[Ngôn Tình] Người Thừa Kế

Chương 36: Hắn chính là





Nghe nói có sinh viên quyên góp 3 triệu lên sâu khấu, nhưng mọi người không có phản ứng đặc biệt tích cực, dù sao hầu hết sinh viên quyên góp vì mục đích trợ giúp trẻ em miền núi, không phải vì danh tiếng.

Người dẫn chương trình nói xong, có mấy người chủ động lên sân khấu nói vài câu, nhưng tất cả đều không dám nhận công lao, hơn nữa tất cả bọn họ đều đồng loạt khen ngợi người sinh viên đã quyên góp 390 triệu.

Cao Nguyên chủ động đi lên sân khấu, đứng trước bục giảng: “… Tôi muốn phê bình một loại người ở đây, tự mình quyên góp 3 ngàn đồng rồi đắc ý nói với người ngoài rằng mình đã quyên góp, ra vẻ như đã quyên góp rất nhiều tiền cho trẻ em miền núi… Chúng ta nên học hỏi người sinh viên đã quyên góp 390 triệu, người như vậy không chỉ có tiền mà còn có đạo đức cao. Cao Nguyên tôi quyên góp 6 triệu 6, so sánh với anh ta, quả thực khác một trời một vực, nếu có thể, tôi muốn được gặp mặt anh ta bày tỏ sự tôn trọng của mình.”

Cao Nguyên nghĩ thầm rằng, người sinh viên kia quyên góp 390 triệu, chắc chắn thực lực hơn hẳn anh ta vài lần, nên có ý lấy lòng anh ta trên bục giảng, như thế nếu sau này gặp anh ta, càng dễ dàng nịnh bợ.

Tần Hằng nhìn thấy vẻ nịnh nọt của Cao Nguyên trên bục giảng, cảm thấy xót dạ, cũng may lúc quyên góp anh không nói tên mình, như thế anh không cần lên sân khấu, nếu không anh sẽ rời đi ngay.

Cao Nguyên nói xong, đi xuống sân khấu.

Những người khác bị thu hút bởi câu chuyện của Cao Nguyên, họ lên án người quyên góp ba ngàn đồng, rồi tâng bốc người sinh viên đã quyên góp 390 triệu.

“Quyên góp có 3 ngàn đồng thật mất thể diện, thật sự đáng xấu hổ”

“Ai nói cho tôi biết người kia là ai, bây giờ tôi đi đánh anh ta!”

“Tôi rất muốn gặp mặt người sinh viên đã quyên góp 390 triệu, anh ta nhất định rất tuấn tú!”



Nghe mọi người xung quanh bàn tán, Cao Nguyên nở nụ cười đắc ý, Tần Hằng hãy nghe đi, mọi người đang mắng chửi anh là đồ chó!

Sau khi không còn ai lên sân khấu nữa, người dẫn chương trình bắt đầu lui ra, tiếp tục tiết mục tiếp theo.


“Được rồi, chúng ta bắt đầu chụp ảnh tập thể nhé. Bởi vì sân chật hẹp, chúng ta chỉ có thể mời 30 sinh viên quyên góp nhiều tiền nhất lên sân khấu chụp ảnh tập thể, xin thứ lỗi những sinh viên không được lên sân khấu, bây giờ tôi bắt đầu tuyên bố danh sách…”

“Diệp Đan, quyên góp 6,6 triệu”

“Cao Nguyên, quyên góp 6,6 triệu”

“Đổng Thụ, quyên góp 6 triệu 7 trăm 50 ngàn”



“Anh yêu, gọi tên anh kìa!” Đinh Nhụy hưng phấn nhắc nhở Cao Nguyên, dùng sức lắc cánh tay của Cao Nguyên: “Em cũng muốn được lên sân khấu chụp hình chung, anh yêu, em cùng lên với anh được không?”

Đinh Nhụy muốn nhắc chuyện chụp hình tập thể để khoe với bạn cùng lớp, thêm điểm cộng cho mình, như vậy ở đợt xét học bổng cuối học kỳ, cô ta sẽ có ưu thế rất lớn. Hơn nữa, có bức ảnh tập thể, cô ta có thể dùng cho nhiều mục đích như khoe trên mạng xã hội, như thế vô cùng tốt!

“Cái đó thì có gì không được, anh lên nói với bọn họ một tiếng là xong, đi thôi!” Nói xong, Cao Nguyên nắm tay Đinh Nhụy đi tới.

“Bạn sinh viên này, sân của chúng ta có hạn, không thể mang theo người khác cùng chụp ảnh, mong bạn thông cảm.” Cô gái đeo mắt kính phụ trách duy trì trật tự ngăn cản Đinh Nhụy.

“Bạn sinh viên, thu xếp giùm một chút nhé, cô không nói, không có ai biết đâu.” Đinh Nhụy nhỏ giọng nói với cô gái đeo mắt kính, nhưng vẫn bị khéo léo từ chối.

“Tránh ra, cô tuổi gì mà dám cản tôi!” Cao Nguyên đẩy mạnh cô gái đeo mắt kính ra, kéo Đinh Nhụy đi tới phía trước.

Thật sự là rất không có tố chất, người như thế cũng có thể quyên tiền cho miền núi, kể cũng kỳ lạ, cô gái đeo mắt kính tức giận than thở.

Lúc này người dẫn chương trình tuyên bố tới ba người cuối cùng, không khí toàn trường đã lên đến đỉnh điểm.

“Mời sinh viên Lý Ngang, người quyên góp nhiều thứ ba lên sân khấu, anh ta đã quyên góp 45 triệu.”

Dưới sân khấu, các nữ sinh viên xôn xao nhìn Lý Ngang đi lên bục, hai tay ôm ngực, ánh mắt yêu thương.

“Mời bạn học Điền Gia Hào, người quyên góp nhiều thứ hai, số tiền quyên góp là 54 triệu.”

Điền Gia Hào đi lên sân khấu.

“Gia Hào, Gia Hào, tôi yêu anh, giống như chuột yêu gạo!”

“Gia Hào ra tay, thế gian hiếm có”

Dưới sân khấu, các cô gái vì sự hấp dẫn của nhân vật phú nhị đại, lớn tiếng la lên, khiến cho hiện trường giống như một buổi biểu diễn.

Đương nhiên, trong lòng mọi người đều chờ mong người siêu giàu đã quyên góp 390 triệu.

“Bên dưới, mời sinh viên quyên góp nhiều nhất, số tiền anh ta quyên góp là 390 triệu!”

Bùm, giống như có tiếng nổ trong đại sảnh, có người che miệng, có người mở to hai mắt, có người trực tiếp đứng lên, tìm kiếm người sinh viên kia trong đại sảnh.

390 triệu, hầu hết ba mẹ của mọi người trong một năm cũng không kiếm được nhiều như vậy.

Ở trên sân khấu, khi Đinh Nhụy nghe thấy người thứ nhất đã quyên góp 390 triệu, tim đập loạn nhịp, nếu như mình có thể biết được cậu chủ lắm tiền này thì tốt, nếu anh ta coi trọng mình, mình sẽ không nói hai lời, đá Cao Nguyên luôn.

Toàn trường đều cố gắng tìm kiếm bóng dáng người kia, nhưng không có ai đứng lên, mọi người lo lắng hướng ánh mắt nhìn về phía người dẫn chương trình, khiến người dẫn chương trình gấp rút đi tìm cậu chủ lắm tiền kia ra mặt.


“Vào ngày quyên góp tiền, sinh viên kia chỉ để lại 390 triệu rồi bước đi, không có để lại tên…” Người dẫn chương trình giải thích.

“Quyên góp không để lại tên? Đây là điều chứng minh cậu chủ lắm tiền kia chỉ đơn thuần nghĩ đến trợ giúp trẻ em miền núi, căn bản không cần hư danh, cảnh giới này rất cao.”

“Tôi rất muốn gặp mặt cậu chủ lắm tiền này, anh ta là thần tượng của tôi.”



“Bạn sinh viên, nếu bạn ở đây, mời ngài lên sâu khấu chụp ảnh tập thể.” Người dẫn chương trình nhìn lướt qua toàn bộ khán giả.

Nhưng cuối cùng vẫn là không có ai đứng lên, tất cả mọi người đều nghĩ, cậu chủ lắm tiền kia hôm nay không tới, cảm giác mất mát.

Tần Hằng ngồi ở hàng cuối, cố ý lấy tay che mặt, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng anh hơi áy náy, dường như anh đã trêu đùa nhiều người.

Người dẫn chương trình bắt đầu sắp xếp vị trí người đứng, tiến hành chụp ảnh tập thể, sân khấu nhỏ lại, mọi người đứng thành hàng, mặt hướng về nhiếp ảnh gia dưới sân khấu.

Cao Nguyên quyên góp ít tiền nhất, và Đinh Nhụy chỉ có thể đứng bên, Đinh Nhụy ở góc bên phải sân khấu, xa hơn một chút về góc rìa phải, cô ta có thể bị ép rời khỏi sân khấu.

Thật vất vả mọi người mới xếp hàng xong, Đinh Nhụy sửa sang tóc một chút, ôm lấy cánh tay Cao Nguyên, vẻ mặt tươi cười đắc ý.

Cô ta cố ý nhìn về phía dưới sân khấu, chỗ ngồi của Chung Khiết, trên mặt lộ ra ý cười lạnh lùng. Chung Khiết, người đàn ông của tôi có thể đem tôi lên sân khấu chụp chung, còn cô đó, chỉ có thể ở dưới sân khấu chiêm ngưỡng dung nhan của tôi, cô còn mơ mộng tìm được phú nhị đại hơn tôi hả? Cô nhìn lại cô xem đó là thứ gì? Cả đời này, cô mãi mãi bị tôi dẫm nát dưới chân!

Lúc này Đinh Nhụy giống như hoàng hậu, nhìn xuống bọn người hèn mọn.

Lúc này Tần Hằng muối rời đi, dù sao hoạt động cũng đã tới lúc kết thúc, anh kéo tay Chung Khiết, muốn lén lút rời đi.

“Khoan đã!” Tần Hằng vừa đi được hai bước, một giọng nữ hưng phấn vang vọng trong đại sảnh, Tần Hằng theo bản năng nhìn về phía phát ra giọng nói, trái tim đập loạn xạ, thầm hô lên không tốt rồi.

Giọng nói xuất phát từ nữ sinh viên kia, ngày hôm đó đã lôi kéo anh quyên góp, cô gái buộc tóc đuôi ngựa.

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa nhìn vào mặt Tần Hằng, trên mặt chuyển dần từ lo lắng sang kinh ngạc, chạy tới chỗ Tần Hằng, giữ chặt cánh tay của Tần Hằng, lớn tiếng nói với những người khác: “Các bạn sinh viên, anh ta chính là người sinh viên đã quyên góp 390 triệu!”

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên người Tần Hằng, nam sinh viên trên người toàn đồ vỉa hè lại là cậu chủ lắm tiền? Bọn họ không dám tin, có người ở tại chỗ nghi ngờ cô gái buộc tóc đuôi ngựa.

“Tôi sẽ không nhận sai, ngày hôm đó tôi đã giới thiệu bản thân với anh ta, hơn nữa, còn có bạn của tôi chụp ảnh, không tin mọi người tự mình nhìn xem!” Nói xong, cô gái buộc tóc đuôi ngựa mở bức ảnh mà bạn cô ta chụp gửi cho cô ta, truyền cho những người khác xem.

“Thật sự là anh ta!”

“Đúng vậy, anh ta chính là người sinh viên kia!”

“Cậu chủ lắm tiền này thật là khiêm tốn!”



Lúc này, tất cả mọi người đều tin, Tần Hằng chính là người sinh viên đã quyên góp 390 triệu. Người dẫn chương trình biết được Tần Hằng là người sinh viên đã quyên góp 390 triệu, chạy nhanh cùng mọi người vây lại lôi anh lên sân khấu.

“Người sinh viên này, rốt cuộc cũng đã được thấy tận mắt, cảm ơn ngài đã vì sự nghèo khó của trẻ em miền núi mà quyên góp 390 triệu, có thể nói cho chúng tôi biết tên của ngài được không?” Người dẫn chương trình đem microphone đưa tới miệng Tần Hằng.

Chuyện này Tần Hằng muốn giấu cũng không giấu được nữa, đơn giản ngừng giả bộ.

“Tôi tên là Tần Hằng” Tần Hằng thản nhiên nói.

“Thì ra là sinh viên Tần Hằng, cái tên này nghe rất có học thức, có tố chất nhà giàu… không sai, là một thanh niên tốt trong xã hội, chúng ta đối với sinh viên Tần Hằng nên biểu đạt chút lòng thành được không?” Người dẫn chương trình vỗ tay, nhất thời, dưới sân khấu tiếng vỗ tay như sấm.


“Tần Hằng, Tần Hằng…” Dưới sân khấu có người la tên Tần Hằng theo nhịp điệu, kéo dài đến 30 giây mới bắt đầu lắng xuống.

“Được rồi, bây giờ chúng ta chụp ảnh tập thể, sinh viên Tần Hằng, bạn đứng ở vị trí trung tâm!”

“Ờ, được rồi.” Tần Hằng nhìn dưới khán đài mọi người đều mở to hai mắt, thấy Chung Khiết nhìn mình với vẻ hoài nghi, bèn hướng tới người dẫn chương trình hỏi:

“Xin hỏi, tôi có thể mang bạn của tôi cùng lên không?”

“Đương nhiên có thể!” Người dẫn chương trình không hề nghĩ ngợi, trả lời ngay.

Tần Hằng cảm ơn một câu, đi xuống sân khấu, nắm chính xác tay Chung Khiết, đi lên sân khấu.

“Mọi người nhường qua một bên!” Người khác bắt đầu nhường chỗ cho Tần Hằng và Chung Khiết, nhường lại vị trí chính giữa.

Đinh Nhụy đứng bên phải, sát ngoài rìa nhất, dường như không còn chỗ đứng.

“Này cô, nếu không cô xuống dưới đi, không đứng được nữa đâu!” Cô gái đeo mắt kính duy trì kỷ luật nói.

“Tôi không muốn, tôi phải chụp ảnh!” Đinh Nhụy điêu ngoa nói.

Lúc nãy nghe tới Tần Hằng là người siêu giàu đã quyên góp 390 triệu, Đinh Nhụy và Cao Nguyên đều cúi mặt, thâm tâm không thể chấp nhận chuyện này là thật.

Tần Hằng đưa Chung Khiết lên sân khấu, lại càng khiến Đinh Nhụy như bị giáng một đòn đau đớn.

Lúc nãy tôi muốn lên chụp ảnh, nói thế nào các người cũng không cho, còn ở sau lưng tôi nói xấu, bây giờ đến lượt Chung Khiết, nhìn các người khom lưng quỳ gối kìa, đều coi Tần Hằng là ba.

Bây giờ lại đuổi tôi xuống, ngồi phía dưới xem Chung Khiết chụp ảnh tập thể? Vậy thành cái gì, Đinh Nhụy tôi vẫn phải giẫm nát Chung Khiết dưới chân, lần này dù tôi không thể thắng cô ta cũng không thể xuống! Để Chung Khiết lưu lại nhược điểm cười nhạo.

Thấy thái độ vô lại của Đinh Nhụy, cô gái đeo mắt kính bĩu môi, trực tiếp đưa đến một cái ghế, đặt ở dưới sân khấu: “Nếu cô muốn chụp ảnh tập thể, chỉ có thể đứng trên ghế này, nếu không, tôi gọi nam sinh viên đến đuổi cô đi.”

Đinh Nhụy thấy Cao Nguyên cũng không có cách nào khác, rốt cuộc đành nghe theo lời đề nghị của cô gái đeo mắt kính, đứng trên ghế dưới sân khấu, cô ta còn chút an ủi trong lòng, như vậy ít nhất so với con nhỏ Chung Khiết kia không kém, không biết rằng, dưới sân khấu, cô ta đã trở thành đối tượng trào phúng.

“Cô gái kia buồn cười nhỉ?”

“So với người khác thấp hơn nửa người, thoạt nhìn giống đứa bé, thật ngốc mà.”

“Đứng ngoài sân khấu cũng tranh cơ hội chụp ảnh tập thể, nghị lực này cảm động trời đất mà, tôi thật sự bái phục.”







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.