Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 146: Bản lĩnh, hoàng đế thỏa hiệp



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit & Dịch: Emily Ton.

Sau khi ra ngoài một ngày, Hàn Vân Tịch vừa về phủ đã bị Nghi thái phi triệu tập. Lần trước, sau khi giải độc, nàng đã châm cứu cho Nghi thái phi hai lần, đây là một lần cuối cùng.

Nghi thái phi thật sự là người yêu tính mạng mình, chuyện này không thể qua loa được.

Mộ Dung Uyển Như bị phạt phải đóng cửa ăn năn, vì thế, mỗi lần Hàn Vân Tịch tới đều đặc biệt thanh tịnh, nói vài lời với Nghi thái phi, cũng không cần có điều cố kỵ.

Nghi thái phi lười biếng nằm ở trên ghế Quý phi, Hàn Vân Tịch an vị ở bên cạnh nàng. Mặc dù tâm sự nặng nề, nhưng, một khi cầm lấy ngân châm, nàng vẫn rất nhanh tiến vào trạng thái, bắt đầu hết sức chuyên chú.

Có một số đại phu, thời điểm xem bệnh sẽ thường thích nói chuyện phiếm, nhưng nàng lại không thích, cho dù là chứng bệnh nan y, hay là tình huống nhỏ dễ như trở bàn tay, nàng đều rất nghiêm túc.

Chỉ riêng thái độ này của nàng, chính là một liều thuốc hay, có thể khiến người bệnh an tĩnh lại, cũng an tâm hơn.

Nửa canh giờ sau (1h), Hàn Vân Tịch thu hồi hết ngân châm, lúc này mới mở miệng, "Mẫu phi, tàn lưu độc tố trong cơ thể ngài đều đã bài sạch sẽ, sẽ không có di chứng gì, ngài cứ yên tâm."

Nghi thái phi gật gật đầu, tuy rằng không bị quấy rầy, tư thái lười biếng thanh thản, nhưng trong lòng lại rất vui mừng, cuối cùng cũng hoàn toàn yên tâm đối thân thể mình.

Thấy nàng bình tĩnh như vậy, đáy mắt Hàn Vân Tịch hiện lên một tia giảo hoạt, thuận miệng nói, "Thật ra, loại chuyện như châm cứu cũng có rất nhiều điều tốt, có thể bài độc dưỡng nhan. Mẫu phi đã tới tuổi này, trong cơ thể nhất định tích lũy không ít độc tố, tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng sẽ lắng đọng lại ở trên màu da, khiến màu da thoạt nhìn ảm đạm không sáng, thậm chí sẽ xuất hiện đốm vàng nâu."

Vừa nghe lời này, ánh mắt Nghi thái phi rõ ràng sáng ngời, kích động.

Trong giới phu nhân, tới tuổi này của nàng, thường bị đưa ra nghị luận nhất, so đấu không gì hơn ngoài khuôn mặt. Vài năm sau đó, không gì hơn ngoài tình trạng thân thể.

"Nói như vậy, ngươi dường như rất am hiểu về nó?" Nghi thái phi thử hỏi.

"Không thể nói là am hiểu, nhưng nếu như tuân theo một quá trình trị liệu, vẫn sẽ có hiệu quả. Bài độc dưỡng nhan cũng có thể kéo dài tuổi thọ." Hàn Vân Tịch đặc biệt khiêm tốn, nàng cũng không phải đang quảng cáo loạn, bài độc dưỡng nhan đối nàng mà nói quả thực chính là việc rất nhỏ.

Lời này vừa ra, Nghi thái phi rốt cuộc không bình tĩnh được nữa, vội vàng nói, "Vậy hãy thử làm một đợt trị liệu cho mẫu phi trước xem sao!"

"Thần thiếp vinh hạnh, chờ ngày mai thần thiếp sẽ viết một kế hoạch trị liệu, sai người đưa qua cho mẫu phi xem." Hàn Vân Tịch rất vui lòng. Đây có thể xem là một cơ hội để đến gần hơn với Nghi thái phi.

Nàng càng gần Nghi thái phi, vậy nghĩa là Mộ Dung Uyển Như càng ngày càng nguy hiểm hơn.

Tâm tình Nghi thái phi rất tốt, vừa vặn vẹo cổ, vừa hỏi, "Nghe nói hôm nay Mục Thanh Võ thay Mục Lưu Nguyệt thực hiện đánh cuộc?"

"May mắn thần thiếp thắng, nếu không..."

Hàn Vân Tịch nhẹ nhàng cười, cũng không nói tiếp, lúc trước Nghi thái phi chỉ ước gì nàng thua. Nếu nàng thua, thực hiện hứa hẹn và làm hỏng danh tiết, Tần Vương lập tức có thể hưu nàng.

Nghi thái phi đương nhiên nhớ rõ bản thân mình từng bỏ đá xuống giếng, chỉ là, dường như loại chuyện này đã làm nhiều rồi, nàng cũng không cảm thấy xấu hổ, ngược lại ân cần dạy bảo, "Việc này, bổn cung còn chưa giáo huấn ngươi, sau này đừng đánh cuộc kiểu này với người khác, vạn nhất bị thua, sẽ có hại tới ngươi!"

Di, ngay cả Nghi thái phi ước gì nàng có hại, cũng sẽ giáo huấn nàng như vậy.

Hàn Vân Tịch có chút hãnh diện, có vẻ như "ngoại giao giải độc" của nàng đã bắt đầu có chút hiệu quả.

"Thần thiếp có hại không quan trọng, chỉ là lần này sự tình Hàn gia bị người có tâm lợi dụng, liên luỵ mẫu phi, thần thiếp thật sự là tội đáng chết vạn lần."

Hàn Vân Tịch nói trước khi thêm vào, "Nói đến cũng lạ, rốt cuộc người nào đã cho Từ thị lá gan lớn như vậy? Đây rốt cuộc là hướng về phía thần thiếp, nhưng vì sao lại hướng về phía mẫu phi?"

Nếu Hàn Vân Tịch không đề cập tới sự tình Từ phu nhân, Nghi thái phi suýt nữa đã quên, nàng không chỉ hoài nghi, mà là rất khẳng định, một kẻ tầm thường như Từ phu nhân, sau lưng nhất định có người chống lưng.

Thấy Nghi thái phi không nói, Hàn Vân Tịch tiếp tục nói, "Thật ra, cho dù hướng về phía thần thiếp, hay hướng về phía mẫu phi, chung quy vẫn hướng về phía Tần Vương phủ. Tuy nhiên, thần thiếp lại không nghĩ ra, thiên hạ này ai sẽ có lá gan lớn như vậy, hướng về phía Tần Vương phủ. Hoặc có lẽ..."

Nàng nói, ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Nghi thái phi một cái, sau đó tiếp tục nói, "Hoặc có lẽ, cũng chỉ hướng về phía một mình thần thiếp, có ý châm ngòi quan hệ giữa thần thiếp và mẫu phi?"

Lời này nói xong, Nghi thái phi lập tức nhíu mày, nghiêm túc nhìn về phía Hàn Vân Tịch.

Nghi thái phi đã từng hoài nghi người sau lưng Từ phu nhân chính là vị trong cung kia, rốt cuộc, thiên hạ dám khiêu khích Tần Vương phủ nàng cũng chỉ có một vị trong cung kia. Nhưng, nàng rất nhanh liền phủ định ý tưởng này, bởi vì, vị trong cung kia cố ý mượn sức Hàn Vân Tịch, vẫn không đến mức xuống tay như vậy đối Hàn Vân Tịch.

Hiện giờ, nghe Hàn Vân Tịch suy đoán như vậy, chẳng lẽ, người sau lưng Từ phu nhân chính là người trong nhà, Uyển Như?

Tuy nhiên, rất nhanh, Nghi thái phi cũng phủ định ý niệm này. Uyển Như có hiềm nghi, nhưng nàng trước sau đều không thể tin Uyển Như sẽ có gan lớn để làm ra loại chuyện này.

Có lẽ, hiện tại Hàn Vân Tịch đang muốn châm ngòi.

Nghi thái phi thu hồi tầm mắt, lười biếng nằm trở lại, nhẹ nhàng nói, "Chuyện này đã qua hãy để nó qua đi, truy cứu thêm cũng vô ích, ngươi sau này ít gây chuyện là tốt rồi."

Nghi thái phi quả nhiên không phải là đèn đã cạn dầu, trong lòng Hàn Vân Tịch cảm khái, thuận miệng nói, "Thần thiếp cũng chỉ đơn giản nói ra như vậy, thật ra, đoán tới đoán lui cũng không có kết quả, không bằng đi tới thiên lao thẩm vấn Từ phu nhân một chuyến."

Nàng dứt lời, đứng dậy nói, "Mẫu phi, cũng không còn sớm nữa, thần thiếp nên trở về."

Nghi thái phi không giữ lại, phất phất tay ý bảo nàng lui ra, nhưng câu nói cuối cùng của Hàn Vân Tịch đã gieo vào trong lòng nàng một hạt giống không an phận.

Từ phu nhân bị tử tội là do Nghi thái phi tự mình phán, Hàn Vân Tịch không được thăm hỏi. Tuy nhiên, Hàn Vân Tịch biết, hôm nay nàng để lại những lời này, Nghi thái phi có tính đa nghi nhất định sẽ đi một chuyến tới Đại Lý Tự, chỉ hy vọng Nghi thái phi đừng đến khi đã quá muộn.

.......Edit & Dịch: Emily Ton......

Nàng vốn trở về khi trời đã tối, lại vì nói chuyện cùng với Nghi thái phi nên bị trì hoãn thêm. Thời điểm trở lại Phù Dung viện, đã là đêm khuya.

Tẩm cung một mảnh đen nhánh, có nghĩa là chủ nhân của nó vẫn chưa trở về.

Đã trễ thế này, vẫn muốn tiếp khách sao? Vậy tối nay... có trở về không?

Hàn Vân Tịch từ xa nhìn thoáng qua, xoay người cúi đầu, từng bước một đi về hướng Vân Nhàn các.

Triệu ma ma nhìn thấy sắc mặt nàng, quan tâm hỏi, "Vương Phi nương nương, có chuyện gì xảy ra với ngài vậy? Không thoải mái sao? Có phải lạnh quá hay không?"

Hàn Vân Tịch lúc này mới ngẩng đầu, muốn hỏi một câu về sự tình kiếm tông Thiên Sơn.

Đó là nơi Long Phi Dạ và Đoan Mộc Dao có cùng sư môn. Trước đây nàng đã từng hỏi qua, nhưng không hỏi rõ ràng.

Tuy nhiên, sau khi nàng suy nghĩ lại, vẫn là từ bỏ.

Hỏi thăm nhiều như vậy làm gì? Hắn có tiếp tục lập chính phi hay không? Là chính phi bên trái hay là chính phi bên phải, có quan hệ gì với nàng đâu? Không phải là nàng thích hắn!

Ở lại Tần Vương phủ, đó là cuộc sống, là nơi an cư lạc nghiệp, là vì có một nơi để dừng chân ở đế đô Thiên Ninh, ai dám ngăn cản đường sống của nàng, nàng mới không để yên.

Nghĩ đến điều này, Hàn Vân Tịch thở ra một hơi, vỗ vỗ bả vai Triệu ma ma, lên lầu, đóng cửa, đi ngủ.

Triệu ma ma vẻ mặt mê mang, hôm nay có chuyện gì đã xảy ra với nữ chủ nhân vậy? Không phải bị trúng tà chứ?

Một đêm này, Hàn Vân Tịch mệt mỏi tới cực điểm, bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ say. Trong khi đó, Long Phi Dạ lại vì một án nội gian, đã cùng Thiên Huy hoàng đế đóng cửa cả đêm ở ngự thư phòng, nói chuyện cho tới bình minh.

Long Phi Dạ chịu trách nhiệm về một án nội gian, vẫn luôn toàn quyền phụ trách. Hắn có quyền chủ đạo tuyệt đối, đối xử trí phạm nhân, thậm chí ngay cả Thiên Huy hoàng đế cũng không can thiệp được.

Mặc dù Lý thị xuất từ Hàn gia, ẩn núp nhiều năm ở Hàn gia, nhưng chỉ cần một câu của Long Phi Dạ, hắn có thể miễn tất cả tội cho Hàn gia, cho dù là Thiên Huy hoàng đế cũng sẽ không truy cứu.

Tuy nhiên, tình huống hiện giờ lại khác, Lý thị trước khi chết đã nói mấy câu, khiến Thiên Huy hoàng đế gấp không chờ nổi muốn diệt trừ những người khác trong Hàn gia, muốn loại trừ hậu hoạn, thậm chí ngay cả Hàn Vân Tịch đều phải chịu trách nhiệm.

Long Phi Dạ phụng mệnh bồi Vinh Nhạc công chúa cả một ngày, Thiên Huy hoàng đế lúc này mới chịu nhượng bộ, cho hắn một cơ hội để thương nghị.

Đây là một cuộc giao dịch, cũng không phải vì Long Phi Dạ vô lực, ngược lại đã hoàn toàn chứng minh, Thiên Huy hoàng đế thực sự bất lực đối đệ đệ Long Phi Dạ này.

Nếu không, ai có thể có tư cách mặc cả và thương lượng với hoàng mệnh?

Nhìn biểu tình lạnh nhạt như băng của Long Phi Dạ, Thiên Huy hoàng đế nắm chặt tay mình giấu ở trong tay áo.

Từ trước tới nay, người hắn muốn diệt trừ nhất chính là Tần Vương, nhưng, cố tình Thiên Ninh quốc lại cần sức mạnh và quyền lực của Tần Vương, để chống lại Bắc Lệ quốc như lang tựa hổ. Nếu không phải bọn họ kiêng kị Tần Vương, sớm đã động thủ đối Thiên Ninh quốc.

Một người như vậy, khiến hắn hận thấu xương, nhưng lại không thể không phụ thuộc vào Tần Vương, Thiên Huy hoàng đế thực sự nghẹn khuất.

"Sự tình Hàn gia cứ định như vậy đi, nếu hoàng huynh không có sự tình gì khác, cũng nên lâm triều." Long Phi Dạ nhẹ nhàng nói. Đấu khẩu một đêm, đủ rồi!

Thiên Huy hoàng đế cũng không trực tiếp trả lời, chỉ nhàn nhạt nói, "Diệp Thái tử và Vinh Nhạc công chúa sẽ ở lại cho tới năm sau, sự tình hòa thân, ngươi hãy suy xét thêm đi."

"Hòa thân là việc của hai nước, hoàng huynh vẫn nên tham khảo thêm cùng với hoàng đế Tây Chu, thần đệ không tiện can thiệp. Năm sau thần đệ đã có kế hoạch đi ra ngoài, không rảnh phân ưu giúp hoàng huynh." Long Phi Dạ hoàn toàn cự tuyệt.

Thiên Huy hoàng đế nheo mắt lại, lạnh lùng nói, "Tần Vương vì sự tình nội gian nên đã mệt nhọc, cũng đến lúc nên nghỉ ngơi. Có lẽ sự vụ kế tiếp của án nội gian, hãy chuyển giao cho người khác, để ngươi tu dưỡng tốt hơn?"

Đây là muốn thu quyền của hắn sao?

Đôi môi lạnh băng của Long Phi Dạ nổi lên một nụ cười châm chọc, nhẹ nhàng nói, "Thần đệ còn chưa bẩm báo, hoàng huynh đã biết vụ án nội gian còn có sự vụ phía sau. Hoàng huynh anh minh."

Lời này vừa ra, Thiên Huy hoàng đế lập tức kinh ngạc, "Tần Vương, ngươi có ý gì?"

"Lý thị không phải là chính chủ phía sau màn, sau lưng Lý thị còn có một người, bước đầu thần đệ đã điều tra ra, hẳn là người hoàng tộc Bắc Lịch. Đối với việc là người phương nào, liệu có tiếp tục tấn công Thiên Ninh quốc hay không, điều đó vẫn chưa rõ ràng." Long Phi Dạ đúng sự thật trả lời.

Thiên Huy hoàng đế không bao giờ nghĩ rằng, sau lưng Lý thị còn có người. Nếu người này vẫn chưa bắt được, có nghĩa là đế đô Thiên Ninh vẫn không tránh được nguy hiểm. Sự tình nội gian, vốn đã khó lòng phòng bị, huống chi còn liên lụy đến độc thuật.

Lý thị mai phục rất sâu, độc thuật lợi hại, Thiên Huy hoàng đế đã tận mắt nhìn thấy, người phía sau bà ta chẳng phải càng nguy hiểm hơn sao?

Độc thuật là một con đường quanh co, phóng nhãn trong toàn bộ cả triều văn võ Thiên Ninh quốc, ngoại trừ Long Phi Dạ, ai dám tiếp nhận củ khoai lang phỏng tay này? Ai có thể đảm nhiệm nó?

Hai mắt Thiên Huy hoàng đế nheo lại thành một đường thẳng, lạnh lùng nhìn kỹ vị đệ đệ trẻ tuổi đầy hứa hẹn của mình.

Long Phi Dạ mặc kệ hắn nhìn xem, biểu tình lạnh nhạt, ánh mắt lạnh băng, một thân tôn quý tự nhiên không gì sánh kịp. Mặc dù đang ngồi một bên, nhưng hắn lại muốn cao cao tại thượng hơn cả Thiên Huy hoàng đế, không thể xâm phạm.

Rốt cuộc, Thiên Huy hoàng đế đứng lên, đưa ra bốn chữ, "Tiếp tục truy tra."

Hắn dứt lời, lập tức lạnh giọng truyền Tiết công công, "Thay quần áo, thượng triều!"

Long Phi Dạ rất vừa lòng, lúc này mới đứng dậy, "Thần đệ tuân mệnh, cáo lui!"

Tuy rằng Thiên Huy hoàng đế không nói gì, vẫn đưa ra một thỏa hiệp, tất cả tội của Hàn gia, trừ bỏ Tần Vương, chỉ sợ không ai có thể truy cứu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.