Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu

Chương 217: Gieo nhân nào gặp quả nấy



Hai mươi phút sau, Lâm Sương Sương tức tốc vội đến quán café hẹn với Hàn Phiêu. Hàn Phiêu sớm đã đợi ở đó.

“Thật là ngại quá, tạm thời đột nhiên có việc, em đến muộn rồi.”

Lâm Sương Sương thấy ngại ngồi xuống đối diện với Hàn Phiêu.

Hàn Phiêu rộng lượng nhún vai: “Không sao, dù sao hôm nay anh cũng không bận. Em nói đi, gọi anh ra có chuyện gì?”

Mặc dù sau khi hai người chia tay vẫn là bạn, nhưng Sương Sương lại hiếm khi nghiêm túc và chính thức hẹn anh ra ngoài như hôm nay. Hàn Phiêu đương nhiên có thể đoán được Sương Sương chắc chắn tìm anh có chuyện.

“Việc liên quan đến Lâm Phiên Phiên. Ngoại trừ anh ra, em không nghĩ được còn có ai có thể giúp cô ấy được nữa. Cụ thể là như thế này…”

Sương Sương bắt đầu tỉ mỉ nói một lượt tình hình hiện giờ của Lâm Phiên Phiên.

Hàn Phiêu càng nghe lông mày càng nhíu chặt lại. Sau đó, anh đập tay lên bàn, tức giận nói: “Sớm biết Sở Tường Hùng không trân trọng cô ấy như thế, ngày hôm đó anh thật sự không nên buông tay. Đáng ghét! Chuyện Lâm Phiên Phiên muốn ra nước ngoài hãy để anh xử lý. Ra nước ngoài anh sẽ mời người chữa khỏi bệnh cho cô ấy, cho cô ấy một môi trường sống hoàn toàn mới. Lần này anh tuyệt đối sẽ không buông tay nữa. Anh sẽ cho cô ấy tất cả những thứ tốt đẹp nhất trên thế gian này.”

Lâm Sương Sương xúc động lên tiếng: “Em biết tình cảm anh dành cho Phiên Phiên từ đầu đến cuối đều chưa từng thay đổi. Em quả nhiên không tìm nhầm người. Nhưng như vậy, Sở Mộng – bạn gái hiện tại của anh phải làm thế nào?”

Hàn Phiêu khua tay: “Cô ấy không phải là vấn đề. Giữa anh và cô ấy vốn chỉ là một cuộc giao dịch, bất cứ lúc nào cũng có thể kết thúc.”

“Vậy anh với cô ta…không có chuyện đó sao?”

Sương Sương rất hợp lúc thể hiện ra tâm lý nhiều chuyện đặc biệt có ở nữ giới.

Hàn Phiêu bật cười khanh khách: “Em nghĩ đi đâu rồi hả. Đã nói chỉ là giao dịch, đôi bên đều không có tình cảm, sao lại có thể phát sinh quan hệ chứ. Anh không phải là người làm ẩu làm càn, còn cô ấy… càng không phải, chỉ là mọi người đều không hiểu cô ấy mà thôi.”

Những ngày này tiếp xúc với Sở Mộng, Hàn Phiêu coi như đã nhìn ra. Bề ngoài nhìn Sở Mộng rất giống vẻ thích làm xằng làm bậy, cô ấy giết thời gian ở quán bar, tán trai, có khi còn cua gái, nhưng tất cả đều là bề ngoài. Dường như cô ấy cố ý càn quấy như vậy, dường như muốn mượn điều này để làm người nào đó tức giận, lại không biết rằng như vậy người đau khổ nhất thực ra là bản thân cô ấy.

Rất nhiều lúc Hàn Phiêu ở bên cạnh thấy vậy đều đau lòng cho cô ấy. Tất nhiên đây chỉ là xuất phát từ tấm lòng cảm thông, không liên quan đến tình yêu.

Sương Sương vừa nghe thấy lời giải thích của Hàn Phiêu bỗng nhiên yên lặng lại, cúi đầu trầm ngâm rất lâu mới nói: “Không nảy sinh tình cảm, thì sẽ không có quan hệ. Vậy ngày đó, anh với em… Anh từng có tình cảm với em không?”

Trong ba năm yêu đương với Hàn Phiêu, số lần bọn họ gần gũi cùng nhau tuy rằng ít hơn rất nhiều so với những cặp đôi khác, nhưng cũng không đếm rõ được.

Hàn Phiêu im lặng không ngờ Sương Sương sẽ nói việc này, tức khắc cả người đều ngẩn ra, lập tức anh cười bất lực nói: “Đương nhiên, dù sao cũng ở bên nhau lâu như vậy, sao có thể không có tình cảm. Nếu nói anh chưa từng thích em, vậy là không thể nào. Bởi vì, em cũng rất ưu tú, rất đẹp, không kém gì Lâm Phiên Phiên.”

Sương Sương nghe thấy hơi mỉm cười.。

Dù sao cũng từng là bạn trai ba năm trong thời gian đại học, trong lòng Sương Sương vẫn luôn giấu chuyện của Lâm Phiên Phiên với Hàn Phiêu, sâu thẳm trong lòng cô ít nhiều vẫn có chút vướng mắc, làm thế nào cũng không hóa giải được. Nhưng bây giờ, nghe thấy những lời như vậy của Hàn Phiêu, Sương Sương bỗng nhiên thoải mái

“Cảm ơn anh đến bây giờ vẫn có thể nói đã từng thích em. Cho dù tình cảm này của anh chỉ dừng lại ở việc “thích”, mãi mãi không thể sánh được với chữ “yêu” sâu đến tận xương tủy của anh dành cho Lâm Phiên Phiên, nhưng ba năm đó ở bên cạnh anh cũng đủ rồi.”

Lâm Sương Sương nói khá buồn tẻ, nụ cười trên khuôn mặt có thương cảm không hóa giải được.

Hàn Phiêu rất ít nhìn thấy Lâm Sương Sương sẽ có biểu cảm như bây giờ, trực giác nói với anh, có lẽ Sương Sương có rất nhiều tâm sự. Thế là anh lo lắng hỏi: “Sương Sương, em làm sao thế, có phải gần đây gặp rắc rối gì không? Em nói ra, anh nhất định giúp em.”

Ở nơi này, ngoại trừ Lâm Phiên Phiên, Sương Sương chính là người bạn quan trọng nhất của Hàn Phiêu.”

“Chuyện phiền phức của em nhiều lắm, làm sao có thể nói rõ ràng trong vài ba câu nói.”

Sương Sương ôm đầu, đau khổ nói.

Cái gọi là “gieo nhân nào gặp quả nấy”, tất cả đều do cô tự tìm lấy, chẳng trách ai được. Người khác cũng không dễ giúp được gì cho cô. Chuyện của cô thật sự quá rối ren, rối đến mức bản thân cô cũng sắp không nhìn rõ nữa.

Thấy vậy Hàn Phiêu càng thêm lo lắng, chỉ là không đợi anh lên tiếng, Sương Sương bỗng nhiên đứng dậy, xoa mặt mình, gắng gượng nở một nụ cười, thở phào nói: “Em không sao, em là người kiên cường, bất cứ chuyện gì cũng đừng hòng đánh bại em. Được rồi, anh chuyên tâm chịu trách nhiệm chuyện Sương Sương ra nước ngoài đi. Trong chuyện này có ba gia tộc gồm Sở gia, Mạc gia và Hứa gia tham dự vào, muốn đưa Phiên Phiên đi mà thần không biết quỷ không hay không phải là một chuyện dễ dàng. Anh từ từ lên kế hoạch, em đi đây.”

Nói xong liền vội vàng hấp tấp rời đi.

Nhìn bóng dáng Sương Sương biến mất, Hàn Phiêu không nhịn nổi lắc đầu thở dài. Thực ra, Sương Sương, Sở Mộng và Lâm Phiên Phiên đều giống nhau, đều là phụ nữ tốt sẽ khiến người ta đau lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.