Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu

Chương 174: Tinh thần bất an



“Một….cô gái rất tốt.”

Hứa Thịnh nghĩ một lúc lâu, cũng chỉ nghĩ được cụm từ “rất tốt”để hình dung Lâm Phiên Phiên, bởi vì có những người phụ nữ vì quá tốt đẹp, mà lại chẳng có từ nào để có thể hình dung họ.

Đầu kia, người phụ nữ khinh thường cười nhạo: “Tốt đến đâu cơ chứ? Gia thế còn hùng hậu hơn Mạc Tiểu Vang tôi sao?”

“Không, cô ấy xuất thân nông thôn.”

“Vậy lẽ nào đẹp hơn Mạc Tiểu Vang tôi?”

“Ừm…Cô ấy không phải kiểu diễm lệ mà vừa nhìn sẽ khiến người ta trầm trồ khen ngợi như cô.”

Nhưng cô ấy lại có vẻ đẹp tiềm ẩn như một vò rượu ngon, càng thưởng thức càng khiến bạn cảm thấy đẹp, đẹp đến không sao tả xiết.

Đương nhiên câu sau Hứa Thịnh sẽ không nói ra, làm một tay già đời từng lưu luyến phong nguyệt, hắn hiểu rất rõ rằng, trước mặt một người phụ nữ, tuyệt đối không thể khen người phụ nữ khác đẹp hơn cô ta.

“Vậy cô ta có cái gì mà đòi giành Tường Hùng với tôi?”

Giọng nói Mạc Tiểu Vang trở nên bén nhọn.

Hứa Thịnh lắc đầu: “Tiểu Vang, cô nói thế là sai rồi, không phải cô ấy giành Sở Tường Hùng với cô, mà là cô nhường Sở Tường Hùng cho cô ấy. Cô đi du học cũng đã 4 năm rồi, có tìm được người vừa ý không?”

“Không có.”

Mạc Tiểu Vang buồn bực trả lời, cô cũng không phải không có người yêu, chỉ là những người đó chẳng có ai sánh được với Sở Tường Hùng, không phải gia thế không hùng hậu bằng nhà họ Sở, thì cũng là vẻ ngoài không xuất sắc như Sở Tường Hùng, mà ai cũng không thể so với sự dịu dàng chăm sóc của Sở Tường Hùng, thường thì một hai tháng đều bị cô đá bay.

Hứa Thịnh nhẹ ồ một tiếng, sau đó nhàn nhạt nói: “Vậy cô xem thế nào đi, nếu cô vẫn một lòng theo đuổi lý tưởng với sự nghiệp của mình, thế thì, Sở Tường Hùng sẽ mãi mãi thuộc về người phụ nữ khác! Tôi nói thế thôi, tạm biệt!”

Nói xong, không đợi Mạc Tiểu Vang trả lời, “tút”một tiếng kết thúc cuộc gọi.

Sau đó, khẽ vuốt cái cằm nhọn xinh đẹp của mình, mặt cười âm trầm.

Thầm nghĩ: Lâm Phiên Phiên, thật ngại quá, lại cho em thêm phiền phức rồi, lần này, cái phiền phức này, thực sự không phải là phiền phức nhỏ đâu!

Mạc Tiểu Vang, chị ruột của Mạc Tiên Lầu, đại tiểu thư nhà họ Mạc, tính tình mạnh mẽ, vì lý tưởng mà không tiếc một thân một mình đi nước ngoài tiến tu, dù là xuất thân hay dụng mạo đều là tốt nhất, cô ta còn có một thân phận – đó là, người yêu cũ của Sở Tường Hùng!

Mà bên này, Lâm Phiên Phiên đang cùng Sở Tường Hùng đùa giỡn, chẳng hề hay biết gì cả, lại một mối hiểm họa đã lặng lẽ ập đến phía cô.

Ngày hôm sau!

Sau khi Sở Tường Hùng đi làm, Lâm Phiên Phiên liền vẫn một mình ở trong phòng, hai tay nắm chặt di động, nhìn chằm chằm vào đồng hồ trên tường, ngồi im bất động.

“Tích!”

Âm thanh vang lên, khi mà kim giây, kim phút, kim giờ cùng chỉ vào vị trí 1 giờ buổi trưa, trái tim của Lâm Phiên Phiên cũng theo đó đập “bịch”lên một tiếng.

Thời gian hẹn với Hoắc Mạnh Lam đến rồi!

Không biết Phiên Nhàn đã đi chưa?

Nếu đi rồi, anh ta sẽ ứng phó thế nào đây?

Dáng vẻ Phiên Nhàn xinh đẹp tuyệt sắc, Hoắc Mạnh Lam liệu có nổi lên ý xấu không?

Nếu Hoắc Mạnh Lam thật sự ra tay với Phiên Nhàn, vậy Phiên Nhàn chẳng phải sẽ gặp nguy hiểm?

Lâm Phiên Phiên càng nghĩ, tâm trạng càng không bình tĩnh, vội cầm điện thoại gọi cho Phiên Nhàn, nhưng âm thanh vâng lên lại là – “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau!”

Vừa nghe câu đó, Lâm Phiên Phiên càng đứng ngồi không yên.

Nếu Phiên Nhàn vì cô mà xảy ra chuyện gì, đời này cô sẽ chẳng thể sống yên tâm mà sống được.

Đứng bật dậy, Lâm Phiên Phiên mở cửa phòng.

17, 18 vẫn luôn trông chừng bên ngoài, vội khẩn trương mà chắn trước mặt Lâm Phiên Phiên, nói: “Xin hỏi, cô muốn đi đâu? Nếu cô muốn ăn gì, cứ nói thẳng với chúng tôi, chúng tôi sẽ chuẩn bị cho cô.”

Từ lúc hôm qua Lâm Phiên Phiên bị động thai, Hứa Bành đã ra lệnh cho 17 và 18, chỉ cần Sở Tường Hùng không ở đây, hai người phải trông thật kĩ Lâm Phiên Phiên cho bà, không cho Lâm Phiên Phiên ra khỏi nhà họ Sở nửa bước.

Như thế đồng nghĩa với việc là hoàn toàn hạn chế sự tự do của Lâm Phiên Phiên.

“Tôi…muốn đi dạo một chút ở rừng cây.”

Lâm Phiên Phiên biết, nếu cô nói thẳng muốn ra ngoài, bọn họ nhất định sẽ không cho, chỉ có tìm một lý do, đến lúc đó sẽ tùy cơ ứng biến.

Đi đến rừng cây, Lâm Phiên Phiên lại nhìn thấy một già một trẻ, Sở Kiên Đoàn và người hầu nữ bên cạnh ông ta Hạ Danh Đoanh.

Hôm nay Danh Đoanh mặc một cái quần dài màu xanh biển, đứng ở trên mảnh cỏ xanh biếc, đẹp tựa như một tinh linh màu xanh, khiến người ta chỉ cần im lặng ngắm nhìn, cũng cảm thấy thật dễ chịu.

Lâm Phiên Phiên không thể không thừa nhận rằng, Hạ Danh Đoanh dù là vẻ ngoài hay là khí chất, đều là tốt vô cùng, chỉ tiếc lại đi yêu Sở Kiên Đoàn – một ông lão lớn hơn cô cả 60 tuổi, đoạn tình cảm này, có bao nhiêu phần thật, bao nhiêu phần giả, sợ là chỉ có chính cô ta mới biết!

Lâm Phiên Phiên vốn định yên lặng tránh đi, để tránh làm phiền đến cặp đôi đang say sưa kia, nhưng không ngờ, Sở Kiên Đoàn lại tinh mắt nhìn thấy cô, sau đó liền vẫy vẫy tay: “Nếu đã đến, thì lại đây nói chuyện với ông già này một chút đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.