Dù sao y cũng không thể khiến mẹ mình quá tức giận, chỉ có thể nói với Tần Liễu Liễu: "Anh thấy chúng ta không cần thiết làm hôn lễ, chọn ngày nhận giấy chứng nhận là được."
Lòng Tần Liễu Liễu tràn đầy hận, vẻ mặt lại biểu hiện rất rộng lượng, rúc vào trong lòng Trần Kính Đông: "Kính Đông, toàn bộ chuyện này em hoàn toàn nghe theo anh, bởi vì, có thể gả cho anh với em mà nói đã là hạnh phúc cực lớn, thật đó, về phần những chuyện khác, em không cần, trên đời này, em chỉ quan tâm đến anh..."
Thật ra trong lòng cô ta rất để ý.
Trần Kính Đông có tiền có thế, cô ta vốn có thể trở thành cô dâu vạn người chú ý, mà lúc này lại phải mặt xám mày tro gả cho Trần Kính Đông.
Tất cả những chuyện này, vẫn là do con đàn bà Mục Sở Sở kia.
Con đàn bà kia, mặc dù đã ly hôn với Trần Kính Đông, vẫn không để cô ta sống tốt.
Trong lòng Tần Liễu Liễu cực kỳ hận Mục Sở Sở.
Năm học Trung học, cái gì Mục Sở Sở cũng tốt hơn cô ta, gia cảnh, vẻ ngoài, thậm chí là tài năng, cũng tốt hơn cô ta.
Cô ta ghen tị với Mục Sở Sở, ghen tị muốn chết.
Lại nói tiếp, chuyện trên đời này, vốn là ngoằn nghèo ngoắt nghoéo, vốn là không nói rõ được, ví như cô ta và Mục Sở Sở, trong trường học, người người đều cho rằng các cô là khuê mật tốt nhất, nhưng chỉ có mình cô ta biết, cô ta coi Mục Sở Sở thành kẻ thù, một kẻ thù tự thẹn thua kém người hơn cô ta.
Năm ấy, Mục Sở Sở xấu hổ nói với cô ta, dieendaanleequuydoon – V.O, cô thích đàn anh cùng trường - Trần Kính Đông.
Trần Kính Đông đẹp trai như vậy, đâu chỉ là người trong mộng của Mục Sở Sở cô? Cô ta cũng thích Trần Kính Đông.
Chẳng qua, gia cảnh và vẻ ngoài của cô ta, kém xa Mục Sở Sở, cô ta yêu Trần Kính Đông yêu đến hèn mọn, thậm chí ngay cả việc can đảm cầu xin y liếc nhìn cô ta một cái cũng không dám.
Mục Sở Sở lại yêu rầm rộ, không ai trong trường học không biết là cô yêu Trần Kính Đông.
Vốn Tần Liễu Liễu cho là, cả đời này cô ta sẽ không bao giờ ở chung được với Trần Kính Đông, cho đến ngày đó...
Nhớ tới ngày đó, trong lòng Tần Liễu Liễu vẫn còn cảm thấy kinh hoàng không ngớt.
Thậm chí cô ta không biết bản thân mình nên cảm ơn ai? Cảm ơn Mục Sở Sở ngớ ngẩn? Hay là nên cảm ơn Trần Kính Đông ngu ngốc? Hoặc là nên cảm ơn ông trời sắp đặt sao mà khéo như vậy, khiến đến cuối cùng cô ta lại trông chừng ở bên cạnh Trần Kính Đông.
Ngày đó Trần Kính Đông nắm rất chặt tay cô ta trong bệnh viện, y nói: "Cám ơn em đã cứu anh, anh đã nói anh sẽ cưới em, thì nhất định anh sẽ cưới em."
Từ đó, Trần Kính Đông hứa với cô ta một lời hứa, cô ta luôn ở bên cạnh Trần Kính Đông nhắc tới lời hứa đó, khiến Trần Kính Đông càng thêm ghét Mục Sở Sở từng ngày từng ngày...
Ngày đó rốt cuộc Trần Kính Đông cũng nói với cô ta, Mục Sở Sở đã ly hôn với y rồi.
Cô ta nghĩ, sẽ không bao giờ có ai trên đời này có thể cướp Trần Kính Đông với cô ta được nữa...
Khóe miệng Tần Liễu Liễu chứa nụ cười sảng khoái, nụ cười này cũng không để cho Trần Kính Đông thấy, thứ cô ta thể hiện cho Trần Kính Đông, vĩnh viễn là nhu nhược, nước mắt muốn rơi lại không rơi được, cô ta nói: "Kính Đông, trên đời này, em chỉ muốn có anh, chỉ cần anh tốt, thì em sẽ vui..."
Trong mắt Trần Kính Đông tràn đầy vẻ có lỗi, kéo tay cô ta: "Liễu Liễu, thật xin lỗi, chỉ có thể uất ức cho em rồi..."
"Em không uất ức, thật đó..." Hai tay Tần Liễu Liễu ôm lấy cổ Trần Kính Đông, ngửa đầu, nhu tình nhìn y: "Kính Đông, con không còn...em...em rất đau lòng, em muốn, chúng ta sinh thêm một đứa khác."
Thắt lưng mềm mại của Tần Liễu Liễu dính sát lên người Trần Kính Đông.
Rõ ràng cô ta biết, chỉ có đứa con, mới có thể khiến Trần Kính Đông khăng khăng một mực với cô ta, cô ta cần đứa con...