"Tần vương, qua đây cho trẫm." Thiên Huy hoàng đế đen mặt lạnh giọng nói.
Long Phi Dạ mặt không đổi sắc tao nhã đứng dậy, bước theo Thiên Huy hoàng đế ra ngoài, mãi đến khi hai bóng dáng cao lớn kia hoàn toàn biến mất, trong cung mới nhốn nháo lên, tiếng bàn tán vang lên xôn xao.
Long Phi Dạ lấy lí do không có thời gian mà từ chối Đoan Mộc Dao, tuy rằng không quan hệ trực tiếp với Hàn Vân Tịch, nhưng câu trả lời về việc "có tin vui" của Tần vương vẫn khiến mọi người thì thầm về nàng.
"Rồi sao? Ta không tin cô ta có thể lọt mắt xanh của Tần vương, chẳng phải chỉ biết tí chút độc thuật sao?"
"Đâu chỉ vậy, ngươi chưa nghe chuyện trên Mai Hoa yến à? Ngay cả Vinh Nhạc công chúa đều phải chịu thua, ta thấy vị nương nương này cũng không đơn giản đâu!"
....
Mặc dù có ý kiến không đồng tình, thế nhưng chuyện Hàn Vân Tịch được sủng ái cũng từ đây mà truyền ra. Ngay tại lúc mọi người xôn xao bàn tán, Hàn Vân Tịch đã lén ra ngoài từ lâu, tìm một cung nữ đưa nàng đi xử lí vết bẩn trên người.
Người đi chưa được bao lâu, thái hậu đã hói: "Tần vương phi đâu?"
"Bẩm thái hậu nương nương, vương phi nương nương đã cùng với Hứa ma ma đi lau vết bẩn trên y phục." Cung nữ tỉ mỉ bẩm báo.
Nàng nhất thời không nghĩ gì nhiều, vội vàng chạy qua xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng ai biết vừa đẩy cửa ra lại phát hiện tất cả đồ trang trí quý giá trên kệ đã bị hất vỡ đầy đất, mà Trường Bình công chúa đang nằm trên đống mảnh vỡ, lưng hướng lên trên, không rõ bị thương thế nào mà chảy khá nhiều máu.
"Trường Bình!"
Hàn Vân Tịch kêu lên sợ hãi, phản ứng đầu tiên chính là chạy tới cứu người, tuy rằng nàng với Trường Bình có thù, thế nhưng liên quan đến mạng người, sao có thể để ý nhiều vậy được!
Nàng vội vàng xoay người Trường Bình công chúa lại, chỉ thấy đầu nàng bị va ra vết thương, máu chảy không ngừng, hai mắt nhắm nghiền như thể đang ngủ.
Hàn Vân Tịch đang muốn cầm máu cho nàng, thì hệ thống giải độc bỗng nhiên phát ra cảnh báo, có độc!
Không phải bị ngã sao? Không lẽ trúng độc rồi mới ngã xuống?
Sao lại trúng độc? Là ai hạ?
Hệ thống giải độc không lập tức báo ra là loại độc nào, vậy chứng tỏ độc mà Trường Bình công chúa trúng phải không hề đơn giản.
Hàn Vân Tịch không rảnh nghĩ nhiều, lập tức khởi động hệ thống quét, nhưng ai ngờ vừa khởi động nàng đã ngẩn người ra...
Chỉ thấy sắc mặt nàng trở nên tái mét, hai tay ôm lấy Trường Bình công chúa không nhịn được trở nên run rẩy.
Hệ thống quét phát ra một thông báo, đây là thi thể, cho nên hệ thống tự động khởi động hình thức quét với xác chết!
Nàng đang ôm một thi thể, nghĩa là... Trường Bình công chúa chết rồi!
"A..."
Hàn Vân Tịch hét toáng lên, theo bản năng đẩy Trường Bình công chúa ra, vội vàng đứng dậy, không tin vào mắt mình mà liên tục lui về phía sau mấy bước.
Thân là bác sĩ, sớm nhìn quen sinh tử, với nàng mà nói thi thể không hề đáng sợ.
"Không! Trường Bình, sao con có thể... sao có thể bỏ lại mẫu phi! Trường Bình, sao lại thế này! Con của ta, con ta....."
Nhất thời, những người ngoài phòng đều quỳ xuống, chỉ nghe thấy hoàng hậu khóc đến tê tâm liệt phế.
Long Thiên Mặc nhìn muội muội mình, làm sao cũng không thể tin tưởng được, hắn lớn giọng chất vấn: "Cố Bắc Nguyệt, đang yên lành sao nó lại chết?"
Người đã chết, vậy nguyên nhân là gì?
Vết thương trên trán kia, không thể là vết thương chí mạng được.