Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 251: Sốt ruột, lập lức ngồi xuống



Phía dưới có hai người?

Mộc Linh Nhi lời này vừa ra, Cố Thất Thiếu lập tức sắc mặt đại biến, đen thui.

Hàn Vân Tịch nghi ngờ hỏi nói: “Phía dưới có người? Phía dưới không phải có Nhãn Kính Vương Xà sao?”

Lời này vừa ra, Cố Thất Thiếu sắc mặt lại biến, trợn mắt nhìn.

Hàn Vân Tịch sở dĩ đi bên này, chính là bị độc tố nơi này hấp dẫn, hệ thống giải độc phát hiện nơi này tồn tại số lượng lớn độc Nhãn Kính Vương Xà, mà lại, còn có mấy trăm loại độc dược hội tụ vào một chỗ.

Mặc dù sắc mặt trắng bệch, Cố Thất Thiếu vẫn là trấn định lại, hỏi: “Làm sao ngươi biết nơi này có Nhãn Kính Vương Xà? Các ngươi đi qua?”

“Nghe, độc vị nặng như vậy ngươi không đoán được sao?” Hàn Vân Tịch rất bình tĩnh hỏi lại, nếu như không phải nam tử áo trắng ở đây, nàng tất nhiên sẽ nói nàng từng đi qua.

Sao có thể dễ ngửi như vậy được!

Nam tử áo trắng nhìn Hàn Vân Tịch, đáy mắt ôn hòa nhiều hơn một phần xem kỹ, mà Cố Thất Thiếu hoài nghi, hắn dời đi chủ đề: “Hắn đưa ngươi xuống? Hắn muốn giúp ngươi tìm độc thú?”

Đáng tiếc, Hàn Vân Tịch không có dễ bị phân tâm như vậy, nàng vừa đi đến, một chân dùng sức giẫm, muốn tìm cửa vào: “Phía dưới có người, không biết là ai?”

Mộc Linh Nhi còn muốn nói, đụng phải ánh mắt cảnh cáo hung ác của Cố Thất Thiếu, nàng lập tức giật mình.

Nàng quen biết Thất ca ca nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ chưa từng bị hắn nổi giận lần nào, vì Hàn Vân Tịch, hắn vậy mà hung ác như thế với nàng!

Mộc Linh Nhi ủy khuất, hốc mắt lại một lần nữa đỏ lên, nàng nắm thật chặt nắm đấm, thế nhưng cho dù vậy, nàng chung quy là không dám làm bậy, nàng rất sợ hãi Thất ca ca từ nay về sau sẽ không tiếp tục để ý tới nàng.

Thật lâu đều không ai trả lời, Hàn Vân Tịch nhìn Mộc Linh Nhi: “Tiểu cô nương, người nào ở phía dưới?”

Mộc Linh Nhi cũng sẽ không che giấu cảm xúc của mình, nàng hung tợn trừng mắt với Hàn Vân Tịch, không nhìn nàng.

Hàn Vân Tịch bị trừng đến không hiểu, thuận miệng hỏi Cố Thất Thiếu: “Nàng là...”

“Mộc Linh Nhi, Dược tề sư thiên tài của Mộc gia.” Cố Thất Thiếu ước gì có chủ đề để nói.

Mộc gia thiên tài Dược tề sư, nhân vật quan trọng để hạ dược độc thú, Hàn Vân Tịch đương nhiên biết.

“Các ngươi quen biết?” Hàn Vân Tịch hỏi.

Mộc Linh Nhi vội vã trả lời: “Thất ca ca cùng ta, cùng ta...”

Nàng “cùng ta” rất lâu đều nói không ra quan hệ gì, tình như huynh muội nàng không muốn nói, bạn bè lại càng không muốn.

Cuối cùng, nàng nói: “Dù sao Thất ca ca trước khi biết ngươi đã quen biết ta rồi.”

Hàn Vân Tịch không ngại quan hệ bọn họ thế nào, nàng một bên khởi động hệ thống giải độc, để hệ thống giải độc tự động tìm kiếm độc dược quanh mình, một bên hỏi Cố Thất Thiếu: “Phía dưới rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”

“Chỉ là người đến trộm độc thú, không biết.” Cố Thất Thiếu đáp rất hững hờ, dường như thật không phải chuyện quan trọng gì.

“Ngươi nhốt bọn hắn ở phía dưới?” Hàn Vân Tịch tiếp tục hỏi.

Nàng trước đó thấy Cố Thất Thiếu người đầy máu đặc biệt lo lắng, về sau nhìn hắn tinh thần tốt như vậy, cũng liền không vội hỏi, vừa mới chăm chú liếc một cái, có thể trăm phần trăm xác định miệng vết thương trên người hắn là rắn cắn.

Nói một cách khác, tên này nhất định đã xuống hang rắn, mà lại đánh nhau một trận phi thường kịch liệt.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Hàn Vân Tịch nhìn Cố Thất Thiếu cũng thay đổi, phía dưới rốt cuộc là ai, có thể để cho Cố Thất Thiếu bị thương thành dạng này, lại cực lực giấu diếm?

Tên này không giấu diếm nàng còn vội vã muốn đi tìm độc thú, vừa ẩn giấu diếm, nàng liền tràn đầy phấn khởi.

Nơi này nhất định có vấn đề, Cố Thất Thiếu giấu diếm nàng cái gì đó.

Cố Thất Thiếu tránh đi vấn đề Hàn Vân Tịch hỏi, thúc giục nam tử áo trắng: “Đi nhanh lên đi, để Quân Diệc Tà tìm được độc thú trước sẽ phiền toái.”

Hàn Vân Tịch cũng không sốt ruột, nếu như không phải người quen thuộc nơi này, tùy tiện đụng phải một cái độc cơ quan cũng sẽ bị nhốt rất lâu.

Nàng ung dung đi tới, một bên tìm cửa vào, một bên nói một mình: “Phía dưới còn có Phí Nhiệt Tán, còn có...”

Nghe xong ba chữ “Phí Nhiệt Tán” này, ngay cả Mộc Linh Nhi đều kinh hãi!

Phí Nhiệt Tán xác thực là một loại thuốc, độc tính vô cùng thấp. Nàng không hiểu độc, Hàn Vân Tịch nói có thể nghe được hương vị độc, có lẽ là thật sao. Thế nhưng Phí Nhiệt Tán vô vị, hơn nữa còn dùng đã lâu như vậy, Hàn Vân Tịch làm sao ngửi được?

Nam tử áo trắng lại một lần nữa dùng ánh mắt cẩn thận xem kỹ Hàn Vân Tịch, giống như phát hiện cái gì từ trên người nàng.

Cố Thất Thiếu khóe miệng run rẩy, còn chưa mở miệng, không ngờ Hàn Vân Tịch lại nói: “Còn có Huyền Xà Linh Chấp, có điều không nhiều lắm, rất tươi mới, đoán chừng là từ hiện trường chế biến ra.”

Huyền Xà Linh Chấp!

Đây chính là nọc độc Cố Thất Thiếu vừa mới chế ra bên trong hang rắn, Hàn Vân Tịch thậm chí ngay cả cái này đều ngửi được!

Giờ phút này, Cố Thất Thiếu rốt cục phát hiện được điều không bình thường: “Độc nha đầu, ngươi thật sự đoán được?”

Hàn Vân Tịch không để ý tới hắn, đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm bên chân, lẩm bẩm nói: “Nơi này thật nhiều độc, Thất Tinh Hoa Thảo, Long Xà Tử, Tiêu Tương Xà Diệp...”

Nàng chậm rãi ngồi xổm xuống, một bên đọc tên độc dược như thuộc lòng bàn tay, một bên tìm tòi trên mặt đất, quả thật còn bị nàng lấy ra không ít độc phấn.

Cố Thất Thiếu dựa ở trên tường, đột nhiên có loại xúc động muốn chạy trốn.

Nữ nhân kinh khủng này!

Nàng là thế nào làm được, nàng dường như đem chuyện hắn vừa mới làm nói lại một lần, hiện tại chỉ thiếu tìm tới cửa hang rắn, mà cửa vào hang rắn kỳ thật ngay tại bên chân nàng, bị một khối đá che mất.

Cố Thất Thiếu đã hoàn toàn ngậm miệng, nhìn chằm chằm tảng đá kia, nghĩ thầm, chỉ cần Hàn Vân Tịch không phát hiện cửa vào, coi như nàng biết nhiều hơn nữa cũng vô ích.

Cố Thất Thiếu không yên lòng, lại trừng mắt liếc Mộc Linh Nhi, Mộc Linh Nhi thương tâm gần chết mấp máy môi, nước mắt rốt cục chảy xuống.

Ai ngờ, lúc này Hàn Vân Tịch lại tự lẩm bẩm: “Đặt nhiều độc dược như vậy ở lối vào, ai làm vậy?”

Đúng vậy, nàng đã tìm được cửa vào.

Cửa vào thả trên trăm loại độc dược, người từ cửa vào đi xuống tất nhiên sẽ trúng độc, bên trong rất nhiều độc vô cùng trí mạng, nếu như cái này là một cơ quan, hang rắn phía dưới chính là dư thừa.

“Cho nên, những độc này là có người cố ý thả.” Hàn Vân Tịch chăm chú giải thích, nàng vừa nói xong, lập tức liền hỏi Cố Thất Thiếu: “Ngươi thả?”

Cố Thất Thiếu không phản bác được, chỉ có thể giật giật khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười.

Hàn Vân Tịch càng phát hiện ra càng cảm thấy quỷ dị, đang muốn đẩy hòn đá kia ra, ai biết hòn đá kia đột nhiên bị một trận kiếm khí cường hãn bá đạo đánh bay, lập tức, một đống Vương Xà đã chết bay ra từ cửa hang, ngã nát ở một bên, kiếm khí bậc này, cũng không phải ai cũng có thể có.

Đáy mắt nam tử áo trắng lướt qua một tia phức tạp, trong nháy mắt liền đứng bên cạnh Hàn Vân Tịch, kéo Hàn Vân Tịch: “Đi!”

Cố Thất Thiếu bất ngờ, vô ý thức đi ngăn lại, thế nhưng một thân ảnh từ hang rắn bên trong bay ra ngoài lại nhanh hơn hắn, đuổi theo nam tử áo trắng không thả, đuổi không được bao lâu, hắn liền bổ ra một đạo kiếm khí, chỉ thấy kiếm khí kia vô cùng mỏng, giống như một tia ánh sáng, nhắm ngay vào sau gáy nam tử áo trắng.

Nam tử áo trắng chỉ có thể tránh, mà vừa trốn, tốc độ liền chậm lại, trong chốc lát, nam tử áo đen kia đã đuổi kịp bọn hắn, hắn một phát bắt được tay nam tử áo trắng đang đặt trên vai Hàn Vân Tịch, một tay khác bá đạo ôm Hàn Vân Tịch vào trong ngực.

Nhiệt độ quen thuộc, mùi hương quen thuộc, sự bá đạo quen thuộc, người quen!

Là hắn, Long Phi Dạ!

Hắn ánh mắt lạnh lùng, nhìn nam tử áo trắng; cánh tay hắn dùng lực rất lớn, ôm Hàn Vân Tịch rất chặt.

Hàn Vân Tịch sợ ngây người!

“Ngươi dẫn nàng xuống đây?” Long Phi Dạ đối phó rắn độc ở phía dưới, phía trên đánh nhau, tranh chấp hắn tất cả đều nghe được.

“Trùng hợp gặp tại cửa hang, tiện thể đi cùng nàng một đoạn đường.” Nam tử áo trắng nói đến vô cùng đơn giản.

“Người Ảnh tộc từ lúc nào cũng thích xen vào việc của người khác như thế?” Long Phi Dạ lại hỏi, Ảnh tộc là thủ hộ của Hoàng tộc Tây Tần, ngoại trừ thủ hộ Tây Tần Hoàng tộc, bọn hắn bình thường sẽ không quản chuyện khác.

“Quá rảnh rỗi.” Nam tử áo trắng trêu ghẹo nói.

“Ngươi có thể đi.” Long Phi Dạ bá đạo cùng tôn quý là bẩm sinh, hắn ra lệnh nói.

“Nàng đồng ý theo ta đi.” Nam tử áo trắng vẫn ôn hòa như cũ.

“Bây giờ đổi ý.” Long Phi Dạ trực tiếp trả lời, cũng không cho Hàn Vân Tịch cơ hội nói chuyện.

Nam tử áo trắng không còn đáp lại, đột nhiên một chưởng đánh tới, chưởng phong lăng lệ như lưỡi dao, Long Phi Dạ che chở Hàn Vân Tịch né tránh, đang muốn xuất thủ, ai biết Đường Li lại đột nhiên lao ra từ trong cửa hang, hô to: “Long Phi Dạ, chân của huynh, mau giải độc! Nhanh lên!”

Long Phi Dạ lẽ ra có thể không hao tổn lông tóc, thế nhưng là, khi hắn vừa nghe được giọng Hàn Vân Tịch, hắn liền chờ không được nữa, hắn một chân đứng im để tăng kiếm khí lực lượng, cái chân này cứ như vậy bị rắn độc cắn tùy ý.

Hàn Vân Tịch vô ý thức cúi đầu nhìn lại, lại thấy ống quần chân phải của Long Phi Dạ đều đã rách nát thành mảnh nhỏ, đầy vết rắn cắn vô cùng sâu, tất cả đều đang chảy xuống máu đen.

Trong chốc lát, Hàn Vân Tịch hít vào một ngụm khí lạnh, toàn thân đều nổi da gà.

Nàng là độc y, được chứng kiến vết thương nghiêm trọng hơn rất nhiều lần, Cố Thất Thiếu đứng phía sau lưng, tay chân tất cả đều là vết thương, nàng nhìn cũng sẽ không cảm thấy thế này.

Thế nhưng hơn mười vết thương trên đùi Long Phi Dạ lại làm cho nàng có loại cảm giác sợ hãi!

Nam tử áo trắng cũng không để ý tới Đường Li, Long Phi Dạ cũng không có phân tâm, hai người còn đang đọ sức, Long Phi Dạ tốc độ mặc dù không nhanh như nam tử áo trắng, nhưng cũng không kém xa, lại thêm võ công của hắn tốt, hai người cơ bản không phân thắng thua.

“Dừng lại!”

Hàn Vân Tịch đột nhiên hô lớn một tiếng, bỗng nhiên giãy ra từ trong ngực Long Phi Dạ, cản trước người hắn, nam tử áo trắng một chưởng đang muốn đánh tới, thấy thế lập tức vội vã thu hồi lại.

Long Phi Dạ cũng ngừng lại, nhíu mày nhìn Hàn Vân Tịch, thấp giọng: “Đừng làm loạn!”

Ai ngờ, Hàn Vân Tịch vô cùng nghiêm nghị: “Giải độc! Chàng lập tức ngồi xuống!”

Vết thương nhiều như vậy, trúng độc nên sâu bao nhiêu, không lập tức giải độc sẽ chết!

Nhìn biểu tình Hàn Vân Tịch phẫn nộ, nội tâm Long Phi Dạ chảy qua một tình cảm không cách nào nói nên lời, hắn thật sự bỏ qua nam tử áo trắng, nghe Hàn Vân Tịch, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Hàn Vân Tịch mặc kệ người xung quanh mình, nàng vội vã lấy ra châm và thuốc giải trong túi, sự nghiêm túc kia, Mộc Linh Nhi cũng sợ hãi.

Nàng nhớ tới một câu, có vài nữ nhân nghiêm túc, rất đáng sợ!

Nam tử áo trắng nắm chặt lại nắm đấm, giống như đang do dự cuối cùng có nên tiếp tục động thủ hay không, Cố Thất Thiếu nhìn mình một thân tổn thương, đôi mắt vốn dĩ thần thái sáng láng lập tức ảm đạm xuống...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.