Lâm Phiên Phiên vừa bước lên xe, Hàn Phiêu liền giẫm chân ga, xe gầm lên một tiếng rồi chạy như bay về phía sân bay!
Sương Sương lo lắng tới gần Lâm Phiên Phiên, nhẹ giọng hỏi: "Phiên Phiên, vừa rồi cậu nói chuyện gì cùng với Mạc Tiểu Vang vậy?"
Lâm Phiên Phiên khẽ cúi đầu, sau đó đem tấm chi phiếu 300 vạn vừa lấy được của Mạc Tiểu Vang nhét vào trong tay Sương Sương, nhỏ giọng nói: "Đây là 300 vạn, Sương Sương cậu để lại 100 vạn chữa bệnh cho em trai đi, rồi sau đó rời khỏi Triệu Dân Thường đi, còn 200 vạn tệ còn lại, cậu giúp tớ quyên góp cho quỹ Nhi Đồng đi, coi như là tớ tích đức cầu phúc cho đứa con còn chưa chào đời của mình, hi vọng kiếp sau nó có thể đầu thai vào một gia đình tốt."
Đột nhiên cầm một món tiền lớn như vậy, Sương Sương sợ hãi nói: "Tiền này... Cậu lấy ở đâu ra?"
"Lấy của Mạc Tiểu Vang."
Lâm Phiên Phiên không chút giấu giếm nói.
Nghe vậy, Hàn Phiêu và Sương Sương đều kinh ngạc.
"Phiên Phiên... Sao cậu lại..."
Sương Sương không dám tin nhìn Lâm Phiên Phiên, đột nhin thấy Lâm Phiên Phiên trước mắt này khác biệt rất lớn với Lâm Phiên Phiên trước kia.
"Sao vậy, có phải là cậu muốn nói, mình không nên cầm chỗ tiền này phải không?"
Lâm Phiên Phiên cười nhẹ: "Nếu như là trước kia, chỗ tiền này tớ có chết cũng không nhận nhưng mà bây giờ... Tớ đã nghĩ thông rồi, có đôi khi làm người không cần phải cứng nhắc như vậy, tớ đã muốn rời đi, không thể cứ lặng yên không động tĩnh như vậy được, vậy thì quá dễ dàng cho Mạc Tiểu Vang rồi, hiện giờ tớ có thể để cô ta trả giá 300 vạn này nhưng sau này... Cô ta sẽ phải trả giá càng nhiều hơn."
Từ lúc cô tìm tới Mạc Tiểu Vang để đòi chỗ tiền này, Lâm Phiên Phiên đã nghĩ tới việc dùng chỗ tiền này như thế nào, tiền của Mạc Tiểu Vang, Lâm Phiên Phiên cô dù chết cũng sẽ không dùng.
Hàn Phiêu, Sương Sương nghe mà có chút kinh ngạc, Lâm Phiên Phiên hiện giờ thay đổi rất nhiều so với trước kia, mà sự biến hóa này không khiến cho người khác có gì không ổn, ngược lại Tiên Phong lại càng thêm sôi sục.
Sương Sương không nói thêm điều gì nữa bởi vì đối với hành động thay đổi hoàn toàn này của Lâm Phiên Phiên, cô rất tán thành, cô nắm lấy đôi tay có chút lạnh lẽo của Lâm Phiên Phiên, măt sáng như đuốc nói: "Cậu không dùng tiền của Mạc Tiểu Vang, Lâm Sương Sương tớ sao có thể dùng đây, người phụ nữ như vậy, tiền của cô ta, tớ cũng ngại bẩn. 300 vạn này, tớ sẽ giúp em quyên góp cho quỹ Nhi Đồng, còn về phần em trai của tớ thì còn có Triệu Dân Thường, bản thân tớ hiểu rõ, cậu cũng đừng quá lo lắng cho tớ."
Lâm Phiên Phiên gật đầu, không nói thêm gì nữa, cô nhắm mắt lại, tựa vào thành ghế dưỡng thần.
Không khỏi nhớ tới tình cảnh cô rời khỏi bệnh viện.
Tối hôm qua, triền miên cả một đêm cùng với Sở Tường Hùng, cuối cùng hai người đều kiệt sức, mệt mỏi mà ngủ say.
Buổi sáng hôm nay tỉnh dậy, Sở Tường Hùng rất kích động, hưng phấn muốn nói thông báo tin cô đã tỉnh lại cho mọi người nhưng đã bị cô ngăn lại.
Cô đã nói dối, cô nói rằng cô muốn tin tốt này sẽ được thông báo vào ngày mai, để cho mọi người cùng vui mừng bởi vì ngày mai chính là sinh nhật 23 tuổi của cô.
Sở Tường Hùng tất nhiên là nghe theo ý của cô, luôn luôn là như vậy, vốn dĩ Sở Tường Hùng tính toán hôm nay sẽ không đi làm để ở bên cạnh cô nhưng cô đã từ chối, Sở Tường Hùng nào biết kế hoạch sẽ rời khỏi hôm nay của cô, thêm nữa sáng nay sẽ có cấp trên đến thị sát, Sở Tường Hùng đành phải đi làm.
Giữa trưa 11 giờ 10 phút, Hàn Phiêu đã bố trí nhiều ngày, cô sẽ đóng giả thành y tá để ra khỏi bệnh viện.
Xém chút nữa là bị Hứa Thịnh bắt gặp, may mắn rằng trước đó Hàn Phiêu đã chuẩn bị chu đáo, anh phát hiện Hứa Thịnh sẽ có thể làm trở ngại kế hoạch nên đã sắp xếp bệnh nhân cuốn lấy Hứa Thịnh khi hắn vừa bước vào bệnh viện, chỉ trong nháy mắt cô liền thành công tránh thoát khỏi tầm mắt của Hứa Thịnh.
Nghĩ lại, lúc đó thật sự là rất nguy hiểm.
Hiện tại, có lẽ bệnh viện đã phát hiện ra cô không còn ở trong phòng bệnh nữa nên có thể là đang đi tìm cô, nhưng mặc kệ bọn họ tìm như thế nào cũng không nghĩ tới giờ phút này cô đã trên đường đi tới sân bay!
Chậm rãi mở mắt ra, Lâm Phiên Phiên quay đầu nhìn phong cảnh phía ngoài xe.
Cảnh sắc của thành phố có chút tịch liêu, giống như tâm trạng của cô lúc này.
Nhiều sự khởi đầu như vậy, thành phố này đã chứng kiến sự nỗ lực và trưởng thành của cô, cả tình yêu và thù hận, cả oán trách và cả sự rời khỏi bất đắc dĩ của cô, tất cả đều đặt trên thành phố này.
Mà sau khi cô rời khỏi đâu, Sở Tường Hùng sẽ tìm cô, sẽ nhớ cô nhưng thời gian dài trôi qua, anh sẽ quên mất cô sao, anh sẽ nối lại với Mạc Tiểu Vang sao?
Hoắc Mạnh Lam và Tinh Tinh, bọn họ sẽ kết hôn sao?
Hay là Lâm Tinh Tinh sẽ tiếp tục chen vào giữa Sở Lý và Sở Mộng?
Mà Sở Lý và Sở Mộng, bọn họ có thể phá tan điểm mấu chốt của đạo đức để đến với nhau không?
Còn có Tề Huynh và Đỗ Man, hẳn là buổi hầu tòa ly hôn của bọn họ đã sắp kết thúc, nếu thật sự cắt đứt, con đường sau này của người phụ nữ còn giỏi giang hơn cả đàn ông như chị Man sẽ như thế nào đây? Chị ấy còn có thê lập ra đình sao?
Còn có Hứa Thịnh, một tên tâm lý méo mó luôn yêu thầm cô, sau khi cô biến mất, liệu hắn có chuyển mục tiêu lên người con gái khác, tiếp tục tình yêu méo mó của hắn sao?
Còn Mạc Tiên Lầu nữa, nhìn bề ngoài thì có vẻ tùy tiện nhưng thật ra lại là một người đàn ông vô cùng trượng nghĩa, sự phong lưu và ngang ngược của cậu ta là từ trong xương mà ra, không biết trên thế giới này liệu có một người con gái tốt có thể khắc chế được cậu ta không?
Còn có... Rất nhiều...
Đô thành phù hoa, rất nhiều dục vọng và vướng mắc, nhiều đến không thể đến xuể nhưng những thứ đó đối với Lâm Phiên Phiên mà nói, đã không còn quan hệ gì nữa!
Một cuộc sống hoàn toàn mới đang ở phương xa đợi cô, niềm tin của Lâm Phiên Phiên chưa bao giờ lại kiên định và quyết tuyệt như giờ phút này!