Những điều Lâm Phiên Phiên nghĩ cũng là suy nghĩ của Sở Tường Hùng, nhưng thứ anh lo ngại không phải là Sương Sương mà chính là Lâm Phiên Phiên, Lâm Phiên Phiên vừa nói xong anh liền tiếp lời ngay: “Phiên Phiên, em cũng ở nhà đi, ở nhà bầu bạn rồi cùng Sương Sương chăm sóc Tiểu Trạc, anh và Lưu Lân hai người đàn ông đi là được rồi.”
Lâm Phiên Phiên lập tức lắc đầu: “Tường Hùng, em muốn đi cùng anh, em của bây giờ có thể tự bảo vệ bản thân, đừng nói Lưu Đà Hàn, ông ta cũng đã lớn tuổi rồi, cho dù sức của ba người đàn ông to khỏe cũng đừng nghĩ sẽ làm em bị thương, chuyện này anh là người rõ nhất, vậy nên, không cần phải lo lắng cho em đâu.”
Bốn năm bên nước ngoài, Lâm Phiên Phiên cùng Hàn Phiêu tập Taekwondo, nên Lâm Phiêu Phiêu của bây giờ thật sự đã chút thân thủ.
Nhưng Sở Tường Hùng vẫn quyết từ chối: “Không được là không được, chuyện gì cũng có thể có chuyện ngoài ý muốn, tóm lại là em không được đi, ngoan nào, anh và Lưu Lân đi sẽ mau về thôi.”
Mặc dù bây giờ Lâm Phiên Phiên không còn là cô gái chân yếu tay mềm như trước nữa, nhưng trong lòng Sở Tường Hùng, Lâm Phiên Phiên vẫn mãi là người phụ nữ anh phải bảo vệ, anh sẽ không cho phép bất kỳ khả năng có hại nào cho Lâm Phiên Phiên.
Cuối cùng Lâm Phiên Phiên cũng không lay chuyển được Sở Tường Hùng, nên chỉ đành ở nhà cùng Sương Sương chờ tin của Sở Tường Hùng và Lưu Lân.
Sở Tường Hùng và Lưu Lân đi là đi tận hai tiếng, đúng lúc Lâm Phiên Phiên và Sương Sương thấp thỏm không yên, đang tính đến nhà Lưu Đà Hàn tìm họ thì cuối cùng hai người đó cũng trở về, nhưng cả người nhem nhuốc, toàn là bùn đất.
“Tường Hùng, cuối cùng anh cũng trở về rồi, Lưu Đà Hàn đâu?”
Lâm Phiên Phiên không chờ đợi thêm được nữa mà lập tức hỏi.
Sở Tường Hùng phủi bùn đất trên người, bộ mặt nghiêm nghị nói: “Lưu Đà Hàn vừa bị anh và Lưu Lân trói lại rồi, trói lên máy bay của Tiên Lầu, lúc này Tiên Lầu đã đưa ông ta trở lại thành phố, để ông ta chịu hình phạt của pháp luật.”
“Nói như vậy thì ông ta thật sự là hung thủ giết Triệu Dân Thường.”
Lâm Phiên Phiên vẫn có chút không dám tin.
“Đúng vậy.”
Sở Tường Hùng nói: “Khi bọn anh tìm đến nhà Lưu Đà Hàn, ông ta vẫn khăng khăng không chịu nhận tội, một mực nói rằng ông ta chưa từng gặp Triệu Dân Thường ở thôn Ôn Ôn, nhưng lòng tham của ông ta đã bán đứng ông, bởi ông ta đeo chiếc nhẫn Hoàng Đế trên ngón tay cái bên phải, thứ đắt tiền giá trị như vậy, một người thường dân như ông ta chắc chắn sẽ không thể có được, theo như anh biết thì Triệu Dân Thường là một tín đồ thích suy tầm những đồ dùng của các Hoàng Đế xưa, vì vậy, khi anh và Lưu Lân nhiều lần ép hỏi thì ông ta mới tự mình chui vào giọ, nên phải thể nhận tội, ông ta đã nói hết chuyện giết hại Triệu Dân Thường...” Thì ra, sau khi Triệu Dân Thường tuyên bố phá sản mất hết tất cả, thì ngay buổi chiều hôm đó đã dẫn Tiểu Trạc quay lại thôn Ôn Ôn, hơn nữa còn tuyên bố rõ với Lưu Đà Hàn rằng sẽ tiếp quản hồ cá kỳ nhông trong thôn Ôn Ôn, để giúp anh ta vực dậy, ngoài mặt thì Lưu Đà Hàn rất vui vẻ đồng ý, hơn nữa còn tiếp đón tiệc rượu nhiệt tình như năm năm trước.
Một người hống hách kiêu ngạo như Triệu Dân Thường, từ trước đến nay chưa từng coi Lưu Đà Hàn ra gì, vì vậy khi đứng trước sự tâng bốc nịnh hót của Lưu Đà Hàn thì anh ta chỉ cảm thấy đó là điều tự nhiên, nên một chút đề phòng cũng không có, kết quả, ăn uống no say chưa được bao lâu thì Triệu Dân Thường cảm thấy khắp nơi trên cơ thể tê cứng, rất nhanh sau đó liền không cử động được, ngoài việc trợn mắt nhìn ông ta.
Bởi vì Lưu Đà Hàn đã bỏ một loại thảo mộc độc hại có tác dụng gây mê lấy từ những ngọn núi vào tất cả các món ăn hôm đó.
Nửa thân dưới của Triệu Dân Thường vốn đã bị bại liệt, bây giờ lại thêm trúng độc khiến toàn thân tê liệt, kết quả là để mặc cho Lưu Đà Hàn tùy ý xử lý mình, nhưng không ngờ cảnh tưởng này lại bị Tiểu Trạc nhìn thấy, Lưu Đà Hàn vẫn chưa đến mức độ mất hết nhân tính mà giết hại người thân, dẫu sao Tiểu Trạc cũng là con gái của Lưu Tàn Nhơn – con gái ông ta, cũng là đứa cháu ngoại của Lưu Đà Hàn, đến cuối cùng ông ta vẫn là không thể ra tay giết người diệt khẩu được, chỉ dùng những lời nói ác độc đe dọa Tiểu Trạc không được nói ra ngoài.
Lại nói đến chuyện tại sao Lưu Đà Hàn lại giết Triệu Dân Thường như vậy, một là, tất cả cũng đều là vì muốn trả thù cho cô con gái Lưu Tàn Nhơn của ông ta, năm đó vì quyết định giữ con mà không giữ mẹ của Triệu Dân Thường nên Lưu Tàn Nhơn mới chết trên bàn mổ, do đó mà Lưu Đà Hàn luôn ôm hận trong lòng, phải biết rằng cả đời ông chỉ có một cô con gái yêu quý như vậy, hai là, từ trước đến nay bể cá Kỳ Nhông của thôn Ôn Ôn luôn là do ông phụ trách, nhiều năm nay Lưu Đà Hàn đã tốn rất nhiều tiền vào lứa cá đó, nay đã đến thời kỳ thu hoạch thì sao có thể cam tâm tình nguyện mà dâng tặng Triệu Dân Thường được chứ? Thế là, nghĩ tới nghĩ lui, Lưu Đà Hàn liền có động cơ giết người, chỉ cần Triệu Dân Thường chết thì mọi chuyện đều có thể giải quyết.
Thế là, sau khi giết Triệu Dân Thường mà không tốn một chút sức lực nào, nhân lúc trời tối Lưu Đà Hàn liền kéo xác hắn vào trong núi, chôn cùng nơi Tam Tịch Tử - người mà bị Lưu Tàn Nhơn giết hại năm xưa.
Tất cả những chuyện này vốn người không biết quỷ không hay, nhưng lại vì sự xuất hiện của Lâm Phiên Phiên và Sở Tường Hùng mà sự thật được phanh phui.
Khi nãy Sở Tường Hùng và Lưu Lân đi lâu như vậy là vì cùng Lưu Đà Hàn vào núi, tìm đến nơi ông ta chôn cất thi thể, sau khi hai người hợp sức đào lên, quả nhiên thấy ở đó có hai thi thể, một thi thể đã bị phân hủy thành xương cốt từ rất lâu rồi, ước tính thời gian ít nhất cũng khoảng bốn năm năm rồi, thi thể đó chính là Tam Tịch Tử, một thi thể thì bốc mùi thối giữa, không thể nhận ra đó là ai, nhưng với tình trạng này thì thi thể này chết khoảng vài tháng trước, nghĩ lại thì đó chính là Triệu Dân Thường.
“Không ngờ, thật sự không ngờ, Triệu Dân Thường cả một đời kiêu ngạo, tự phụ, phong lưu đào hoa, nhưng cuối cùng lại chết trong tay loại người như Lưu Đà Hàn, sau khi chết đến một cỗ quan tài cũng không có, lại giống như một ngọn cỏ bị vùi trong núi sâu, không người qua lại, đúng là ác giả ác báo, quả báo, quả báo mà!”
Nghe xong tất cả, Sương Sương khẽ lắc đầu, khuôn mặt không chút thương xót.
Triệu Dân Thường là người Sương Sương đã từng yêu, đã từng hận, nhưng bây giờ, Sương Sương đã rất nhẹ nhõm, không yêu cũng không hận, mà cô cũng chỉ cảm thán vài lời trước kết cục của Triệu Dân Thường mà thôi, trong lòng không chút gợn sóng, cũng có lẽ đây là sự vô tình dửng dửng khi đã yêu đến cực độ, hận đến thấu xương!