Mà trong phòng bao, Sở Tường Hùng thực sự lo lắng cho Lâm Phiên Phiên, dùng sức gỡ tay Hứa Thịnh và Mạc Tiên Lầu ra, vội vàng đuổi theo...
Lâm Phiên Phiên bên này đã bị Hoắc Mạnh Lam đẩy vào trong thang máy.
“Ding” một tiếng, cửa thang máy bắt đầu chậm rãi đóng lại.
Đúng lúc này, Sở Tường Hùng xuất hiện ở phía trước thang máy.
Thế nhưng, hắn đưa lưng về phía thang máy, mặt hướng về phía trước, ánh mắt tìm kiếm hình bóng Lâm Phiên Phiên ở các ngóc ngách.
“Ư, Tường Hùng...”
Lâm Phiên Phiên lập tức mừng rỡ muôn phần, giống như người rơi xuống nước cuối cùng cũng nắm được cọng cỏ cứu mạng. Cô liều mạng đưa hai tay ra cách Sở Tường Hùng gần trong gang tấc, nhưng miệng của cô bị Hoắc Mạnh Lam hung hăng bịt lại, phát ra thanh âm thanh nhỏ hơn cả tiếng muỗi kêu, hơn nữa còn ở trong một nơi ồn ào như FLub.
Sở Tường Hùng không nghe được, ánh mắt Sở Tường Hùng tiếp tục tìm kiếm Lâm Phiên Phiên, sau đó bắt đầu đi về phía phòng vệ sinh, từ đầu đến cuối đưa lưng về phía thang máy, đưa lưng về phía Lâm Phiên Phiên.
“Tường Hùng... anh quay lại đi, anh quay đầu lại đi, em đang ở phía sau anh, Tường Hùng à...”
Trong đôi mắt Lâm Phiên Phiên từ từ dâng lên sự khủng hoảng và tuyệt vọng, hai tay của cô liều mạng vẫy vẫy điên cuồng trên không trung, cô không phát ra được âm thanh nào, chỉ có thể la hét trong lòng, Tường Hùng, chỉ cần anh quay lại, em đang ở phía sau anh!
Rốt cuộc cũng xuất hiện tâm linh tương thông, Sở Tường Hùng đột nhiên xoay người lại, ngước mắt nhìn về thang máy sau lưng.
Đáng tiếc, lúc này đã trễ!
“Rè” một tiếng, cửa thang máy vô tình đóng lại.
Trong chớp mắt, khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, Sở Tường Hùng phảng phất thấy được một đôi mắt, đôi mắt kia đầy nước mắt khủng hoảng và tuyệt vọng, nhưng cái nhìn kia quá nhanh quá ngắn, thấp thoáng như ảo giác.
Sở Tường Hùng theo bản năng đi về phía thang máy mấy bước, nhưng thang máy đã đóng cửa, chỉ còn lại hai cánh cửa thép lạnh băng. Sở Tường Hùng lắc đầu, thầm mắng mình, sau đó xoay người đi về toilet.
Khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, Lâm Phiên Phiên thấy Sở Tường Hùng xoay người, đáng tiếc, anh lại không kịp thấy cô, nước mắt tuyệt vọng đã rơi.
Phía sau, khóe miệng Hoắc Mạnh Lam giương lên cười tựa ma quỷ, hắn hơi cúi đầu, thè lưỡi liếm cần cổ trắng mảnh như ngọc của Lâm Phiên Phiên, giọng nói như tới từ nơi địa ngục u linh: “Phiên Phiên, Phiên Phiên của anh, thấy không, hắn không cứu được em, ai cũng không thể nào cứu được em. Em biết không, mấy ngày này anh luôn theo dõi em, vẫn luôn luôn như thế, đáng tiếc lúc nào em cũng dính chặt với Sở Tường Hùng khiến anh không thể nào ra tay, cho tới giờ khắc này.”
Cảm giác chán ghét trên cổ và giọng nói như ma quỷ bên tai khiến toàn thân Lâm Phiên Phiên run rẩy như lá bay trong gió, mắt cô trừng to, nước mắt lăn dài, cô sợ, cô rất sợ.
Lại “ding” một tiếng, thang máy hạ xuống lầu một.
Hoắc Mạnh Lam đưa Lâm Phiên Phiên đến một con hẻm nhỏ.
Hắn đã sớm chuẩn bị đầy đủ cho giờ khắc này, lấy băng dính và còng tay trong người ra, bịt miệng Lâm Phiên Phiên, sau đó còng tay Lâm Phiên Phiên rồi khóa thân cô trên ống nước nơi vách tường trong con hẻm.
Lâm Phiên Phiên liều mạng phản kháng, tiếc rằng một cô gái như cô làm sao địch nổi Hoắc Mạnh Lam, cô càng giãy giụa, thứ đổi lấy được chính là lực áp chế càng mạnh, càng đau xót.
Khi xác định Lâm Phiên Phiên không thể lên tiếng kêu to cũng không thể chạy mất, Hoắc Mạnh Lam ôm Lâm Phiên Phiên từ phía sau, cả thân thể dán thật chặt vào người Lâm Phiên Phiên, cằm đặt lên vai trái của Lâm Phiên Phiên. Đêm tối lờ mờ, đôi mắt của hắn lóe sáng như sói.
Hắn nói: “Mấy ngày này chắc em vui lắm nhỉ, bởi vì nụ cười trên mặt em rực rỡ như vậy, tỏa nắng, động lòng người, mỹ lệ. Lúc trước ở bên anh, em chưa từng hạnh phúc và ngọt ngào như thế. Em biết không, em như vậy khiến anh bỏng mắt! Trong suốt năm năm, có phải em không thực sự yêu anh, nếu không, không có anh, sao em có thể vui vẻ nhanh như vậy?”
Hai tay của hắn chậm rãi vuốt ve mỗi tấc da thịt của Lâm Phiên Phiên, dù động tác của hắn rất nhẹ nhàng cùng giọng nói dịu dàng, nhưng Lâm Phiên Phiên chỉ cảm giác lạnh lẽo sởn da gà, đáng tiếc cô không có cách nào giãy giụa, cũng không thể lên tiếng, chỉ có thể liều mạng lắc đầu.
“Không có em trong mấy ngày nay, mỗi ngày anh đều nhớ em, hàng đêm cũng nhớ đến em. Em có biết anh phải chịu giày vò thế nào không? Nhưng còn em, em lại vui vẻ đến vậy! Không được, anh không cho phép!”
Hoắc Mạnh Lam càng nói càng kích động, nói xong lời cuối cùng đã gần như hét lên, hai tay đang vuốt ve trên người Lâm Phiên Phiên cũng lập tức bùng nổ, nắm chặt quần áo của Lâm Phiên Phiên điên cuồng xé rách, tiếng vải rách xé toạc không khí, truyền vào tai Lâm Phiên Phiên.