Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu

Chương 227: Em là của anh



Đêm dài, Hàn Phiêu trằn trọc mãi cũng không tài nào đi vào giấc ngủ được, bỗng nghe thấy tiếng ai gõ cửa, anh thấy hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn đứng dậy đi ra ngoài mở cửa.

Trong một khoảnh khắc thoáng qua, Hàn Phiêu thực sự khôn dám tin vào mắt mình, Lâm Phiên Phiên trên tay cầm một chai sâm-panh và hai chiếc ly uống rượu, hôm nay cô mặc chiếc váy lụa hai dây màu đỏ, làn da trần trụi lộ ra ngoài, trắng mịn màng, khuôn mặt điểm chút sắc hồng, cộng thêm sau khi sinh Táp Táp, trông cô càng mặn mà hơn, càng cảm thấy tôn thêm phần gợi cảm và kích thích.

Đặc biệt là hôm nay cô lại trang điểm rất kĩ càng, càng tôn thêm vẻ xinh đẹp làm Hàn Phiêu thực sự bất ngờ, chỉ bằng một ánh mắt, não như thiếu đi dưỡng khí muốn ngất đi.

“ Phiên Phiên em…”

Cổ họng Hàn Phiêu khô rát, nhất thời không biết nên nói gì.

Những năm gần đây, mặc dù anh và Lâm Phiên Phiênchung sống ngày ngày giáp mặt, nhưng, lại luôn giữ thái độ tôn tọng lẫn nhau, vì anh không muốn miễn cưỡng cô làm bất cứ điều gì.

Lâm Phiên Phiên nhìn Hàn Phiêu nở một nụ cười thản nhiên, giơ cao chai sâm-panh trong tay lên, nói: “ Hễ nghĩ đến việc cuối cùng em cũng về nước, là em lại khó ngủ, uống cùng với em một ly nhé.”

“Được!”

Hàn Phiêu cơ hồ ý thức được chuyện đang xảy ra liền gật đầu đồng ý, đồng thời, trong lòng anh cũng có một cảm giác lạ thường khó diễn tả thành lời.

Làm một người đàn ông, vốn rất nhạy cảm với phụ nữ, hơn nữa đây còn là người phụ nữ mà mình hết mực đem lòng yêu thương, lờ mờ cảm thấy hôm nay Lâm Phiên Phiên có chút kì lạ.

Một người phụ nữ, đêm khuya chủ động đến tìm một người đàn ông để cùng uống rượu, đây vốn là việc làm không bình thường.

“ Này, có phải anh nên mời em vào trong trước không?”

Lâm Phiên Phiên đang ám chỉ việc Hàn Phiêu đang đứng chắn trước lối cửa ra vào.

“A, đúng rồi, em vào đi.”

Hàn Phiêu cảm thấy mình hơi thất lễ, nhanh chóng lùi về sau hai bước, để Lâm Phiên Phiên đi vào trong.

Lâm Phiên Phiên ung dung bước vào phòng ngủ của Hàn Phiêu, sau đó tự tay rót cho mỗi người một ly sâm- panh.

“ Hàn Phiêu, ly này em kính anh, cảm ơn sự quan tâm trong sóc của anh với mẹ con em trong mấy năm nay, ân tình này em Lâm Phiên Phiên cả đời ghi lòng tạc dạ!”

Lâm Phiên Phiên đưa một ly cho Hàn Phiêu, sau đó, nhấc ly rượu trong tay cụng ly với anh, ngẩng mặt lên một hơi uống cạn.

Bộ dạng đó của cô không phải đang thưởng thức rượu, ngược lại, đó là ly rượu tiếp thêm phần cam đảm cho việc mà cô sắp làm tiếp theo đây.

Nghe thấy giọng điệu tôn trọng của Lâm Phiên Phiên, Hàn Phiêu có chút thương cảm.

Sự đối tốt của anh với cô, cô lại xem nó như ân tình, lại không hề hay biết, đây chính là điều mà anh không muốn nhìn thấy nhất, có một số thứ không nên nói quá rõ ràng, Hàn Phiêu chỉ có thể bất lực cười khổ, sau đó anh ngẩng đầu, một hơi uống hết rượu trong ly, một vị đắng chát xâm chiếm.

Một ly rượu xuống bụng, gò má Lâm Phiên Phiên đỏ bừng, đột nhiên táo bạo hơn, đôi mắt trong veo như dòng nước suối trời thu, cô không hề chớp mắt nhìn thẳng Hàn Phiêu, sau đó nhẹ nhàng bước tới, dần dần tiến sát bên Hàn Phiêu, khi khuôn mặt anh ngày càng lớn hơn trong mắt cô, Lâm Phiên Phiên có thể nghe thấy tiếng nhịp tim mình đập một cách dồn dập hỗn loạn.

“Phiên Phiên.”

Đối diện với hành động động ám muội của Lâm Phiên Phiên, là một người từng trải, Hàn Phiêu cuối cùng đã hiểu được dự cảm ban nay của mình không hề sai.

Trái tim cuả Hàn Phiêu, loạn nhịp, đập nhanh hơn bất cứ lúc nào khác, nhưng bước chân lại càng lúc càng tiến gần lại bên Lâm Phiên Phiên, sau khi lý trí trở lại chân anh lại lùi về phía sau vài bước.

Người con gái mình ái mộ chủ động đến gần, theo lý mà nói, Hàn Phiêu sẽ vui mừng đến phát điên, sau đó đáp lại một cách nhiệt tình, nhưng mà, luôn có một thứ gì đó đè nén nơi trái tim Hàn Phiêu, kích động anh mau tiến đến ôm lấy Lâm Phiên Phiên, nhưng lý trí lại mách bảo anh không được làm như vậy.

Lâm Phiên Phiên không nói câu gì, Hàn Phiêu lùi về phía sau một bước, cô lại tiến thêm một bước, khi Hàn Phiêu lùi đến phía chiếc giường, không cẩn thận ngã xuống, Lâm Phiên Phiên cũng ngã xuống theo sau, hai tay đặt lên bên ta của Hàn Phiêu, cơ thể nhẹ nhàng đổ lên người anh.

Lúc này, Hàn Phiêu cũng chỉ mặc một chiếc áo ngủ mỏng, khi người Lâm Phiên Phiên dính chặt lên cơ thể anh, anh có thể cảm nhận được rõ ràng hơi ấm và sự mềm mại trên cơ thể cô, không cần bất cứ sự kích thích nào nữa, cơ thể anh lập tức có phản ứng chân thực nhất.

Hai cơ thể dính chặt vào nhau, Lâm Phiên Phiên lập tức cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể Hàn Phiêu, tức thì, hai má cô ửng đỏ, ánh mắt thoáng qua một tia dao động, nhưng rất nhanh, lại thấy vẻ hạ quyết tâm hơn cả lúc trước.

“ Cảm ơn tình yêu của anh, chỉ là em… đêm nay, em là của anh.”

Giọng Lâm Phiên Phiên lí nhí như tiếng muỗi kêu, một tay run run đưa vè phía eo Hàn Phiêu, muốn giúp anh cởi chiếc áo ngủ.

Tình yêu của anh, cô không có cách nào báo đáp, chỉ có thể dùng chính bản thân mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.