Buổi sáng hôm sau, Lâm Phiên Phiên vừa ăn bữa ăn đầy đủ dinh dưỡng mà người giúp việc đã chuẩn bị vừa đọc báo.
Mở trang đầu tiên, tin tức chiếm gọn hết gần trang báo lớn lọt vào mắt cô: Một nhân viên cấp cao của tập đoàn Triệu thị tăng ca đến nửa đêm, trên đường về gặp phải một băng nhóm thanh niên cướp giật, bị đánh gãy hai chân và hai đốt xương sườn ngay tại hiện trường, nếu không có cảnh sát tuần tra đến kịp thời thì có lẽ đã bị giết ngay tại chỗ.
Bên cạnh tin tức còn có một bức ảnh, chỉ lướt qua thôi mà Lâm Phiên Phiên đã kinh sợ đến mức đánh rơi cốc sữa, nhân vật chính bị đánh đến chết đi sống lại được nhắc đến trong tin tức kia chính là Hoắc Mạnh Lam!
Không thể phủ nhận, nhìn thấy Hoắc Mạnh Lam rơi vào kết cục thảm hại như vậy, trong lòng Lâm Phiên Phiên rất thoải mái, nhưng sau khi hả hê xong, cô bỗng thót tim, đột nhiên nghĩ đến những lời mà Phiên Nhàn đã nói với cô.
"Chuyện này không phải là Phiên Nhàn làm đấy chứ?"
Lại nghĩ đến chuyện tối qua Phiên Nhàn quen biết với Dạ Thân Sinh, Lâm Phiên Phiên đột nhiên cảm thấy khả năng này rất cao.
Cô lập tức bật dậy chạy vào phòng, sau đó đóng cửa lại, gọi điện thoại cho Phiên Nhàn.
"A lô."
Điện thoại rất nhanh đã được bắt máy, truyền đến giọng quen thuộc của Phiên Nhàn: "Lâm Phiên Phiên, có chuyện gì nói ngắn gọn thôi, máy bay sắp cất cánh rồi, anh phải tắt máy."
Lâm Phiên Phiên bỗng thót tim: "Phiên Nhàn, bây giờ anh đang ở trên máy bay sao? Anh phải về Thái Lan à? Sao không nói trước với em để em đến tiễn anh, hơn nữa em đã nói nếu anh đến Trung Quốc em sẽ làm hướng dẫn viên du lịch cho anh mà."
"Em không cần phải kích động như thế, có thể anh sẽ còn quay lại Trung Quốc."
Lâm Phiên Phiên không còn cách nào khác thở dài, sau đó nhanh chóng quay lại chuyện chính: "Ừm...chuyện của Hoắc Mạnh Lam có phải có liên quan đến anh không?"
Đầu dây bên kia im lặng một lát, phải một lúc sau mới vang lên giọng nói của Phiên Nhàn: "Phải."
Lâm Phiên Phiên bỗng cảm thấy trời đất quay cuồng: "Phiên Nhàn, sao anh có thể làm ra chuyện điên cuồng như thế được, nếu như Hoắc Mạnh Lam thật sự chết rồi, ngộ nhỡ sự việc bị bại lộ, anh sẽ phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc của pháp luật đấy, sao anh ngốc thế?"
Đầu dây bên kia, Phiên Nhàn cười nhẹ, cô đang lo lắng cho anh ư? Dừng một lúc, anh nói: "Không cần lo lắng, hắn chưa chết, Dạ Thân Sinh đã cho người báo tin cho anh, bảo là đối với con mồi ra tay một lần mà không xong thì hắn sẽ không động thủ lần hai đâu. Vậy nên, chuyện này tạm thời chỉ đến đây thôi. Được rồi, máy bay sắp cất cánh rồi, anh phải tắt máy đây. Tạm biệt!"
Lâm Phiên Phiên còn muốn nói thêm nhưng bên kia Phiên Nhàn đã cúp máy rồi. Lâm Phiên Phiên cứ nắm chặt điện thoại đứng im một lúc lâu, sự điên cuồng của Phiên Nhàn đã vượt xa tưởng tượng của cô. Không thể không thừa nhận, cô không hiểu chút nào về anh cả.
Cô không biết anh đang nghĩ gì, anh muốn điều gì. Đối với cô mà nói, Phiên Nhàn càng ngày càng giống một mê lộ sương giăng mờ mịt.
Đến tối, cả nhà họ Sở đều trở nên tất bật. Bởi vì hôm nay là ngày đoàn viên của nhà họ Sở, buổi tối, tất cả mọi người ở bên ngoài đều phải về nhà ăn bữa cơm đoàn viên.
Tuy Lâm Phiên Phiên không thích kiểu cả nhà tụ họp này, nhưng bắt đầu từ giây phút cô bước chân vào nhà họ Sở thì đã không thể tránh được cảnh này nữa rồi.
Đến tối, Sở Mộng đến đúng giờ, bên cạnh còn có Hàn Phiêu, Sở Lý cũng về nhà rất đúng giờ, còn có cả Hứa Thịnh.
Hứa Thịnh được Hứa Bành nuôi nấng từ nhỏ, vậy nên kiểu tụ họp gia đình như thế này, anh xuất hiện cũng không có gì là lạ.
Lúc bàn tiệc lớn linh đình đã được bày ra, mọi người đều đã ngồi vào vị trí của mình. Ông Sở Kiên Đoàn ngồi chính giữa, bên trái ông lần lượt là Sở Quy Thôn, Hứa Bành, Sở Mộng, Hàn Phiêu, bên phải có Sở Tường Hùng, Lâm Phiên Phiên, Sở Lý, một bàn tám người cũng gọi là náo nhiệt.
Nhưng trong bữa ăn, chẳng ai nói gì với nhau, chỉ cắm cúi lặng lẽ ăn, không khí trầm lặng cứng nhắc.
Lâm Phiên Phiên cảm thấy rất áp lực, rõ ràng là một bữa cơm gia đình đoàn viên vui mừng náo nhiệt mà lại giống như đang uống thuốc vậy, không có chút thích thú nào, có lẽ đây chính là bi kịch của nhà giàu!
Cuối cùng bà Sở - Hứa Bành phá tan bầu không khí trầm mặc, nói với Sở Mộng ngồi bên cạnh: "Mộng Mộng, con với Hàn Phiêu tính khi nào kết hôn?"
"Khụ khụ..."
Sở Mộng đang cúi đầu húp canh lập tức bị câu nói của mẹ dọa cho ho sặc sụa, một lúc sau mới nhíu mày đáp: "Mẹ, con mới có hơn 20 tuổi, làm gì phải vội vã kết hôn đến thế, huống hồ con với Hàn Phiêu mới qua lại chưa được bao lâu, mẹ đừng có lo lắng không đâu nữa."
Đùa sao, giữa cô và Hàn Phiêu chỉ là một cuộc giao dịch, hai người bọn họ căn bản không có khả năng.
Nghe Sở Mộng nói xong, bà Sở không hề tỏ ra khó chịu, lại quay sang Hàn Phiêu nói: "Hàn Phiêu, cháu thấy thế nào?"