Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu

Chương 244: Cảnh giới của sự phách lối



Một quý bà trung niên mập mạp đứng bật dậy, bước hai bước dài tới trước mặt Giang Sa, dùng lực cạy mở bàn tay Giang Sa, kéo tay con bà ta ra, sau đó vênh mặt lớn tiếng nói: “Rõ ràng là người phục vụ bưng đồ không vững, con trai tôi liên quan gì đâu? Hơn nữa trẻ con chơi đùa mà thôi, có chuyện gì to tát chứ, một người lớn như bà lại đi so đo với mấy đứa trẻ con, không cảm thấy xấu hổ sao? Chỉ là làm ướt quần áo bà thôi mà, cũng chẳng phải chuyện gì lớn, bồi thường tiền là được, nói đi, bà muốn bao nhiêu tiền?”

Giang Sa nghe xong, tức giận không nói nên lời.

Trên đời sao lại có người không nói lý lẽ như vậy chứ? Rõ ràng là bản thân không dạy được con lại còn dám mạnh miệng như vậy, vừa mở mồm đã muốn dùng tiền để chèn ép người khác.

Nói đến tiền, Giang Sa bà là người thiếu tiền sao?

Đây đúng là làm nhục công khai mà!

Nhưng quý bà kia vẫn cảm thấy bản thân mình chưa đủ phách lối, thật sự mở ví tiền ra, từ bên trong rút ra mấy triệu liền, đặt lên mặt bàn trước mặt Giang Sa, ngẩng đầu lên tiếp tục nói: “Số tiền này không những đủ cho bà đem đi giặt, còn thừa cho bà mua thêm một bộ đồ mới nữa đó. Cho nên bà mau ngậm cái miệng thối của bà lại, con của tôi còn chưa tới phiên bà dạy bảo!”

“Bà… sao bà lại không nói lý lẽ như thế?”

Giang Sa chỉ vào quý bà phách lối không ai bằng trước mặt, tức giận đến mức run rẩy cả người.

Bà thật sự chưa từng gặp qua người nào không nói lý lẽ như vậy!

Nhiều năm sống trong xã hội thượng lưu đã làm nanh vuốt sắc bén thời trẻ của bà bị mài mòn, cho nên khi đối mặt với người phụ nữ hung hăng phách lối trước mặt, bà không biết đánh trả lại như thế nào.

Mạc Tiên Lầu thấy mẹ mình bị người khác coi thường, sắc mặt lạnh lùng định đứng dậy ra mặt bảo vệ mẹ, thì Lâm Phiên Phiên bên cạnh vội vàng ngăn cản lại: “Chuyện của phụ nữ thì để cho phụ nữ đến giải quyết đi, một người đàn ông như cậu không tiện ra mặt đâu!”

Nói xong, cô đưa tay cầm lấy cốc cà phê trước mặt Mạc Tiên Lầu, sau đó đứng dậy, vòng qua người Giang Sa, đi đến trước mặt quý bà mập mạp kia.

Nhìn thấy Lâm Phiên Phiên cầm một cốc cà phê đi tới chỗ mình, chẳng hiểu vì sao, người phụ nữ một giây trước còn phách lối hung hăng, giờ phút này lại cảm thấy sợ hãi trong lòng, vô thức lùi lại mấy bước.

Mà quý bà cao gầy ngồi bên cạnh cũng cảm thấy có chút không thích hợp, vội vàng đứng lên, định ngăn cản trước mặt quý bà béo kia.

Chỉ là Lâm Phiên Phiên không nhìn bà ta, trực tiếp đưa tay ra, đẩy bà ta sang một bên, sau đó nâng cao tay phải, đổ cốc cà phê xuống, không nói bất cứ câu nào, toàn bộ cốc cà phê bắt đầu chảy xuống từ vai trái quý bà béo, lan xuống chiếc quần trắng bà ta đang mặc, trong nháy mắt nửa người của bà ta trở nên dơ bẩn.

Lâm Phiên Phiên hành động rất chậm, không hề vội vàng gấp gáp chút nào.

Quý bà béo hoàn toàn có thể lùi ra phía sau tránh đi, nhưng bà ta lại không làm, bởi vì bà ta đã đờ cả mặt ra rồi.

Tuy Lâm Phiên Phiên không nói tiếng nào, nhưng nhìn ánh mắt sắc bén lạnh lùng của cô, người phụ nữ vốn kiêu ngạo phách lối kia ngay cả trốn tránh cũng quên mất, hoàn toàn bị cô làm cho sợ hãi.

Đổ xong cà phê trong tay, Lâm Phiên Phiên cầm lấy chỗ tiền trên bàn trả lại cho quý bà béo, sau đó nét mặt tươi cười, lạnh lùng nói: “Thật xin lỗi, tôi làm bẩn quần áo bà rồi, tiền này bà đem đi giặt đồ, hay mua một bộ đồ mới thì cũng còn dư đó!”

“Cô… cô…”

Một lúc lâu sau, quý bà béo mới lấy lại Tiên Phong, thoát khỏi sự áp bách của Lâm Phiên Phiên, gương mặt béo mập hết trắng lại xanh, nhưng vẫn không biết nên ứng phó như thế nào.

Bà tự thấy bà đã đủ kiêu căng hống hách, không nói lý lẽ, ngày thường chỉ cần bà ta giở chiêu này thì tất cả mọi người đều phải sợ, nhưng hôm nay bà ta lại đụng phải cao thủ đã đạt đến cảnh giới đỉnh cao của sự phách lối.

Chẳng lẽ bà cũng đổ cà phê vào người cô ta? Nhưng Lâm Phiên Phiên cao hơn bà khiến bà có chút sợ hãi.

“Tôi làm sao?”

Lâm Phiên Phiên lạnh lùng bước đến gần, lập tức dùng vẻ mặt như bừng tỉnh đại ngộ, khẽ ồ một tiếng, nói: “Bà không muốn cầm lại số tiền này đúng không? Thật trùng hợp, vừa nãy lúc tôi vào đây đã thấy có một quỹ từ thiện đang tiến hành hoạt động quyên góp tiền, không bằng đem số tiền này đi quyên góp từ thiện đi.”

Nói xong, cũng không đợi quý bà béo đáp lại, cô búng tay gọi nhân viên phục vụ bên cạnh, sau đó cầm tiền bỏ vào khay trên tay nhân viên phục vụ, cười nói: “Phiền anh đem tiền này sang quyên góp cho hoạt động của quỹ từ thiện bên kia đường, cảm ơn!”

“Vâng!”

Nhân viên phục vụ vốn cũng không hài lòng hành động tùy ý của quý bà béo, lần này gặp Lâm Phiên Phiên đánh trả nhanh gọn như vậy, lập tức tươi cười gật đầu, sau đó cũng không đợi quý bà béo lên tiếng, trực tiếp cầm tiền đi sang bên đối diện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.