Lâm Phiên Phiên đang ngồi bên bàn ăn bị dọa giật nảy mình, trong khoảnh khắc ấy phản xạ đầu tiên của Lâm Phiên Phiên là ôm lấy bảo vệ phần bụng.
Sở Tường Hùng cũng vội vàng ôm lấy Lâm Phiên Phiên, che chở đưa cô lui ra sau, sau đó tối mặt kéo lấy Hứa Bành gần như đang phát điên, giọng nói chán ghét tột độ, "Mẹ, mẹ đừng làm loạn nữa, mọi người ngồi xuống ăn bữa cơm có được không? Sao đang yên đang lành mẹ cứ sinh sự cơ chứ, mẹ làm ra thành thế này cả nhà đều không yên, bản thân mẹ có vui không?"
Hứa Bành tức giận hất mạnh tay Sở Tường Hùng ra, gay gắt đáp: "Mẹ làm loạn? Mẹ làm loạn ư? Con không thấy hai bố con họ thay nhau ức hiếp mẹ sao? Con là con trai mẹ mà, con không những không giúp, lại còn ở đấy mà trách mắng mẹ."
Dứt lời, Hứa Bành lại chỉ tay về phía Sở Mộng, gương mặt kích động, "Còn con nữa, mấy đứa giỏi lắm, giúp người ngoài bắt nạt người sinh ra và nuôi nấng mấy đứa. Sao tôi lại sinh ra lũ vô ơn này, số tôi sao lại khổ thế này, những ngày sau này sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ, tôi không muốn sống nữa!"
Nói xong, bà ta đi một mạch vào phòng, lấy túi xách, sau đó lại đi một mạch ra cửa lớn của nhà họ Sở.
"Mẹ..."
Sở Tường Hùng đau đầu day day ấn đường, muốn đuổi theo nhưng nhìn sang bên cạnh thấy Lâm Phiên Phiên mặt mũi trắng bệch, anh biết lúc này mình không thể rời đi, đành cúi xuống nói với Hứa Thịnh đang ngồi bên cạnh: "Hứa Thịnh, cậu đi xem mẹ tôi thế nào."
"Được, yên tâm, bác ấy chỉ nhất thời nổi nóng, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu,"
Hứa Thịnh không chút do dự gật đầu đồng ý, sau đó lậo tức ra ngoài đuổi theo.
Nhìn đống ngổn ngang trên đất, Sở Lý đứng trên bậc cầu thang nhếch mép cười lạnh, sau đó mặt không cảm xúc quay người lên lầu.
Sở Quy Thôn tức giận thở gấp, nhìn quần áo trên người bị đồ ăn vấy bẩn, mặt mày xám ngoét đi vào phòng tắm.
Sở Mộng nhìn Hàn Phiêu, sau đó nhún vai ra vẻ bất đắc dĩ, chuyện như này thường xuyên diễn ra, cô cũng quen rồi.
Sở Tường Hùng cũng thở dài, đi đến bên Lâm Phiên Phiên cầm tay cô an ủi.
Sau tất cả chỉ có một người vẫn bình tĩnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chính là ông Sở Kiên Đoàn.
Nhìn đống bừa bộn dưới đất, Sở Kiên Đoàn nói với Hạ Danh Đoanh sau lưng: "Danh Đoanh, tôi ăn xong rồi, đẩy tôi ra ngoài hóng chút gió."
Sau đó lại quay về phía bốn người Sở Tường Hùng, Lâm Phiên Phiên, Sở Mộng, Hàn Phiêu vẫn còn đứng đó nói: "Nếu các cháu vẫn chưa ăn no, thì bảo nhà bếp làm thêm đồ ăn đi."
Dứt lời liền ra hiệu cho Hạ Danh Đoanh đẩy xe đi, rời khỏi phòng khách.
Trong chốc lát, nơi vốn dĩ phải đang sum vầy vui vẻ cuối cùng lại có kết cục tan hoang thế này.
"Em yêu, không làm em giật mình chứ?"
Vào tới phòng riêng, Sở Tường Hùng liền lập tức kiểm tra toàn thân Lâm Phiên Phiên. Lâm Phiên Phiên bị Sở Tường Hùng xoay vòng vòng kiểm tra, liền giữ lấy tay anh, lắc đầu nói: "Không có gì, em không sao."
Sở Tường Hùng đột nhiên lại thở dài một tiếng, "Em yêu, xin lỗi, đây chính là gia đình anh, để em sống trong gia đình như thế này đúng là làm khó cho em rồi. Anh đảm bảo, đợi sau khi con chúng ta ra đời an toàn sẽ lập tức chuyển đi, chuyển đến biệt thự của chúng ta. Đến lúc đó, một nhà ba người chúng ta sẽ sống hạnh phúc."
Những chuyện trong nhà anh thật sự đã chán ghét lắm rồi, anh không muốn quản nữa, mà vốn dĩ cũng không quản được.
Lâm Phiên Phiên vừa nghe thấy thế liền vui mừng khôn xiết, tâm trạng cũng lập tức tốt lên nhiều.
Hai người lại cùng nhau ăn chút điểm tâm mà chị giúp việc đưa tới, sau đó lại làm tổ trên sofa xem phim Hàn Quốc mà Lâm Phiên Phiên yêu thích.
Xem được một lúc, Lâm Phiên Phiên đột nhiên khó chịu, nôn khan, dấu hiệu thời kì thai nghén cuối cùng cũng tới.
"Tường Hùng, em muốn ra ngoài hít thở một chút."
Cái cảm giác buồn nôn nhưng nôn không được kia làm lồng ngực Lâm Phiên Phiên bí bách, khó chịu vô cùng.
"Anh đưa em đi."
Sở Tường Hùng không nói thêm lời nào, khoác thêm cho Lâm Phiên Phiên một tấm áo.
"Em muốn lên sân thượng."
Lâm Phiên Phiên nhìn bầu trời qua ô cửa sổ, "Hôm nay trăng sáng, lại nhiều sao quá, chúng ta lên sân thượng ngắm sao được không?"
"Được, tùy em."
Sở Tường Hùng giọng đầy cưng chiều quệt nhẹ lên chóp mũi Lâm Phiên Phiên, đang định dắt Lâm Phiên Phiên ra cửa thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên, có người gọi tới.
Sở Tường Hùng lôi điện thoại ra, vừa nhìn số máy hiện trên màn hình, anh ngẩn người một lúc, sau đó cũng không lập tức nhận máy ngay mà quay sang nói với Lâm Phiên Phiên trước: "Em à, em để Thập Thất, Thập Bát đưa đi nhé, anh nhận điện thoại xong sẽ lên ngay."
"Vâng."
Lâm Phiên Phiên không hề nghi ngờ gì, chỉ cho rằng một số chuyện công việc Sở Tường Hùng không tiện để cô bên cạnh nghe, vì vậy cô một mình đi ra khỏi phòng.
Thế nhưng, khó lắm mới có một lần không thấy Thập Thất, Thập Bát đứng ngoài cửa, chắc là vì ban nãy Hứa Bành hất cả bàn thức ăn cho nên tất cả người giúp việc đều bận dọn dẹp rồi, chắc bọn họ cũng bị gọi đi giúp đỡ.
Như vậy càng tốt, Lâm Phiên Phiên cũng cảm thấy bọn họ lúc nào cũng bên cạnh rất phiền, cho nên Lâm Phiên Phiên cũng không đi gọi Thập Thất Thập Bát, một mình đi thẳng lên sân thượng.
Mà ở trong phòng lúc này, Sở Tường Hùng đợi tới khi Lâm Phiên Phiên bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại rồi mới nhận cuộc điện thoại vẫn vang lên không dứt từ nãy tới giờ.