Sau khi nghe xong những lời của Lâm Phiên Phiên, Hoắc Mạnh Lam lại ngơ ngác, anh ta ngẩn người nhìn người con gái đang bị cơ thể của anh ta đè lên, lúc này, anh ta đột nhiên cảm thấy người con gái mà bị anh ta sống chết để có được trong năm năm qua lại trở nên xa lạ đến vậy, xa lạ đến mức khiến anh ta run người.
“Cô bị điên rồi sao?”
Hoắc Mạnh Lam bỗng nhiên nhìn Lâm Phiên Phiên, rồi nở một nụ cười, lắc đầu nói: “Đáng chết, suýt chút nữa tôi đã bị em dọa rồi, có phải là em cố ý muốn dọa tôi đúng không, em đừng ấu trĩ vậy nữa, em nghĩ rằng tôi sẽ mắc lừa sao? Tôi không tin, Lâm Phiên Phiên em lại to gan như vậy.”
Trong trí nhớ của anh ta, Lâm Phiên Phiên luôn là người nhượng bộ, nói dễ nghe hơn, là dịu hiền nhã nhặn, nói khó nghe, thực ra chính là nhu nhược bảo thủ, vì thế, anh ta luôn cho rằng Lâm Phiên Phiên căn bản sẽ không dám kiện anh ta cưỡng dâm, càng không dám đối mặt với những hậu quả và sự đả kích sau khi sự việc bị vỡ lở.
Vì thế, nói dứt lời, anh ta đã bắt đầu đưa tay cởi cúc áo của Lâm Phiên Phiên.
Nhưng mà Lâm Phiên Phiên đáp lại anh ta bằng nụ cười khinh bỉ, hất mặt một cái, Lâm Phiên Phiên hờ hững liếc nhìn Hoắc Mạnh Lam, “Không tin, vậy thì anh hãy thử coi! Nhưng mà, tôi đảm bảo anh nhất định sẽ hối hận, hối hận cả đời!”
Lâm Phiên Phiên khuôn mặt lạnh nhạt và đoạn tuyệt lại một lần khiến Hoắc Mạnh Lam dao động, anh ta nhìn Lâm Phiên Phiên, lâu sau mới nghiến răng thật chặt nói một câu như thế này: “Lâm Phiên Phiên, không phải cô rất yêu Sở Tường Hùng sao? Nếu những bức ảnh và đoạn ghi hình trong tay tôi mà bị lộ ra, anh ta tuyệt đối không bao giờ cần cô nữa, điều này, cô nên là người biết rõ hơn ai hết.”
Lâm Phiên Phiên cười phá lên, đó chính là sự điên cuồng cực độ như ngọc nát đá tan, “Tôi rất yêu Tường Hùng, rất yêu rất yêu, nhưng đồng thời tôi cũng hận anh, cực kì hận, nếu như có thể để cho anh ngồi tù hay xuống địa ngục, vậy thì tôi sẽ hi sinh tình yêu của tôi và Tường Hùng. Bởi vì lúc này đối với tôi mà nói, có thể hủy hoại được anh còn làm tôi vui sướng hơn tình yêu dành cho Tường Hùng.
Sự điên cuồng trong đôi mắt Lâm Phiên Phiên cuối cùng cũng làm cho phòng tuyến cuối cùng trong lòng Hoắc Mạnh Lam cũng sụp đổ, anh ta như hoàn toàn không thể nhận thức được nhìn Lâm Phiên Phiên, lắc đầu nói: “Cô... Cô thực sự là Lâm Phiên Phiên sao?”
Lâm Phiên Phiên mà anh ta từng quen trước giờ không bao giờ có ý nghĩ và ánh mắt điên cuồng như vậy.
Khóe miệng Lâm Phiên Phiên nhếch lên một nụ cười khiến cho người ta phải run sợ, trong mắt ẩn chứa một sự khát máu, “Lâm Phiên Phiên của ngày trước đã chết từ lúc ở Thái Lan trong con ngõ hẻm u ám, cô ta đã bị Hoắc Mạnh Lam giết chết, Lâm Phiên Phiên bây giờ sẽ rút chiếc gươm sắc nhọn, bộc lộ sự sắc sảo, thần có muốn cản cũng giết thần, phật có muốn cản cũng giết phật, vì vậy, Hoắc Mạnh Lam, thực ra tôi cũng phải cảm ơn anh, là anh đã làm thức tỉnh con người thật của Lâm Phiên Phiên, một Lâm Phiên Phiên như vậy, tôi rất thích.”
Nói xong, Lâm Phiên Phiên đẩy mạnh Hoắc Mạnh Lam đang đè lên cơ thể cô.
Hoắc Mạnh Lam đã bị Lâm Phiên Phiên làm cho kinh ngạc vô cùng, không hề đề phòng nên đã bị Lâm Phiên Phiên đẩy ngã, cuối cùng ngã gục trên nền đất ngoài cánh đồng ngô, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Lâm Phiên Phiên đứng lên.
Ánh mặt trời chiếu rọi, gió thổi từng cơn, những lá ngô đung đưa xào xạc, Lâm Phiên Phiên ánh mắt khinh thường nhìn Hoắc Mạnh Lam đang ngồi trên mặt đất, lúc này, cô cao quý mĩ lệ như phượng hoàng, cô hững hờ nhìn Hoắc Mạnh Lam khinh bỉ và nói từng câu từng chữ: “Đừng đến quấy rầy tôi nữa, nếu không, tôi sẽ có hàng nghìn cách để anh phải hối hận cả đời!”
Nói xong, Lâm Phiên Phiên chỉnh cổ áo, gạt những cây ngô mọc dày đặc ở xung quanh sang một bên, bước đi một cách khí thế.
Hoắc Mạnh Lam vẫn giữ nguyên tư thế, một mình ngồi lại trên đất ngơ ngác, nhìn theo bóng dáng lạnh lùng lạ thường mà xinh đẹp đi càng lúc càng xa của Lâm Phiên Phiên, cuối cùng biến mất trong cánh đồng ngô dày đặc.
Đi ra khỏi cánh đồng ngô, lưng của Lâm Phiên Phiên vẫn giữ tư thế thẳng đứng cho đến tận khi vào trong phòng của mình, cơ thể Lâm Phiên Phiên mới bắt đầu mềm nhũn, toàn thân quay cuồng nằm vật xuống giường.
Sau lưng cô ướt đẫm mồ hôi!
Chỉ có trời mới biết, vừa nãy cô đã căng thẳng, lo lắng và sợ hãi đến nhường nào.
Đúng vậy, Lâm Phiên Phiên chỉ là giả vờ, đó chính là kế hoạch tác chiến của cô đã được lập ra từ trước để đối phó với Hoắc Mạnh Lam, từng biểu cảm, từng ánh mắt, từng câu nói, trong lòng Lâm Phiên Phiên đã tự diễn hàng trăm nghìn lần trước đó, chỉ để chuẩn bị cho một ngày nào đó đột nhiên bị rơi vào tay Hoắc Mạnh Lam.
Nhưng mà, có một điều vượt qua cả sự tính của Lâm Phiên Phiên, chính là...... vừa nãy, cô thực sự rất hận, tất cả những biểu cảm cự tuyệt của cô đã thực sự điên cuồng, thực sự xuất phát từ trong lòng cô, nếu không, cô cũng không thể nào dọa được Hoắc Mạnh Lam.
Nằm trên giường, mở to mắt, Lâm Phiên Phiên đột nhiên nhận ra, có thể tự bản thân cô thực sự có thể làm được như những gì đã nói, trở thành một người con gái mạnh mẽ dũng cảm gặp Phật giết Phật, bởi vì, hôm nay, cuối cùng cô cũng phát hiện ra bản thân cô thực sự không hề yếu đuối.
Sở Tường Hùng bước vào phòng, thấy Lâm Phiên Phiên đang nằm trên giường, khuôn mặt lạnh nhạt, như đang suy tính điều gì.
“Em yêu, đang nghĩ gì vậy, nhập tâm thế?”
Sở Tường Hùng đưa tay gối đầu, rồi cũng nằm xuống cạnh bên Lâm Phiên Phiên.