Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 172: Ôn dịch, lòng người hoang mang



Thấy dáng vẻ hốt hoảng của Triệu ma ma, Hàn Vân Tịch nghĩ là trong cung có tin tức truyền đến, nhưng ai ngờ Triệu ma ma lại thở hồng hộc, lắc đầu liên tục.

Hàn Vân Tịch cực kì vội vã: “Triệu ma ma, ngươi nói đi!”

Triệu ma ma thở không ra hơi: “Vương phi nương nương, Nghi thái phi… bà ấy muốn… muốn viết thư cầu xin Vinh Nhạc công chúa giúp đỡ!” 

“Cái gì?” Hàn Vân Tịch la lên với vẻ hoảng sợ, không thể tin vào tai mình.

“Thật! Ma ma trong Mẫu Đơn viện nói… Vương phi nương nương, việc này không thể làm như vậy được, thật là mất mặt!” Triệu ma ma vừa tức vừa vội.

Hàn Vân Tịch càng tức giận hơn, nàng không chút do dự mà đi về phía vườn Mẫu Đơn. 

Ngay cả người hầu cũng biết làm chuyện này sẽ mất mặt đến cỡ nào, Nghi thái phi đã điên rồi hay là đã choáng váng, thế mà lại nghĩ ra được biện pháp này.

Làm một nam nhân, cho dù là một người bình dân vô cùng bình thường, chuyện bị ép cưới vợ cũng là một chuyện vô cùng nhục nhã, huống chi Long Phi Dạ lại cao quý đến vậy?

Long Phi Dạ cũng đã kháng chỉ, Nghi thái phi lại muốn đưa chuyện này đến trước mặt Vinh Nhạc công chúa, chẳng phải là muốn tự chuốc lấy nhục hay sao? 

Ngộ nhỡ Vinh Nhạc công chúa công khai chuyện này, lúc đó không chỉ làm mất mặt mũi của Long Phi Dạ, mà còn làm mất hết mặt mũi của Thiên Ninh quốc.

Coi như Vinh Nhạc công chúa đồng ý không ép hôn nữa đi, Long Phi Dạ sẽ chịu nhận phần ân tình này hay sao? Thiên Huy hoàng đế sẽ đồng ý thả người ư? Cuối cùng người chịu nhục nhã vẫn là Long Phi Dạ!

Hàn Vân Tịch nổi giận đùng đùng xông vào vườn Mẫu Đơn, lúc này Nghi thái phi đang viết thư ở trong thư phòng. 

Hàn Vân Tịch không để ý được nhiều như vậy, nàng vừa bước vào cửa liền tức giận: “Mẫu phi, người đừng hại điện hạ!”

Tay Nghi thái phi run lên, vẽ nên một nét mực thật dài trên lá thư, bức thư đã bị phá hủy.

“Mẫu phi, điện hạ tuyệt đối sẽ không đồng ý chuyện này, bị ép cưới đã đành, còn muốn cầu xin người ta nói ra câu không lấy nữa hay sao? Chuyện này là chuyện gì chứ?” Hàn Vân Tịch thở hổn hển nói. 

Ai ngờ, Nghi thái phi lại đặt mạnh cây bút lông xuống, tức giận: “Hàn Vân Tịch, ngươi vừa nói gì thế? Rốt cuộc thì ai đã hại Phi Dạ? Ngươi còn dám đến đây chỉ trích bổn cung?”

“Rốt cuộc là ai đã hại Phi Dạ?”

Nghi thái phi vừa nói vừa bước ra, từng bước ép sát Hàn Vân Tịch: “Ngươi nói đi! Rốt cuộc thì ai đã hại Phi Dạ?” 

Cơn thịnh nộ bay thẳng lên đầu, lúc này Hàn Vân Tịch mới tỉnh táo lại, nàng rũ mắt xuống, trầm mặc.

Nghi thái phi bỗng nhiên đẩy nàng một cái, đẩy cho nàng lui về sau mấy bước, suýt nữa thì té ngã.

“Hàn Vân Tịch, đều do ngươi, đều bởi vì ngươi! Ngươi, nữ nhân không biết xấu hổ này! Lúc trước nếu không phải ngươi không có liêm sỉ, tự mình vào cửa thì hôm nay sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy!” 

“Hàn Vân Tịch, ngươi có biết hay không, Hoàng thượng sẽ giam nó cả đời, Hoàng thượng đang lo không có cơ hội này đó!”

Nghi thái phi nói xong câu đó liền lui người lại, lùi mấy bước thì đâm vào chiếc bàn ở đằng sau, nàng đặt một tay trên bàn rồi nhíu mày, vẻ mặt cực kì đau khổ.

Nàng không phải là kẻ ngốc, đương nhiên cũng biết việc viết thư đi cầu xin Vinh Nhạc công chúa là việc làm ngu xuẩn nhất, thế nhưng, nàng đã không còn đường lui. 

Bây giờ ngay cả việc gặp Tần vương một lần nàng cũng không làm được, hoàn toàn không biết tình huống thế nào, lỡ như Thiên Huy hoàng đế quyết tâm muốn giam lỏng Tần vương cả đời, vậy thì bước tiếp theo Thiên Huy hoàng đế sẽ ra tay hành động.

Thế lực của Tần vương sẽ bị tan rã một cách chậm rãi, Tần vương phủ cũng sẽ mất đi địa vị trong Hoàng tộc theo thời gian.

Tất cả những việc này đều là việc mà bà không thể chịu đựng được. 

Tiên đế đã đi, ngoại trừ Thái hậu và bà, tất cả tần phi khác nếu không chết thì phải thủ lăng, chỗ dựa duy nhất của bà chính là đứa con trai này.

Nhìn thấy Nghi thái phi luôn luôn ung dung đẹp đẽ, cao quý tinh tế lại biến thành dáng vẻ tuyệt vọng như bây giờ, trong lòng Hàn Vân Tịch có một sự khó chịu không nói thành lời.

Mẹ chồng nàng dâu hai người đều trầm mặc, hồi lâu sau, Nghi thái phi mới nhìn sang một lần nữa, bình tĩnh hỏi: “Hàn Vân Tịch, không cầu xin Vinh Nhạc công chúa, ngươi còn có biện pháp khác sao?” 

Chuyện này…

Hàn Vân Tịch rất muốn trả lời nàng, thế nhưng nàng chỉ có thể há to miệng, nhưng không đáp lại được gì.

Nàng có biện pháp không? 

Đời trước, đời này nàng đều khinh thường xuất thân, gia thế, coi thường nhất là chuyện dùng quan hệ để làm việc. Thế nhưng, vào giờ phút này, nàng lại hy vọng mình có một xuất thân cao quý, có một nhà mẹ đẻ cường đại để chống lưng, có năng lực để làm việc!

Đáng tiếc, nàng không có, thứ gì cũng không có…

Nhà mẹ đẻ của nàng vẫn còn cần nàng chống đỡ nữa! 

Nghi thái phi không quở trách Hàn Vân Tịch nữa, nàng xoay người xé lá thư này đi, cười khẽ một tiếng rồi rời khỏi.

Hàn Vân Tịch hồn bay phách lạc đi ra, không có mục đích gì mà cứ đi xung quanh sân như vậy, nhưng vào lúc này, Hạ quản gia lại hốt hoảng chạy đến: “Vương phi nương nương, vương phi nương nương!”

Hàn Vân Tịch không hề có phản ứng gì, Nghi thái phi đã nói đến vậy rồi, bây giờ, ngoại trừ việc Long Phi Dạ tự mình thỏa hiệp thì còn có thể có tin tức gì tốt nữa chứ, với tính cách của tên kia, sao hắn có thể thỏa hiệp được? 

Hạ quản gia vội vàng chạy đến trước mặt Hàn Vân Tịch: “Vương phi nương nương, xảy ra chuyện, xảy ra chuyện lớn rồi, nô tài không tìm được Thái phi nương nương nên chỉ có thể tìm người!”

“Xảy ra chuyện lớn gì?” Lúc này Hàn Vân Tịch mới vực lại tinh thần.

Ai ngờ, Hạ quản gia lại nói: “Nhị phu nhân của quốc cữu phủ về nhà ngoại thăm viếng vào hôm nguyên tiêu, khi trở về thì bị nhiễm bệnh ôn dịch, quốc cữu phủ không dám báo, khăng khăng giấu kín, ai ngờ, hôm qua tam công tử trong phủ cũng bị bệnh, nghe nói là bị truyền nhiễm!” 

Hàn Vân Tịch xem như đã vực lại tinh thần một cách triệt để, phải biết, phải biết rằng điều đáng sợ nhất ở cổ đại không phải là chiến tranh, không phải là nạn đói, không phải là lũ lụt, mà điều đáng sợ nhất chính là ôn dịch!

Thật ra thì không nói đến cổ đại, chỉ tính ở hiện đại thì bệnh truyền nhiễm cũng đủ làm cho mọi người hoảng sợ rồi.

“Ngoài thành có ôn dịch? Chuyện lớn như vậy sao không truyền ra?” Hàn Vân Tịch hỏi. 

“Vương phi nương nương, nhà mẹ đẻ của nhị phu nhân quốc cữu phủ ở Tuấn thành, cách đế đô rất xa, nghe nói chỗ đó có một thôn nhỏ, năm trước ở đó đã xảy ra dịch bệnh nhưng do được phát hiện sớm, nên mới không truyền nhiễm ra ngoài, triều đình đã bí mật…”

Hạ quản gia cũng không nói tiếp, chỉ làm một động tác “giết chết”, Hàn Vân Tịch lập tức hiểu ngay.

Ở hiện đại, người bị bệnh truyền nhiễm sẽ được cách ly, thậm chí còn có thể được chuyên gia trị liệu và chăm sóc miễn phí, ở cổ đại cũng sẽ bị cách ly, nhưng căn bản họ sẽ không được cứu, chỉ bị thiêu sống, mà những người chỉ mới tiếp xúc người bệnh, chưa bị nhiễm bệnh cũng không thể may mắn thoát khỏi kết cục này. 

Đây là sự đáng thương của việc lạc hậu trong y học, cũng là một sự bất đắc dĩ, chắc hẳn giờ này cái thôn đó đã hóa thành tro bụi rồi.

Nhị phu nhân nhiễm bệnh, điều này đã chứng minh bệnh độc vẫn chưa bị tiêu diệt hoàn toàn, vẫn còn có khả năng lây bệnh.

“Hạ quản gia, làm sao ngươi biết được việc này?” Hàn Vân Tịch nghiêm túc hỏi. 

“Vương phi nương nương, tam công tử là độc đinh của quốc cữu phủ! Là cháu trai của Hoàng hậu nương nương! Hắn đã bệnh rồi thì giấy còn bọc được lửa nữa sao? Tối hôm qua người trong thái y viện cũng đã qua đó rồi!”

Hạ quản gia nói xong thì lấy mấy bao dược liệu ra, thấp giọng nói: “Đây là thứ mà Lý thái y phái người lén lút đưa đến, để sắc thành thuốc, bất kì người nào trong phủ cũng phải dùng, Lý thái y còn căn dặn phải rửa sạch phòng ốc, duy trì sự thông thoáng, không có chuyện quan trọng thì không được ra ngoài! Càng không được đến gần quốc cữu phủ!”

Hầu như mỗi phủ đều sẽ có một thái y riêng, Lý thái y đến đây mật báo thì thái y khác cũng vậy, chuyện ôn dịch chắc chắn sẽ không giấu được. 

Bệnh của ôn dịch sẽ có thời kỳ ủ bệnh, mỗi người có sức đề kháng không giống nhau, thời gian phát bệnh cũng sẽ không giống, nhưng về cơ bản thì không vượt quá mười ngày. Nếu ôn dịch đã truyền nhiễm ở quốc cữu phủ thì chắc chắn không chỉ có một mình tam công tử bị nhiễm bệnh, mà những người ở cùng và từng tiếp xúc với nhị phu nhân và tam công tử đều có khả năng bị nhiễm bệnh, một truyền mười, mười truyền trăm, có trời mới biết tương lai sẽ có bao nhiêu người bị nhiễm bệnh.

Lỡ như không thể khống chế kịp thời thì cả đế đô sẽ rất nguy hiểm, chắc hẳn lúc này toàn bộ thái y viện đã rất khẩn trương.

“Có biết là bệnh gì không?” Hàn Vân Tịch nghiêm túc hỏi. 

Hạ quản gia hoảng hốt: “Lý thái y không nói, Vương phi nương nương, dù sao cũng là ôn dịch, vậy thì chắc chắn… chúng ta vẫn nên tranh thủ thời gian bẩm bảo cho Thái phi nương nương biết, phủ chúng ta cũng phải chuẩn bị nhanh chóng nữa!”

Hàn Vân Tịch kiểm tra dược liệu mà Lý thái y đưa đến, cũng không nhìn ra được điều gì, dù sao thì nàng cũng không hiểu rõ phương diện này cho lắm.

“Mẫu phi ở trong hậu viện, ngươi đi đi.” 

Hàn Vân Tịch cũng không suy nghĩ nhiều nữa, nàng vẫn đắm chìm trong chuyện của Long Phi Dạ, đối với nàng thì chuyện đó mới là chuyện lớn duy nhất.

Nàng hơi do dự một lát rồi mới phái Hạ quản gia bí mật đi báo tin cho Hàn gia, sau đó mới vào trong vườn hoa.

Nhưng mà, sự việc lại vượt khỏi dự đoán của Hàn Vân Tịch. 

Mấy ngày sau, quốc công phủ, Bình Bắc hầu phủ, tướng phủ và mấy đại thế gia khác, thậm chí là trong cung đều truyền ra tin tức đã có người bị nhiễm bệnh, tin tức này căn bản không giấu được, ngay cả nhà của dân chúng bình thường cũng đã bắt đầu xuất hiện tình hình dịch bệnh.

Cuộc ôn dịch này xem như đã truyền đến đế đô, tình hình dịch bệnh đã vượt khỏi tầm kiểm soát của thái y viện, ngay cả Cố Bắc Nguyệt cũng không thể xác định đây là bệnh gì, bầu trời đế đô như bị bao phủ bởi một màu xám, lòng người hoang mang, ít có ai dám đi ra ngoài.

Cũng chính vì chuyện ôn dịch mà việc Tần vương bị giam lỏng cũng đã phai nhạt, Thiên Huy hoàng đế vừa tỉ mỉ chú ý động tĩnh trên chiến trường Tam Đồ, lại vừa sứt đầu mẻ trán với ôn dịch nơi đế đô. Mặc dù Long Phi Dạ trì trệ không chịu nhượng bộ, tạm thời thì Thiên Huy hoàng đế cũng chẳng có thời gian đoái hoài đến hắn. 

Lúc này, Thiên Huy hoàng đế đang nâng trán trầm tư trong ngự thư phòng, Tiết công công người chưa đến thì tiếng đã đến nói: “Hoàng thượng, không ổn! Không ổn rồi!”

Thiên Huy hoàng đế trợn mắt nhìn về phía cửa, chỉ thấy Tiết công công lộn nhào lao vào, hắn còn chưa kịp nổi nóng thì Tiết công công đã vội vàng bẩm báo: “Hoàng thượng, trong cung của Thái hậu có một cung nữ phát bệnh mà chết!”

“Cái gì!” Thiên Huy hoàng đế hoảng sợ đến mức muốn nhảy dựng lên, hắn lập tức giận dữ: “Gọi Cố Bắc Nguyệt đến đó ngay!” 

“Hoàng thượng, lúc này Cố thái y đã ở trong cung của Thái hậu rồi.” Tiết công công bẩm báo một cách chi tiết.

Thiên Huy hoàng đế định qua ngay, Tiết công công lại can ngăn: “Hoàng thượng, tuyệt đối không thể, Cố thái y đang tự mình đốt dược khử tà cho Khang Ninh cung, chỗ đó đã không còn sạch sẽ nữa rồi!”

Một chỗ nếu đã xuất hiện bệnh nhân, vậy thì có thể chứng minh chỗ đó đã nguy hiểm, nhưng đây là việc liên quan đến sự an nguy của mẫu hậu, sao Thiên Huy hoàng đế có thể không đến thăm cho được, hắn vội vã đi đến Khang Ninh cung, vừa đi vừa hỏi: “Đang yên đang lành, tại sao lại nhiễm bệnh?” 

Phải biết rằng những người bị nhiễm bệnh ở trong cung đều là những người có qua lại với quốc cữu phủ lúc trước, bọn họ đã sớm bị cách ly.

Tiết công công do dự một lát, mới nói: “Hoàng thượng, mấy ngày trước Thái hậu nương nương đã bí mật đến quốc cữu phủ một chuyến, có mang theo một cung nữ, người bị nhiễm bệnh chính là cung nữ đó.”

Quốc cữu phủ là nhà mẹ đẻ của hoàng hậu nương nương, thật ra cũng chính là nhà mẹ đẻ của thái hậu, Hoàng hậu là cháu gái của Thái hậu, tam công tử của quốc cữu phủ phải gọi Hoàng hậu một tiếng cô, gọi Thái hậu nương nương một tiếng bà cô! 

Mặc dù Thái hậu biết là không được đi đến quốc cữu phủ, nhưng độc đinh duy nhất trong nhà mẹ đẻ lại bệnh nặng sắp chết, Thái hậu cũng không đành lòng!

Nghe được lời này, Thiên Huy hoàng đế cực kì tức giận, bạo nộ với Tiết công công: “Hồ đồ! Quả thực là hồ đồ mà!”

Ngay ngày hôm đó, lúc Thiên Huy hoàng đế đến Khang Ninh cung thì thấy hình như Cố Bắc Nguyệt đang nói điều gì đó với Thái hậu, Cố Bắc Nguyệt thấy Hoàng đế đã đến thì im lặng không nói nữa, còn Thái hậu thì nhíu mày, mặt mũi có vẻ rất khó xử. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.