thiết phải nói chuyện với hạng người kém cỏi như cậu ta làm gì. Nói chuyện với cậu ta chỉ lãng phí thời gian của em thôi." Một người nam sinh ăn mặc phách lối, trên cổ đeo một sợi dây chuyền vàng đi tới trước mặt Đinh Nhụy, ôm eo Đinh Nhụy một cách tự nhiên, còn vỗ vài cái trên mông cô ta.
Thấy nam sinh này, khóe mắt Tần Hằng giật giật. Người vừa tới không phải ai khác, chính là cậu ấm lớp bọn họ - Cao Nguyên. Lần trước ở trong phòng livestream của Tang An Nhiên, anh ta bị Tần Hằng dùng tên giả "Khanh Thần" sỉ nhục một trận ra trò.
"Anh yêu, sao giờ anh mới tới thế? Em đã chờ anh hơn nửa ngày rồi đấy!" Đinh Nhụy nói với giọng nũng nịu, vừa nhìn về phía Tần Hằng và hỏi Cao Nguyên: "Anh yêu, anh biết bạn học này sao?"
"Anh đương nhiên nhận ra cậu ta rồi. Cậu ta chính là người anh thường nói với em, tên cực phẩm kém cỏi, nghèo nhất lớp bọn anh đấy. Cậu ta không chỉ nổi tiếng ở lớp bọn anh, còn nổi tiếng trong cả khoa nữa!"
"A, anh nói tên kém cỏi một tháng chỉ dùng phí sinh hoạt có một triệu hai, một triệu rưỡi, ngoại trừ học tập, thời gian còn lại không phải làm thêm ở căng tin thì làm thêm ở cửa hàng tạp hóa, chỉ cần cho tiền, bất kể là công việc bẩn thỉu tới đâu, thối tới mức nào cũng đi làm, chính là anh ta à?" Đinh Nhụy nói xong thì cười nắc nẻ. Cô ta ôm bụng và chỉ vào Tần Hằng nói: "Anh không cần nói nữa, chỉ nhìn cách ăn mặc của anh ta, có nói là ăn xin ngoài đường, em cũng chẳng nghi ngờ đâu!"
"Nhụy Nhụy, em chỉ có nói đúng thôi. Anh nghe nói gần đây tên này còn vào thành phố xin tiền của người ta đấy. Chà chà chà, một sinh viên thời nay mà có thể bỏ xuống mặt mũi, xòe tay xin tiền của người khác, đúng là rất có năng lực "bỏ xuống thân phận đấy"." Cao Nguyên chép miệng, châm chọc nói.
"Nhưng hôm nay anh ta lại mua một bộ quần áo ở Thu Thủy Y Nhân cho Chung Khiết đấy. Anh yêu, tới bao giờ anh mới dẫn em đi mua một bộ chứ?"
"Tên kém cỏi như hắn lo cơm ăn cho mình cũng thành vấn đề, lại có thể mua được quần áo ở Thu Thủy Y Nhân à?" Cao Nguyên không tin. Chẳng qua anh ta nhìn thấy trong tay Chung Khiết đúng là có cầm theo túi của Thu Thủy Y Nhân, lại đổi giọng châm chọc nói: "Tên này căn bản không có tiền, bây giờ lại có tiền mua quần áo ở Thu Thủy Y Nhân, vậy cũng chỉ có một khả năng, tiền mà cậu ta kiếm được là bằng con đường bất chính! Nếu không phải trộm, chính là cướp. A, đúng rồi, còn có khả năng là cậu ta ăn xin trong thành phố mới có được đấy!"
"Tần Hằng à Tần Hằng, e rằng cậu là một kẻ ngốc đi? Lo chuyện bản thân mình ăn cơm cũng là cả một vấn đề, còn có tâm tư đi tán gái. Cậu nói xem, cậu rốt cuộc thèm khát tới mức nào chứ?" Cao Nguyên cười thâm độc.
"Hóa ra là vậy!" Đinh Nhụy bừng tỉnh, tâm trạng của cô ta lập tức trở nên rất vui vẻ.
"Chung Khiết, cô nghe bạn trai tôi nói đấy. Người bạn trai mà cô tìm được mua quần áo cho cô đều bằng tiền trộm được, căn bản không phải là tiền của bản thân anh ta! Loại đàn ông như vậy mà cô cũng thật sự dám muốn à? Không chừng chờ đến một ngày kia, anh ta chơi cô chán rồi, lại bán cô đi đấy!"
Đinh Nhụy nói những lời ác độc. Mặc dù cô ta và Chung Khiết học chung một trường cấp ba, nhưng mãi tới khi lên đại học hai người mới gặp nhau. Nếu không phải là quan hệ đồng hương hệ này, Đinh Nhụy thậm chí cũng lười liếc mắt nhìn Chung Khiết.
Bình thường cô ta luôn ở vị trí cao hơn. Hôm nay Chung Khiết mặc một chiếc váy còn đắt hơn của cô ta, trong lòng cô ta cảm thấy cực kỳ mất cân bằng. Lúc này cô ta tìm được cơ hội, nhất định phải cố gắng chế giễu Chung Khiết một trận. Cô ta thậm chí có thể cảm nhận được sự vui vẻ trong quá trình mắng Chung Khiết.
"Chung Khiết à Chung Khiết, tôi biết điều kiện nhà cô không tốt, cô muốn thay đổi tình trạng nghèo khó của nhà các cô hiện nay. Tôi có thể hiểu được tâm trạng cấp bách này. Chỉ là khi cô tìm bạn trai thì nên lau mắt cho kỹ một chút, đừng có lúc nào cũng ngốc như vậy. Một tên cực phẩm kém cỏi mà cô cũng nâng trong lòng bàn tay, xem thành bảo vật được sao? Đúng là quá nực cười!"
"Người nghèo cố gắng học tập mới là đạo ý vững chắc nhất. Cách thức luôn muốn leo lên kẻ lắm tiền để nhận được tài sản à, trong thiên hạ làm gì có chuyện tốt như vậy chứ?"
"Không có tiền cũng không cần học người ta mặc quần áo Thu Thủy Y Nhân làm gì, cứ ngoan ngoãn hàng vỉa hè đi. Chúng mới thuộc về cô. Cô ham hư vinh như vậy làm gì? Càng muốn ăn mặc tốt, chỉ càng chứng minh số phận của cô thấp kém..."
...
Thật ra mấy năm qua Chung Khiết đã từng nghe nhiều lời còn thậm tệ hơn vậy. Nếu chỉ có một mình cô, cô hoàn toàn có thể nhịn xuống được. Chỉ là Đinh Nhụy mắng luôn cả Tần Hằng, Chung Khiết không chấp nhận được điều này.
Gương mặt nhỏ nhắn của Chung Khiết cũng đỏ lên vì tức. Bình thường cô căn bản không biết mắng chửi người khác, lúc này đối mặt với Đinh Nhụy miệng lưỡi sắc bén, cô muốn phản bác chính là phải nói chen vào. Nhưng cho dù có thể nói chen vào, cô cũng không biết nên phản bác thế nào.
Tần Hằng ngồi ở bên cạnh cũng không nhịn được nữa, đang tính cho Đinh Nhụy và Cao Nguyên một bài học. Lúc này, trong đại sảnh vang lên tiếng nhạc rất lớn.
Ngay sau đó, ánh đèn trong đại sảnh sáng lên. Trên sân khấu, MC mặc lễ phục đã bắt đầu nói lời mở đầu: "Các vị khách quý, chào mọi người buổi chiều. Chắc hẳn mọi người đều biết tại sao chúng ta lại tập trung ở đây hôm nay. Không sai, chính là để ăn mừng hoạt động quyên góp tiền cho các thôn nghèo vùng cao của trường chúng ta đã kết thúc mỹ mãn. Đương nhiên, trong hội trường hôm nay, chúng ta còn tiến hành trao thưởng cho những người quyên góp tiền, để biểu dương những việc làm tốt của bọn họ..."
Hóa ra đây là muốn trao thưởng cho người quyên góp tiền, không biết có thể có mình không? Trong lòng Tần Hằng thầm nghĩ. Lần trước anh tiện tay quyên góp ba tỷ chín. Trong mắt anh, chút tiền ấy căn bản không tính là gì.
Các lãnh đạo nhận lời mời lần lượt lên phát biểu, sau bốn, năm tiết mục biểu diễn văn nghệ lại đến vấn đề chính.
"Tiếp theo, chúng ta tiến hành trao giải thưởng cho người quyên góp tiền. Bây giờ tôi xin báo cáo với mọi người về tình hình quyên góp lần này trước. Lần này, tổng cộng số tiền quyên góp nhận được là một tỷ sáu trăm tám ba triệu. Có tám mươi chín người quyên tiền trên ba triệu, ba mươi bảy người quyên góp trên sáu triệu. Mười hai người quyên góp trên mười lăm triệu. Năm người quyên góp trên ba mươi triệu..."
Nghe được MC báo cáo, dưới đài tiếng vang lên vỗ tay và tiếng hoan hô to hơn!
"Còn có người quyên góp trên ba mươi trệu à? Đại gia của trường chúng ta đúng là trâu bò thật!"
"Tôi mới quyên góp một trăm rưỡi, so với đám con nhà giàu kia thì vẫn kém rất xa!"
"Tôi cũng vậy, chắt bóp tiền phí sinh hoạt mới miễn cưỡng lấy ra được ba trăm nghìn. Người ta là con nhà giàu, tiện tay lại lấy ra ba mươi triệu. Ôi, so sánh giữa người với người thật khiến cho người ta tức chết!"
"Mọi người yên tĩnh một chút. Tôi còn chưa tuyên bố xong. Ngoại trừ những người kể trên, còn có một vị quyên góp trên ba trăm triệu!"
MC nói xong, tất cả mọi người ở đó đều xôn xao. Theo bọn họ thấy, ba trăm triệu cũng là một khoản tiền lớn. Còn có người quyên góp trên ba trăm triệu, đây là sinh viên sao?
Tất cả mọi người đang bàn luận xôn xao về người sinh viên đã quyên góp ba trăm triệu này. Tất cả mọi người nhận định, người này nhất định là một con nhà giàu siêu cấp! Đợi lát nữa, nhất định phải xem thật kỹ phong thái của cậu ta mới được!
"Anh yêu, anh quyên góp bao nhiêu tiền thế?" Đinh Nhụy ngọt ngào hỏi Cao Nguyên.
"Không nhiều, chỉ quyên góp sáu triệu sáu thôi!" Cao Nguyên thản nhiên nói. Thật ra Cao Nguyên cũng không phải muốn quyên góp sáu triệu sáu này. Có sáu triệu sáu này, anh ta còn chẳng bằng vào thành phố tìm một cô gái mà cố gắng vui vẻ một chút!
Chẳng qua bởi vì anh ta mắc tội trong thành phố, sau khi dùng tiền bảo đảm ra được, phải thực hiện nghĩa vụ lao động hoặc làm chút việc thiện. Cho nên, anh ta mới bất đắc dĩ quyên góp sáu triệu sáu thôi.
"Sáu triệu sáu cũng không ít rồi, đã có thể tiến vào top năm mươi!" Đinh Nhụy lại quay sang Chung Khiết, cố ý hỏi: "Chung Khiết, cô quyên góp bao nhiêu tiền vậy? Cô từ trong vùng cao nghèo khó đi ra, lúc này chính là thời điểm cần cô phát huy lòng tốt đấy."
"Tôi góp mười lăm nghìn." Chung Khiết ngượng ngùng khẽ nói.
"Cái gì? Tôi không nghe nhầm chứ? Cô chỉ góp có mười lăm nghìn thôi à? Trời ạ, cô thật là giỏi đấy. Tôi nhớ trước đây không phải cô đã từng nói với tôi, sau khi tốt nghiệp đại học, cô sẽ đến thôn nghèo ở vùng cao làm giáo viên à? Xem ra cô gạt người rồi. Nếu không lúc này, sao cô lại chỉ chịu quyên góp có mười lăm nghìn chứ? Đúng là quá dối trá!" Đinh Nhụy cười lạnh, giễu cợt nói.
Trong lòng Chung Khiết vô cùng uất ức. Cô căn bản không có tiền dư, quyên góp ra mười lăm nghìn này cũng có nghĩa là cô không thể ăn cơm tối. Cô muốn giải thích với Đinh Nhụy. Nhưng không chờ cô nói xong, lúc này Đinh Nhụy đã quay mặt sang Tần Hằng.
"Chung Khiết quyên góp ít như vậy, tôi nghĩ anh nhất định là quyên góp thay cô ấy rồi." Đinh Nhụy vừa cười ngả ngớn vừa nói.
"Cậu ta à? Nhụy Nhụy, em đừng nói chuyện đùa thế giới nữa được không? Cậu ta chỉ là tên cực phẩm kém cỏi ở lớp bọn anh, dựa vào làm thêm để sinh sống, em tưởng cậu ta có thể quyên góp tiền sao?" Cao Nguyên vừa cười ha ha vừa nói.
Đinh Nhụy trề môi, liếc nhìn Cao Nguyên như muốn nói, sao anh lại không nhìn ra chứ? Em sẽ tin Tần Hằng quyên tiền sao? Em chẳng qua đang cố ý oán trách hắn chứ?
"Cậu sẽ không nói cho tôi biết, cậu không quyên góp tiền chứ?" Đinh Nhụy nhướng mày hỏi.
"Góp." Tần Hằng nhún vai, thản nhiên nói.
"A..., vậy anh quyên góp bao nhiêu thế?" Tần Hằng quyên tiền là ngoài dự đoán của Đinh Nhụy. Đinh Nhụy tính chờ Tần Hằng nói ra con số, sẽ cố gắng giễu cợt cả anh và Chung Khiết.
"Không nhiều." Tần Hằng quả thật muốn nói mình quyên góp cũng 390 triệu, để Đinh Nhụy và Cao Nguyên phải ngậm miệng. Chỉ là nghĩ tin tức này mà truyền ra, sẽ mang tới không ít rắc rối, anh vẫn quyết định không nói rõ.
"Không nhiều à? Ha ha, tôi biết rồi. Tần Hằng cậu khẳng định cũng giống như cô gái này, quyên góp mười lăm nghìn chứ gì? Không, cậu nghèo như vậy, cố dành dụm mười lăm nghìn cũng tiếc không nỡ quyên góp. Cậu chỉ quyên góp ba nghìn. Cậu đúng là không biết xấu hổ, quyên góp có ba nghìn cũng không biết xấu hổ mà nói ra à? Đúng là không biết xấu hổ đến nhà rồi!"
Cao Nguyên đã cười phá lên.
"Nói tôi không biết xấu hổ à? Chỉ sợ Cao Nguyên anh còn chưa có tư cách này đi?" Nhìn Cao Nguyên điên cuồng cười đắc ý, Tần Hằng cũng nhịn không được nữa. Nhưng trên mặt anh vẫn duy trì vẻ tươi cười.
"Cậu nói gì? Muốn tìm chết thật sao?" Cao Nguyên tức giận nói.
"Tôi nhớ kỹ lần trước khi xem livestream, có một nick tên là Nhất Nhật Chính Là Nhất Thiên mở miệng nói ra lời ngông cuồng, muốn thi quét quà với Khanh Thần, cho rằng mình quét năm cái (súng tiền mặt) đã là rất lợi hại, ở trong phòng livestream phát ngôn bừa bãi. Cuối cùng sau khi Khanh Thần người ta quét mười cái (chiến thuyền siêu thời không) lại ủ rũ, rốt cuộc lại giống như con chó câm không sủa tiếng nào lại cút rồi. Cậu chủ Cao, cậu có biết kẻ vô dụng này không?"
"Tần Hằng, cậu..." Cao Nguyên tức giận siết chặt nắm đấm. Nhưng anh ta lại không dám ra tay đánh Tần Hằng. Bình thường khi đánh nhau, anh ta đều mời người tới đánh giúp. Lúc này, anh ta chỉ có thể tức giận nhìn Tần Hằng.
"Không nói nhiều nữa. Tiếp theo chúng ta lại mời bạn sinh viên đã quyên góp hơn ba triệu lên sân khấu phát biểu và chụp ảnh lưu niệm!"
Trên sân khâu, MC lớn tiếng nói.
Trong lòng Cao Nguyên không còn tức giận như vừa rồi nữa. Đợi lát nữa, mình sẽ được lên sân khấu phát biểu, chụp ảnh chung, mà Tần Hằng chỉ có thể ngồi ở phía dưới, đây không phải đã chứng minh, mình ép chắc Tần Hằng một đầu sao? Tần Hằng, miệng lưỡi cậu có sắc bén mấy đi nữa, rốt cuộc vẫn là một kẻ kém cỏi nghèo hèn, trên người không một xu dính túi, còn xa mới bằng được tôi!
Cao Nguyên nghĩ đến đây lại cong môi cười.