Chớp măt cái đã qua một tháng! Hứa Bành mạng lớn, cuối cùng được cứu sống, nhưng lại trở thành người không ra người, ma không ra ma, tóc phía bên trái bà ta đều trụi, mắt trái cũng mù rồi, cổ họng cũng bị phế, còn cả toàn bộ vai trái bị axit ăn mòn quá kinh khủng, lúc phẫu thuật ngày hôm đó đã bị cắt đi. Không những Hứa Bành bây giờ chỉ sống tạm bợ lại còn trở thành con ma xấu xí vô cùng, nhìn cũng không thể nhìn, nói cũng không thể nói.
Mà Hứa Thịnh, ngoài việc bàn tay bị cắt bỏ và nhan sắc bị huỷ hoại ra thì vết thương còn nhẹ hơn Hứa Bành rất nhiều, nhưng cho dù như vậy cũng đủ để khiến cho Hứa Thịnh trước nay luôn tự cho mình thanh cao phải phát điên rồi, không có tay, sau này chắc chắn anh ta không thể làm bác sĩ được nữa rồi. Vì chuyện này mà người nhà họ Hứa cũng tức giận vô cùng, thế nên Mạc Tiểu Vang bị bắt giữ lúc đó bị phạt tù chung thân mà không thể tranh cãi. Hôm ấy, Tường Hùng điên loạn gào thét, tuyết bay lả tả, tính ngày thì đã đến cuối năm rồi.
Một chiêc xe Ferrari màu đỏ băng qua con đường màu trắng bạc cuối cùng đỗ xe ở bên ngoài trại giam nữ thành phố, Lâm Phiên Phiên mặc chiếc áo khoác màu trắng bước xuống xe, trang điểm nhẹ nhàng, một vẻ đẹp khiến người khác không dám nhìn thẳng. Không để ý tới những ánh mắt cảm thán của những người đi lại ngoài nhà giam, Lâm Phiên Phiên ung dung bước cửa trại giam nữ. Lâm Phiên Phiên đến để gặp một người, mà người này không ngoài ai khác chính là Mạc Tiểu Vang, vì hôm qua Lâm Phiên Phiên nhận được cuộc gọi của nữ tù nhân này. Mạc Tiểu Vang đã bị phán quyết tù chung thân yêu cầu gặp mặt cô trước khi bị chuyển đến trại giam nữ ở huyện.
Lúc đến găp Mạc Tiểu Vang, cho dù trong lòng Lâm Phiên Phiên đã nghĩ đến vô số khả năng rồi nhưng vẫn vô cùng kinh ngạc.
Lâm Phiên Phiên không dám tin người ngồi đối diện với cô cách cô một tấm kính là Mạc Tiểu Vang, Mạc Tiểu Vang vì phẫu thuật thẩm mĩ thất bại mà đã hủy hoại khuôn mặt, toàn bộ khuôn mặt là những vết thương đen đen tím tím, còn chằng chịt những vết thương bị rạch. Thật là đáng sợ, một khuôn mặt đã khiến người khác không phân biệt được mũi mắt, một khuôn mặt thay đổi hoàn toàn, nếu dùng từ vô cùng thê thảm để hình dung cũng chỉ có thể biểu đạt được phần nào. Trên cánh tay phải của cô ta còn đang bó bột buộc trên cổ, xem ra là gãy xương. Mà tay trái của cô ta cầm điện thoại thì cũng chỉ có thể cầm bằng 3 đầu ngón tay còn lại, còn các ngón tay khác đến móng tay cũng không còn, như thể bị người khác chặt đứt vậy, máu khô lại, trông giống người tàn phế.
Có thể tưởng tượng, cuộc sống tù tội một tháng này của Mạc Tiểu Vang thê thảm biết bao, không nghi ngờ nữa, tất cả điều này đều là do người nhà họ Hứa động tay động chân.
"Nghe nói cô muốn gặp tôi, đến lúc này rồi tôi không cho rằng chúng ta còn gì cần phải nói cả." Kinh ngạc một lúc, Lâm Phiên Phiên lập tức trở lại trạng thái bình tĩnh, nhấc điện thoại lên nói bằng giọng lạnh lùng. Mặc dù Mạc Tiểu Vang lúc này nhìn trông rất đáng thương, nhưng Lâm Phiên Phiên hiểu rất rõ loại người như Mạc Tiểu Vang căn bản không đáng để thương hại, tất cả đều là thứ thứ mà cô ta phải chịu, mặc dù báo ứng như vậy thực sự là quá tàn nhẫn. Mạc Tiểu Vang nhìn chằm chằm Lâm Phiên Phiên xinh đẹp như đoá hoa sen tuyết đang nở rộ một cách không chớp mắt, đột nhiên ngây ra, một lát sau miệng mới nhếch mép cười không can tâm, giọng nói khàn khàn khó nghe giống như ống gió bị bể: "Cô vẫn xinh đẹp như trước, nhưng tôi lại thành ra bộ dạng này... Thấy tôi như vậy, có phải cô cảm thấy hả dạ lắm phải không?" Lâm Phiên Phiên im lặng không nói gì, vì tâm trạng của cô hiện giờ rất phức tạp, theo lí mà nói nhìn thấy Mạc Tiểu Vang rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay đáng nhẽ Lâm Phiên Phiên phải vui mừng mới phải, nhưng lúc này Lâm Phiên Phiên lại không hề cảm thấy bản thân vui mừng, hoặc là một người bi thảm đến như vậy đủ để khiến bất kì ai cũng không muốn truy cứu thêm lỗi lầm mà cô ta từng mắc phải, thậm chí ít nhiều gì cũng không nỡ chút nào. Mạc Tiểu Vang dường như không hề cần Lâm Phiên Phiên phải trả lời cô, cô ta tiếp tục nói: "ngày mai tôi phải rời khỏi đây rồi, rất kì lạ, người tôi muốn gặp nhất trước khi rời khỏi lại là cô. Tôi với cô vì một người đàn ông mà tranh giành nhiều năm như vậy rồi, cuối cùng cô thắng rồi, còn tôi thì thua thảm hại, rõ ràng biết bản thân mình lúc này thật là thảm hại trước mặt cô, nhưng tôi vẫn muốn gặp cô, muốn nhìn thấy người phụ nữ trong lòng người đàn ông tôi yêu rốt cuộc có điểm nào hơn tôi..." Lâm Phiên Phiên nhe những lời lảm nhảm không quan trọng của Mạc Tiểu Vang, không biết vì sao, Lâm Phiên Phiên đột nhiên cảm thấy trong giọng nói của Mạc Tiểu Vang cô nghe thấy sự im lặng của sự tuyệt vọng, giống như đời người đi đến cuối cùng, nói ra những lời cuối cùng trong lòng, vừa không cam lòng lại vừa bất lực. "Cô gọi tôi đến là để nói với tôi những lời này sao? Xin lỗi, tôi không có hứng thú nghe những lời nhảm nhí của cô, nếu cô không còn chuyện gì, thì tôi đi đây."
Nhìn Mạc Tiểu Vang trở thành bộ dạng thê thảm trước mặt, Lâm Phiên Phiên chỉ cảm thấy nhói mắt, thủ đoạn của người nhà họ Hứa thật đúng là không phải dạng độc ác bình thường, cũng chả trách lại dạy ra được những con người như Hứa Bành và Hứa Thịnh.