Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu

Chương 73: Bảo bối đừng sợ



Sở Tường Hùng kéo tay cô đi sâu vào trong khu rừng,măi cho đến khi không còn nhìn thấy bóng người, bốn bên chỉ còn là cây lá rậm rạp và những lùm cỏ um tùm.

“ Tường Hùng, rốt cuộc anh muốn dẫn em đi đâu?”

Cô ngoan ngoãn đứng bên cạnh, trong lòng đầy nghi hoặc.

“ Ở đây cũng được!”

Sở Tường Hùng cuối cùng cũng dừng lại bên một gốc cây có vài cành lá nối liền với nhau.

“ Ở đây cái gì cơ?”

Lâm Phiên Phiên ngây ra chưa hiểu là chuyện gì.

Sở Tường Hùng ôm cô từ phía sau, vùi đầu vào sau gáy Lâm Phiên Phiên, hơi thở nóng rực nói: “ Chúng ta làm ở đây đi.”

“ Làm gì cơ.”

Lâm Phiên Phiên vẫn chưa phát giác ra điều gì bất thường.

“ Th́ là... bảo bối, anh muốn em!”

Sở Tường Hùng vừa nói, tay đă không kịp chờ đợi luồn vào trong áo cô, cả bàn tay ôm trọn lấy bầu ngực đầy đặn mịn màng.

“ A!”

Cô bị hành động vừa rồi làm cho kinh hãi, giữ chặt lấy bàn tay không yên phận của Sở Tường Hùng, khuôn mặt đỏ bừng nói: “ Tường Hùng, chúng ta đang ở trong rừng đấy, nhỡ bị ai trong thôn đi ngang qua nhìn thấy thì sao...”

“ Sẽ không có ai đâu.”

Sở Tường Hùng không nhịu nghe theo, tay kia cũng luồn vào phía trong quần cô.

“ Không được đâu, thật sự là không được đâu.”

Nhưng Lâm Phiên Phiên không làm gì được.

Sở Tường Hùng ngừng lại một lát, giọng điệu giận dữ nói: “ Bảo bối, vừa nãy chẳng phải em nói rồi sao, hôm nay mọi thứ đều sẽ nghe lời anh, sao thế, em lại thấy hối hận rồi à?”

Lâm Phiên Phiên trông thấy bộ mặt sắp tức giận của Sở Tường Hùng, cảm thấy rất khó xử, cẩn thận quan sát xung quanh, chắn chắn là không có ai, mới dám mở miệng nói: “ Nhưng ở đây không có giường...”

“ Làm chuyện này đâu nhất định phải ở trên giường.”

Sở Tường Hùng thấy cô đã dao động, môi nở nụ cười, dịu dàng nói: “ Bảo bối, bây giờ em không cần làm gì cả, tất cả nghe theo anh.”

“ Nhưng mà... thôi được rồi, nhưng anh phải để ý xung quanh đấy, phát hiện có người, chúng ta lập tức dừng lại.

Tim cô đập thình thịch như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, ban ngày ban mặt ở bên ngoài làm chuyện này, còn là lần đầu. Thật đáng sợ, nhưng trong lòng không tránh khỏi có chút mong chờ.

“ Ừ, anh sẽ chú ý, cơ thể em chỉ một mình anh được nhìn thấy, người khác nằm mơ đi.”

Sở Tường Hùng cắn nhẹ lên vành tai nhỏ xinh của cô thì thầm, một tay mân mê nụ hoa của cô, Lâm Phiên Phiên toàn thân run rẩy, suýt chút nữa thì đứng không vững.

“ Bảo bối, ướt rồi, anh muốn vào trong.”

Sở Tường Hùng giọng nói dịu dàng thì thầm nói.

“ Vâng.”

Lâm Phiên Phiên cắn chặt môi, mặt đỏ bừng, đáp một tiếng vâng nhỏ nhẹ.

Sở Tường Hùng để hai tay cô bám chặt vào cành cây, kéo nhẹ chiếc quần của cô xuống phía dưới, từ từ đi vào trong cô từ phía sau.

“ A...đau...”

Đây là lần đầu tiên của Lâm Phiên Phiên, lại còn là từ phía sau, hơn nữa ban ngày ban mặt ở trong rừng sâu, cô cảm thấy cực kì căng thẳng, mặc dù rất yêu Sở Tường Hùng,nhưng cơ thể cô cũng không tài nào thả lỏng được.

“ Bảo bối, em thả lỏng ra, đừng sợ, không có ai ở đây đâu.”

Sở Tường Hùng ôm chắc bầu ngực cô, chỉ cách một lớp áo mỏng, anh hôn lên đôi môi cô, muốn để cho cả tâm hồn và thể xác của cô đều mong muốn chuyện này, đến lúc đócô tự khắc sẽ thả lỏng.

Không thể không nói rằng tay và kĩ thật hôn của Sở Tường Hùng đều rất điêu luyện, thật sự rất giỏi, chả mấy chốc cơ thể cô mềm nhũn như cánh hoa, thả lỏng hoàn toàn, Sở Tường Hùng khẽ di chuyển, nhịp nhàng đi vào bên trong cơ thể cô.

Mắt nhìn theo bụi cây xanh rờn trước mặt, có vài chiếc lá bị gió thổi đung đưa nghe như tiếng chim kêu, tất cả đều đẹp đẽ yên bình, không chỉ Sơ Tường Hùng, ngay cả Lâm Phiên Phiên cũng có cảm giác khoan khoái và dễ chịu mà từ trước đến nay cô chưa từng có.

“ Bảo bối, em hạ thấp eo xuống một chút, mông nâng lên cao hơn.”

Sở Tường Hùng bắt đầu dạy dỗ cô một chút.

“ Tường Hùng...”

Lâm Phiên Phiên đỏ mặt, ngoan ngoăn làm theo.

“ A..., bảo bối, anh yêu em.”

Sở Tường Hùng ôm chặt cô vào lòng, một Lâm Phiên Phiên dịu dàng ấm ấp đến vậy, quả thực khiến anh không nỡ rời xa.

Hai người triền miên không dứt suốt một tiếng đồng hồ, anh đi vào trong cơ thể cô ba lần, cuối cùng khi Lâm Phiên Phiên không còn chút sức lực nào nữa, Sở Tường Hùng giúp cô mặc quần áo lên, om cô ngồi dưới gốc cây.

“ Bảo bối, em có mệt không, nếu mệt thì nhắm mắt lại ngủ một lúc đi.”

Sở Tường Hùng xót xa xoa xoa gương mặt cô, cô chọn một vị trí thoải mái nằm trong lòng Sở Tường Hùng, nhắm mắt lại, chưa đầy một phút sau, hơi thở đều đều, chầm chậm đi vào giấc ngủ.

“ Thật là một cô gái ngốc, nhanh thế đã ngủ ngay rồi.”

Sở Tường Hùng ôm cô, cúi thấp đầu, nhẹ nhàng ngắm nhìn hàng lông mày của cô, mũi cô, càng nhìn càng thấy mê đắm, cảm thấy mình là người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời.

Những cơn gió nhè nhẹ thổi qua, ánh nắng lấp lánh xuyên qua các cành cây kẽ lá chiếu lên hai người họ, Sở Tường Hùng đặt một nụ hôn lên vầng trán trắng trẻo của Lâm Phiên Phiên thì thầm:” Phiên, cả đời này, anh chỉ yêu mội mình em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.