Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 266: Nhìn nàng ta rất khó chịu



Khi đám đông đã tránh ra, Hàn Vân Tịch nhìn thấy một dáng người cao lớn sừng sững trước mặt, nàng lặng người đi.

Sao lại là chàng, Long Phi Dạ!

Đầu óc Hàn Vân Tịch đột nhiên trống rỗng, nàng không thể tin được.

Nàng lặng đi hồi lâu, đôi môi mới khẽ mấp máy, nàng nghĩ chắc mình đang mê, đang nằm mơ.

Nếu không phải vậy thì sao hình ảnh quen thuộc này lại xuất hiện chốn đông người như thế này? Chàng phải sợ hãi mà tránh đi không kịp ấy chứ!

Liệu có phải do từ sâu thẳm đáy lòng nàng vẫn chưa dứt được chàng nên vẫn còn mộng thấy?

Hàn Vân Tịch không dám nghĩ tiếp, nàng đứng nhìn từ xa, không nhúc nhích.

Nàng vừa mong tỉnh mộng để tiếp tục công việc, lại vừa sợ mộng tỉnh thì tất cả sẽ tan biến.

Long Phi Dạ, chàng cũng cứ đứng yên đó nhé.

Cứ đứng như thế đến khi sông cạn đá mòn, có được không?

Vừa nhìn thấy Hàn Vân Tịch, Long Phi Dạ liền lao đến như một mũi tên. Vốn dĩ là một người nội tâm mà giờ bao niềm hạnh phúc hân hoan lại đều lộ ra trên nét mặt hắn. Thế nhưng hắn nhanh chóng dừng bước lại.

Chỉ thiếu chút nữa thôi là hắn sẽ bất chấp tất cả để ôm người nữ tử này vào lòng mình, nhưng cuối cùng thì hắn cũng chú ý đến chiếc áo khoác trắng nàng khoác trên người.

Vừa nhìn hắn đã nhận ngay ra đó là chiếc áo của nam tử áo trắng.

Mặc dù Quân Diệc Tà đã bị thương nhưng với sức lực của một mình Hàn Vân Tịch thì chẳng thể đấu lại Quân Diệc Tà. Nếu như nàng được người của hắn hoặc người của Y Học viện cứu thì đã có thông báo.

Nữ nhân này đã bằng cách nào mà trở về được?

Là do được nam tử áo trắng cứu chăng?

Vì sao nam tử áo trắng lại dụ bọn họ đến Huyền Kim Môn. Khi bọn họ bị Cổ Thử tấn công thì sao nam tử áo trắng lại tìm được cơ quan để mở cửa?

Hắn hoàn toàn có khả năng để chạy thoát khỏi Cổ Thử mà tại sao lại phải tiêu hao nội công để cứu Hàn Vân Tịch?

Nếu hắn muốn nhằm đến độc thú thì tại sao vừa đến cổng lại mất tích?

Long Phi Dạ có quá nhiều câu hỏi trong đầu, mà điểm mấu chốt nhất của những nghi vấn này, cũng là điểm mà Long Phi Dạ quan tâm nhất đó là thân phận của Hàn Vân Tịch.

Nàng ấy có phải đứa trẻ bị bỏ rơi của Tây Tần? Là người mà Ảnh tộc phải bảo vệ?

Từ Dược Thành chàng đã phải tra tìm đến manh mối là thân phận của Thiên Tâm phu nhân nhưng không thể ngờ được rằng nữ nhân này lại có quan hệ với Hoàng tộc Tây Tần.

Đây cũng là điều mà hắn không mong muốn nhất.

Giữa đám đông hàng trăm người, hai người họ cứ đứng nhìn nhau từ xa như vậy.

“Tần Vương phi, cuối cùng thì người đã trở về! Hóa ra không phải là người bị bắt cóc sao?” Liên Tâm phu nhân đột nhiên phá vỡ sự im lặng.

Lời nói này của phu nhân chẳng khác nào án tử dành cho Hàn Vân Tịch. Không bị bắt giữ mà đến muộn thì nàng thua chắc rồi.

Long Phi Dạ giờ mới định thần lại từ mớ suy nghĩ hỗn loạn vừa rồi. Chàng thu hết những tâm tư vào trong lòng, trên hàng lông mày tuấn tú kia lại hằn kín sự lạnh lùng khiến người ta phải kính nhi viễn chi.

“Hàn Vân Tịch, ngây ra đó làm gì? Còn không bước qua đây?” Hắn đã mở miệng, ngữ khí lộ rõ sự sốt ruột.

Cái tên này luôn vậy, chỉ một lời nói hay thậm chí một biểu cảm của hắn cũng đủ đập vụn đi giấc mơ đẹp của nàng.

Cũng được thôi!

Hàn Vân Tịch định thần lại, nhìn thẳng vào hắn. Xác nhận hắn không bị thương sau khi từ Thiên Khanh trở về thì nàng mới bước nhanh qua đó.

Nàng không biết rốt cục ở đây đang xảy ra chuyện gì, cũng không biết hắn rốt cục đến đây làm gì?

“Điện hạ, sao người lại đến đây” Nàng cúi người hành lễ. Chốn đông người như thế này thì nàng tự biết phải diễn với hắn, chỉ có điều nàng không nhìn thẳng vào mắt hắn như trước nữa.

Thấy nàng tránh né như vậy, Long Phi Dạ cũng thoáng chút bối rối nhưng không biểu lộ ra ngoài.

Từ trên cao hắn ngó xuống Hàn Vân Tịch, ánh mắt sắc lạnh như quét một lượt trên người nàng. Ngoài vết máu trên chiếc áo trắng ra thì không có dấu vết bị thương nào.

“Bình thân, nàng làm sao vậy, sao áo của bổn vương lại có vết máu?”

Trong bầu không khí tĩnh lặng, giọng nói của hắn thấp, trầm, không biểu cảm mà nghe đặc biệt rõ, tất cả đều nghe thấy được.

Có lẽ sự xuất hiện của Hàn Vân Tịch khiến mọi người đều bị bất ngờ nên khi Long Phi Dạ nói vậy, xung quanh mới nhìn ra Hàn Vân Tịch đang khoác chiếc áo của nam nhân, và Hàn Vân Tịch cũng đến giờ này mới nhận ra điều đó.

Nàng vội đến đây quá nên không phát hiện rằng chiếc áo này lại quay trở về trên người mình.

Đây là chiếc áo đã mang đến cho nàng cảm giác an toàn trong những lúc nàng cảm thấy sợ hãi nhất. Nếu không có nam tử áo trắng, nàng nghĩ cuộc đời mình chắc đã kết thúc rồi.

Một nữ nhân khoác trên mình chiếc áo của nam nhân, lại xuất hiện với một bộ dạng thê thảm như vậy thì chắc ai cũng sẽ phài nghĩ khác.

Mọi người thì giờ mới nghĩ ra vậy nhưng một người tinh tế như Long Phi Dạ thì sớm đã chặn lại mọi điều ong tiếng ve quanh nàng chỉ bằng một câu nói của mình.

Thế nhưng Hàn Vân Tịch phải giải thích thế nào về việc “áo của Điện hạ” khoác trên người nàng?

Hàn Vân Tịch đưa mắt xuống, do dự.

“Như vậy thì xem ra là Tần Vương Điện hạ đã gặp Tần Vương phi trước đó rồi?” Liên Tâm phu nhân ngay lập tức nắm lấy sơ hở của họ.

Lúc này, Đường Li từ trong đám người bước ra, giọng điệu chế giễu: “Ngũ trưởng lão, lúc trước Tần Vương phi khi bị bắt là nhờ có chủ nhân nhà tôi cứu nàng về. Nếu mong đợi Y Học viện đến cứu thì chắc có lẽ đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy người đâu nhỉ?”

Hắn vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu với Hàn Vân Tịch, rồi quay người cung kính hành lễ với Long Phi Dạ: “Bẩm Điện hạ, thuộc hạ đã tìm thấy Vương phi ở thành tây nhưng tiếc rằng đã để bọn cướp tháo chạy. Xin Điện hạ giáng tội!”

Đường Li đường đường một Đường Môn thiếu chủ lại đi hạ mình như vậy, nếu để người của Đường Môn trông thấy thì liệu có khinh thường hắn không?

Đứng lẫn trong đám đông người là Đoan Mộc Dao với khuôn mặt trắng bệch lên vì tức tối.

Nàng ấy chỉ biết Đường Li là bạn thân của Long Phi Dạ chứ không hề biết thân phận thật sự của hắn. Nàng nghĩ nàng ấy sẽ tìm mọi cách triệt tiêu cái tên đáng ghét này!

Long Phi Dạ gật gật rồi khoát tay ý cho Đường Li lui xuống. Hai người hai vai diễn chủ tớ mà rất nhịp nhàng, ăn khớp. Đường Linhìn lên Long Phi Dạ, đột nhiên có ảo giác như mình thấp kém hơn người.

Hắn yên lặng lui sang một bên, chẳng còn cách nào khác, tên Long Phi Dạ này có một nguồn năng lượng mạnh mẽ hơn người.

“Hóa ra Tần Vương Điện hạ luôn theo sát bảo vệ nương nương, Tần Vương phi bình an trở về là tốt rồi, tốt rồi!” Tứ trưởng lão vừa cười vừa nói.

Nghe như một câu nói vô tình nhưng lại khiến lòng người dậy sóng.

Tin đồn thật thật giả giả nhiều như vậy, hôm nay họ mới tận mắt chứng kiến, tận tai nghe thấy, Tần Vương Điện hạ thực sự vẫn để tâm đến người nử nhân này.

Long Phi Dạ không phản bác lời của tứ trưởng lão, đương nhiên hắn cũng không thừa nhận, hắn chỉ im lặng.

Hàn Vân Tịch đã quá quen với điều này.

Đối với nàng, hắn luôn giữ thái độ im lặng, nhìn như mặc nhận nhưng kì thực chưa hẳn.

Nàng hiểu rõ hơn ai hết mục địch thực sự của Long Phi Dạ khi đến Y Thành.

Chẳng thèm suy nghĩ xem tại sao lại như vậy vì Hàn Vân Tịch không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, nàng ấy là người thông minh, hiểu ngay được câu nói vừa rồi của Đường Li.

Nàng nhìn về tam trưởng lão, lấy lại thần thái ung dung tự tin của mình và cười nói: “Tam trưởng lão không hiểu nhầm là ta sợ tội bỏ trốn đấy chứ?”

Tối qua Long Phi Dạ đã nói việc Tần Vương phi bị bắt là do Y Học viện bảo vệ không cẩn thận, nên cho dù là đến muộn thì cũng không bị coi là thua mà phải chờ.

Nếu như tam trưởng lão vẫn khăng khăng cái tội “đến muộn” thì Long Phi Dạ sẽ truy cứu đến trách nhiệm của Y Học viện.

Tam trưởng lão không biết làm thế nào. Lại thêm việc cả đêm qua không chẩn đoán ra bệnh tình của Long Thiên Mặc nên giờ muốn gây khó dễ cho Hàn Vân Tịch thì cũng lực bất tòng tâm rồi.

“Sao lại hiểu lầm được, tất cả đều đang ở đây đợi nương nương đến giờ.” Tam trưởng lão miệng cười mà trong lòng thì uất ức.

Giả dối!

Hàn Vân Tịch cười nhạt trong lòng, cũng chẳng thèm tốn nước miếng với lũ người này.

“Ta muốn khám lại cho Điện hạ trước rồi sẽ nói rõ nguyên nhân tại sao bệnh cũ của Điện hạ lại tái phát.”

Nàng ấy chỉ muốn cứu người rồi rời khỏi đây.

Thế nhưng Long Phi Dạ đột nhiên mở miệng: “Nghe nói tam trưởng lão tối qua đã khám cả đêm rồi thì chắc Tần Vương phi không cần khám lại nữa đâu nhỉ?”

Cái này… biết rồi còn cố hỏi, rõ ràng là móc máy nhau đây!

Tam trưởng lão tức giận muốn nổ tung. Ngài ấy đã giữ thể diện cho Tần Vương như thế rồi mà sao Tần Vương không nể nang gì chút ít thể diện của ngài ấy.

Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ Long Phi Dạ đang giẫm đạp lên thể diện của tam trưởng lão để báo thù cho Hàn Vân Tịch. Tuy nhiên, với những ai biết được sự thật về độc cốt thì mới hiểu Long Phi Dạ đang tìm cách cứu nguy cho Hàn Vân Tịch.

Độc thú đến ngay cái ảnh còn chưa nhìn thấy, huống chi thuốc giải? Rõ ràng Hàn Vân Tịch cũng đang cố thể hiện. Lúc này nàng ấy nên theo ý của Long Phi Dạ để mà có đường lùi.

Hàn Vân Tịch đương nhiên hiểu rằng Long Phi Dạ đang giải nguy giúp mình, chỉ có điều nàng không cần.

Thực ra Điện hạ không cần phải ra mặt thì nàng ấy dù có phải liều mạng cũng sẽ không để Điện hạ phải mất mặt, không để Tần Vương phủ phải mất mặt.

Ngay từ ngày đầu vào phủ, Nghi Thái phi đã cảnh cáo nàng ấy rằng nhất cử nhất động của nàng đều đại diện cho Tần Vương, cho Tần Vương phủ nên nhất định không được để mất thể diện.

Nàng luôn ghi nhớ điều đó!

Đúng lúc Hàn Vân Tịch đang định nói thì một giọng nói quen thuộc cất lên: “Nếu đã do bị bắt chứ không phải đến muộn thì đương nhiên phải phúc chẩn. Thưa Tần Vương Điện hạ, đây là một ván cược! Bao nhiêu người đang đợi, không thể nói thôi là thôi. Bổn công chúa chính vì nghe nói có vụ cược này nên mới đến Y Thành để lấy thêm kiến thức.”

Chính là Đoan Mộc Dao!

Hàn Vân Tịch quay đầu nhìn lại, không biết Đoan Mộc Dao đứng bên tự khi nào, đang nhìn nàng đầy thách thức.

Nữ nhân này nếu không phải nhờ có Long Phi Dạ cứu cho thì nàng ta có thể bình yên vô sự mà đứng đây không, chả sớm bị Quân Diệc Tà vứt đi làm mồi cho bọn chuột bọ ăn thịt người.

Là Long Phi Dạ đưa nàng ta đến hay chăng?

Tuy rằng Vân Tịch không mách tội nhưng Long Phi Dạ cũng đã tận mắt chứng kiến nữ nhân này cấu kết với Quân Diệc Tà. Chàng đã cứu rồi thì thôi chứ sao lại mang theo bên người?

Hàn Vân Tịch lạnh lùng nhìn Đoan Mộc Dao. Vật vã cả một đêm, rồi lại tiếp tục bị ghẻ lạnh, Vân Tịch thực sự rất tức giận!

Gặp ánh nhìn lạnh băng của Hàn Vân Tịch nhưng Đoan Mộc Dao không hề tỏ ra yếu thế.

Quân Diệc Tà đã nói rằng loại độc của Long Thiên Mặc không có thuốc giải, mà Hàn Vân Tịch thì không tìm thấy độc thú. Long Phi Dạ đã phải diễn như vậy để giúp Vân Tịch, chỉ tiếc là bọn họ lừa được tất cả mọi người, trừ nàng ta!

Ngày hôm nay cho dù sư huynh có tức giận thì nàng ta cũng muốn vạch trần để cho sư huynh thấy Tần Vương phi của sư huynh bị mất mặt như thế nào!

“Tam trưởng lão cũng muốn cứ thế mà thôi hay sao? Ha ha, Như vậy thì tam trưởng lão không phải quá được lợi ư?”

Đoan Mộc Dao thoạt nghe tưởng nói giỡn nhưng kì thực nàng ta đang chơi kế kích tướng. Với địa vị như tam trưởng lão, thua thì rất mất thể diện, nhưng nếu vì sợ hãi mà rút lui thì càng thành trò cười cho thiên hạ.

Đứng trên góc độ cá nhân thì tam trưởng lão muốn thôi cho yên chuyện, nhưng đứng trên lập trường của Hội trưởng lão, của Y Học viện thì dù cho thua, ngài ta cũng phải thua một cách rõ ràng, đường hoàng.

Tam trưởng lão không nhìn Đoan Mộc Dao mà đánh mắt về phía Hàn Vân Tịch, đưa tay ra tỏ ý “xin mời": "Tần Vương phi, Thiên Ninh Thái tử nằm trong phòng, xin mời!"

Đoan Mộc Dao phấn khích nhìn Hàn Vân Tịch, tỏ vẻ vô cùng chờ đợi. Nàng ta nở nụ cười bí hiểm: “Tần Vương phi, độc thuật của nàng lợi hại như thế thì chắc sẽ không làm mất mặt Tần Vương Điện hạ đâu nhỉ?”

Hàn Vân Tịch đang định bước vào phòng, nghe được câu nói này thì nàng càng thêm tức giận!

Hôm nay nàng nhất định phải xử lý Đoan Mộc Dao này, không phải vì Long Phi Dạ mà bởi nhìn nữ nhân này quả thực khiến người ta rất khó chịu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.